Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 12




Phụ nhân trong thôn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi.

 

“Tiên Nhi, lúc trước không phải Tống gia đã nói ngươi làm con dâu của họ à, tại sao bây giờ họ lại để ngươi lập gia đình rồi?”

 

“Lập gia đình cũng được, tại sao lại chọn Thẩm Chính Khanh?”

 

Ta giả bộ sợ hãi nhìn chung quanh, chờ sau khi chắc chắn người Tống gia không có ở đây, ta mới cúi đầu dùng mũi chân nghiền bùn.

 

“Đây, đây đều là mong muốn của Trương tiểu thư kia.”

 

“Hình như nàng ấy không thích ta cho lắm…”

 

“Đại nương nói Trương gia thế lớn, bọn họ không đắc tội nổi, cầu xin ta giúp Thanh Thư.”

 

“Thím à, thím biết đấy, vì Thanh Thư, cái gì ta cũng chịu làm…”

 

Ta lấy khăn ra lau khóe mắt, ta rời đi và để lại bóng lưng thê lương, cô đơn trong tiếng thổn thức của mọi người.

 

Miệng lưỡi người đời cũng có thể g.i.ế.c người.

 

Một khi Tống gia bị thua, chắc chắn chuyện hôm nay sẽ trở thành gạch đá ném về phía bọn họ.

 

Khi đi đến chỗ không người, ta vui vẻ ngâm nga hát.

 

“Mắt thấy hắn dựng cao ốc, mắt thấy hắn sập lầu…”

 

23

 

Không biết Thẩm Chính Khanh đã biết được ước định giữa ta và Tống mẫu từ chỗ nào.

 

Xưa nay y luôn nhẹ giọng thì thầm, nhưng đây là lần đầu tiên y nghiêm mặt với ta.

 

“Tiên Nhi, ngươi không thể đi.”

 

“Tống thị là người xấu.”

 

Ta có chút kinh ngạc.

 

Từ lúc ta bước vào cửa nhà Thẩm gia, Thẩm Chính Khanh tuân thủ quy củ cực kỳ nghiêm ngặt .

 

Mỗi ngày y chỉ chuyên tâm làm việc, cẩn thận chu đáo chăm sóc ta và Thẩm Tú Uyển.

 

Y cũng không can thiệp vào cuộc sống của ta, lúc ra ngoài cũng chỉ dặn dò ta một hai câu.

 

Chờ sau khi bán giày rơm và kiếm được tiền, y sẽ chia bạc ra làm ba phần.

 

Lúc nào ta cũng có thể đi dạo bên ngoài suốt cả một ngày rồi về nhà, sau đó phát hiện y đặt đồng xu dưới gối mình.

 

Mặc dù không có nhiều tiền, nhưng rất chân thành.

 

Đây là lần đầu tiên y ngăn cản ta làm chuyện của mình.

 

Tất nhiên là ta sẽ không nghe theo lời y nói.

 

“Ngươi không cần lo việc này, ta có kế hoạch của mình.”

 

Thẩm Chính Khanh nhíu mày, y cố gắng giải thích với ta.

 

Ta trực tiếp quay người trở về phòng, để lại cho y một bóng lưng mất kiên nhẫn.

 

Không có cách nào, ta biết y có ý tốt.

 

Nhưng ta cũng không thể nói rằng ta muốn mượn cơ hội này để dạy cho Tống mẫu một bài học, đúng chứ?

 

Nói xong, y còn muốn truy hỏi xem ta định giải quyết như thế nào, một mình ta làm sao đấu được Tống gia, phiền không chịu nổi.

 

Để tránh phiền toái, mấy ngày nay ta dứt khoát làm vẻ mặt khó chịu với Thẩm Chính Khanh.

 

Tú Uyển cũng cảm giác được bầu không khí trong nhà không ổn cho lắm.

 

24

 

Hai người họ đều không biết bản thân đã làm gì khiến ta cáu, cho nên họ luôn thay đổi phương pháp để lấy lòng ta.

 

Tiểu nha đầu trước giờ luôn líu ríu nói chuyện như chim sẻ, bây giờ lúc nói chuyện với ta nàng ấy đều sẽ cố ý dùng giọng điệu thả lỏng, nói một cách chậm rãi.

 

Lúc ăn cơm hai huynh muội đều vùi đầu dùng bữa, một người gắp thịt cho ta, một người gắp cá cho ta, dù thế bản thân hoàn toàn không đụng vào miếng nào cả.

 

Thẩm Chính Khanh sẽ ra ngoài trước khi trời còn chưa sáng, y mang về cho ta một bó hoa dại còn dính sương sớm.

 

Tiểu nha đầu thì đi ra ngoài lúc trời sắp tối, sau khi trở về còn cầm mấy quả dại chua ngọt, cực kỳ ân cần tiến đến trước mặt ta.

 

“Tiên Nhi tỷ tỷ, tỷ mau ăn đi.”

 

Ta nếm thử, đều là quả ngọt.

 

“Ca ca nói, ăn đồ ngọt rồi thì trái tim cũng sẽ trở nên ngọt ngào hơn.”

 

Thấy ta cúi đầu nhìn quả dại rồi sững sờ, Tú Uyển sợ ta từ chối nên trực tiếp nhét quả dại vào trong tay ta, sau đó chạy đi nhanh như chớp.

 

Ta dốc hết lòng hết dạ để giúp đỡ Tống gia ba trăm năm.

 

Suốt ba trăm năm, chưa bao giờ có người nào trong Tống gia đối xử với ta như thế.

 

Bọn họ khinh thường ta, lợi dụng ta, sợ hãi ta.

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.