*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta là thần bảo vệ của Tống gia.
Vào lúc Tống gia lâm vào cảnh túng quẫn nhất, ta đã biến thành người và làm con dâu nuôi từ nhỏ của Tống gia.
Sau khi Tống Thanh Thư trúng cử, Tống gia muốn cưới thiên kim nhà giàu nên bán ta đi làm thê tử cho tú tài què chân trong làng.
Ta nắm chặt cửa, nước mắt rơi như mưa.
“Các ngươi thật sự muốn đuổi ta đi ư?”
Tống Thanh Thư không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ta đi ra ngoài.
“Tiên Nhi, chờ đến khi sau này ta làm quan, ta sẽ chăm lo cho ngươi.”
Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, toàn thân run rẩy.
Bà đây đã bị nhốt ở trong Tống gia suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng được tự do rồi!
1
Tống Thanh Thư trúng cử rồi!!!
Đã mấy chục năm trôi qua, làng Thanh Sơn không có cử nhân nào cả.
Khi tin tức truyền đến, Tống mẫu vịn khung cửa, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
“Tốt quá, tốt quá, con của ta cuối cùng cũng có tương lai tươi sáng rồi!”
Tống phụ hầu như không đứng vững, dướI sự dìu đỡ của ta, ông thất tha thất thểu đi tới chính phòng và dập đầu với bài vị của tổ tông.
Ta đứng một bên, chán đến mức muốn ngáp.
Những người Tống gia này đúng là đời sau thua kém hơn đời trước.
Trăm năm trước, bọn họ còn từng làm quan lớn nhất phẩm.
Chỉ là sau đó triều đình thay đổi, chiến tranh thường xuyên nổ ra.
Thiên tai nổi lên khắp nơi, dịch bệnh hoành hành bừa bãi.
Ta đã dùng hết toàn bộ sức lực mới bảo vệ được tính mạng của bọn họ, đương nhiên ta cũng không để ý tới tiền đồ hay không có tiền đồ.
Nhớ tới việc mấy năm nay khổ cực chỉ có thể ăn cám nuốt rau, ta cũng nhịn không được có hơi thổn thức.
Trúng cử thì tốt rồi, sau này đỗ đạt tiến sĩ là có thể làm quan.
Tính toán thời gian, cũng trăm năm rồi ta chưa được đặt chân đến kinh thành.
Phố Đông Tứ tụ tập rất náo nhiệt, ngõ Bát Đại đèn đuốc sáng trưng.
Kinh thành phồn hoa khiến cho ta vô cùng nhớ nhung.
“Ai nha, Tiên Nhi, chúc mừng ngươi nha, ngươi sắp làm nương tử của cử nhân rồi!”
Phu nhân thôn trưởng nắm tay ta, khi cười lên gương mặt đầy nếp nhăn giống như biến thành một đóa hoa cúc nở rộ.
Ta cúi đầu giả bộ thẹn thùng, làm thế càng được nhiều người trêu đùa và chúc mừng hơn.
“Tiên Nhi, cuối cùng những vất vả suốt mấy năm này cũng không bị công dã tràng rồi!”
“Còn không phải sao, hình như Tiên Nhi vào Tống gia lúc nàng chỉ mới tám tuổi thôi nhỉ?”
“Theo ta thì Tiên Nhi chính là phúc tinh của Tống gia, lúc ấy hai người Tống gia bị bệnh nặng đến mức nằm liệt giường không dậy nổi, cũng nhờ có Tiên Nhi chăm sóc cho họ đấy.”
“Đúng đúng đúng, Tống Thanh Thư được nhận vào học đường cũng nhờ có Tiên Nhi tích góp từng đồng một để giúp cho đó.”
Các phu nhân trong thôn ngươi một lời ta một câu, bắt đầu thay ta hồi tưởng lại quá khứ.
Đúng vậy, mười năm này thật sự không dễ dàng gì.
Đời này của Tống gia, quả thực là thế hệ xui xẻo nhất mà ta từng dẫn dắt.
2
Ruộng đất được chia cho là ruộng đất nghèo nàn và cằn cỗi nhất, cho dù có khom lưng làm ruộng suốt một năm thì sản lượng cũng chỉ bằng một nửa của những người khác.
Tống mẫu còn giống như bị ma bệnh ám, quanh năm suốt tháng luôn mắc phải đủ loại bệnh.
Vì muốn chữa bệnh cho bà, mỗi ngày ta đều phải đi sớm về trễ để lên núi hái thuốc.
Một gia đình như vậy hoàn toàn không thể nuôi một người đọc sách nổi.
Thúc tu, bút, giấy và nghiên mực, lễ bốn mùa.
Bảy, bảy, tám, cộng lại ít nhất cũng phải tốn hai mươi lượng bạc một năm.
Lúc ấy, để thoát khỏi dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi, ta đã mang người Tống gia đi tới ngôi làng ở vùng núi xa xôi này để sinh sống.