Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 87: Em chỉ vì anh ấy mà thôi




Lạc Chỉ không thể liên lạc được với số điện thoại của Thịnh Hoài Nam, gọi cho Trương Minh Thụy, anh cũng tắt máy.

Chỉ còn ba phút nữa là đến giờ thi, rốt cuộc Lạc Chỉ vẫn phải khó nhọc lê bước đến phòng. Hình ảnh trong đầu cô chuyển động từ bóng lưng và dáng đi vẫn thong thả bình thản hệt như thời cấp Ba của Thịnh Hoài Nam cho đến cái tên đỏ chói xuất hiện trên bảng thông báo khi nãy.

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ thi vừa vang lên, Lạc Chỉ đã vội vã đi ra rồi lấy điện thoại di động, bấm số của Trương Minh Thụy. Anh chẳng tỏ vẻ gì lạ lẫm dẫu đã mấy tháng trời chưa nghe giọng cô. Đối với nỗi sợ hãi của Lạc Chỉ, Trương Minh Thụy chỉ nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói còn pha vẻ nghi hoặc: “Mình nghĩ cậu biết rồi. Cậu ấy không nói với cậu à?”

Lạc Chỉ vội hỏi: “Rốt cuộc là anh ấy sao thế?”

“Lạc Chỉ, cậu đừng vội.” Trương Minh Thụy dịu dàng nói, “Thịnh Hoài Nam chỉ xui xẻo thôi. Cậu ấy… thực ra là vì muốn giúp người khác.”

“Là sao?”

“Bọn mình thi tiếng Anh ở cùng một điểm thi. Chính là sáng hôm qua đấy. Đề viết luận lần này có một số từ chuyên ngành rất khó, nhiều người cũng không biết, nhưng nếu không biết những từ đó thì không viết bài được. Một đàn anh bình thường hay chơi bóng rổ với bọn mình cũng thi môn này, trước đó mình chỉ biết anh ấy đã nhờ Thịnh Hoài Nam nhất định phải giúp. Thế nên trong giờ thi Thịnh Hoài Nam mới chuyển một tờ giấy cho anh ấy, không ngờ lại bị giáo vụ bắt được. Vốn là tờ giấy bị phát hiện trong tay anh kia, nhưng mình cũng không biết tại sao cuối cùng cậu ấy lại bị phạt…”

Từng câu chữ của Trương Minh Thụy như đâm vào não Lạc Chỉ. Cô cố gắng khống chế tâm tình, khẽ giọng hỏi: “Thịnh Hoài Nam sẽ không làm chuyện ngu ngốc thế đâu. Trước kia đi thi anh ấy cũng giúp người khác làm bừa như vậy à?”

“Không, cậu ấy tuyệt đối không làm chuyện mạo hiểm này, cho nên bọn mình nghĩ tình huống kia là cậu ấy thực sự bất đắc dĩ. Nhưng giờ chẳng biết làm thế nào, thông báo phạt nhanh quá, hơn bốn giờ hôm qua đã công bố rồi.”

Lạc Chỉ run giọng: “Hôm nay mình thấy anh ấy đi thang máy đến phòng giải quyết thủ tục của trường.”

“Có lẽ vậy.” Trương Minh Thụy thở dài, “Hôm qua bọn mình gặp nhau, trông cậu ấy vẫn bình tĩnh lắm, mình không biết phải diễn tả thế nào, cũng chẳng biết phải khuyên sao cho phải. Vốn có nghĩ đến cậu… Ôi, thực ra nếu là thi môn chuyên ngành, bị giảng viên trong khoa bắt được thì chắc chỉ cảnh cáo mấy câu thôi. Nhưng giáo vụ của trường thì không thế. Lần thi Pháp luật cậu cũng thấy độ kinh dị của mấy bà cô đó rồi đấy, cực kỳ dã man, bắt một người để răn đe trăm người. Bắt bao nhiêu năm như thế hình như bị nghiện luôn rồi…”

“Trương Minh Thụy!”

“Hả?”

“Nếu cậu gặp Thịnh Hoài Nam, có thể chuyển lời cho anh ấy… rằng mình đang đợi điện thoại của anh ấy không?”

Trương Minh Thụy yên lặng một lúc lâu, dường như muốn hỏi giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cuối cùng anh chỉ nói: “Được, mình sẽ bảo với cậu ấy.”

“Với lại…” Lạc Chỉ còn chưa ăn sáng. Tâm trạng kích động quá mức khiến đầu óc choáng váng, cô phải bám vào tay vịn, chậm chạp ngồi xuống bậc thang, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt lấp loáng như một màn hoa tuyết. 

“Với lại, cậu có thể cho mình số điện thoại của đàn anh kia không?”

Lạc Chỉ đi thẳng tới cổng phía Đông, đứng dưới ánh nắng gắt suốt hai mươi phút mới gọi được một chiếc taxi. Xe chạy nhanh trên đường, những tòa nhà ở hai bên đều bị bỏ lại phía sau, đan vào nhau thành tấm lưới rộng. Trong đầu cô ồn ào và hỗn loạn như có một đoàn tàu đang chuyển động xé gió.

Cả tòa biệt thự vắng lặng, cổng thì khóa chặt.

Giàn tường vi trên tường khô héo vì đã lâu không có ai chăm sóc. Chiều dần buông, chẳng bao lâu sau sắc trời hóa thành một mảng xám xịt, khiến lòng người nảy sinh cảm giác nặng nề.

Khi Chu Nhan đi dọc theo con đường hoa tới gần, cảnh tượng đầu tiên mà chị trông thấy là Lạc Chỉ ngồi trên bậc thềm nhà mình trong sắc trời như vậy, trên khuôn mặt là vẻ mỏi mệt rã rời pha lẫn hốt hoảng. Dáng hình thoạt nhìn trông rất đỗi mong manh.

“Em gọi cho chị nhưng không được. Nghĩ có lẽ chị đi Singapore rồi, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, muốn đến đây thử một lần. Em cứ tự dặn lòng chỉ đợi mười phút rồi sẽ đi, kết quả là chờ đến tận bây giờ.” Cô lấy lại tinh thần, cười với Chu Nhan.

“Sáng nay chị cãi nhau với bên bất động sản, tức quá nên ném vỡ điện thoại mất rồi. Nếu không phải đột nhiên nhớ tới có quên một thứ đồ ở đây thì hôm nay chắc chị cũng chẳng tới. May mà cuối cùng vẫn đi.” Chu Nhan hơi ngại ngần, “Sao môi em khô thế? Chắc cả ngày không ăn uống đúng không? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lạc Chỉ vẫn ngồi nguyên trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn Chu Nhan, nhìn một lúc, nước mắt bỗng tuôn ào ạt.

“Chị giúp anh ấy được không?”

“Ai?”

“Chị giúp anh ấy được không? Em biết thế này là ích kỷ, cũng biết chị thật sự không thích tiếp xúc với anh ấy và người nhà trước kia, không muốn có dính dáng gì đến quá khứ, cho nên em vẫn luôn giấu trong lòng, chưa bao giờ hỏi, bởi em nghĩ như thế là tôn trọng chị. Nhưng lúc này… cho em xin lỗi. Em biết chị là cô út của anh ấy. Chị có thể làm ơn giúp ấy một chút được không?”

Khi Diệp Triển Nhan kể chuyện năm xưa bố cô ấy trốn tránh người vợ tâm thần, đến Bắc Kinh lừa gạt nữ sinh viên của Học viện Mỹ thuật, Lạc Chỉ đã lập tức liên hệ đến câu chuyện mà Chu Nhan từng kể.

Cô đoán Chu Nhan đã biết trước Thịnh Hoài Nam là ai, nhưng chị chưa bao giờ đề cập đến việc gặp mặt, hẳn là vì không có hứng nhắc lại quá khứ, không muốn có một chút liên hệ gì với người nhà. Cô hỏi dò mấy lần, từ Ngọc Uyên Đàm đến Hoan Lạc Cốc, Chu Nhan đều từ chối. Điều đó khiến cô hiểu rõ thái độ của chị.

Nhưng bây giờ cô chẳng còn cách nào khác.

“Gia đình anh ấy gặp chuyện, giờ bản thân anh ấy cũng có vấn đề. Không phải em thương hại gì, nhưng anh ấy quả thật còn quá trẻ, có giỏi thế đi nữa cũng rất khó vượt qua. Em không muốn để anh ấy biết, chỉ dám chạy đến đây lén nói với chị. Chu Nhan, chị đừng giận em nhé… Chị có thể nói cho em biết, em nên làm gì bây giờ không?”

Lạc Chỉ khóc đến khàn cả giọng, âm thanh thốt ra cũng run rẩy. Cô cố gắng muốn nói từng câu một cách rõ ràng và tỉnh táo, nhưng dù thế nào cũng không che giấu được giọng mũi đậm đặc và tiếng nức nở yếu mềm.

Vừa có được số điện thoại của đàn anh kia, cô lập tức liên lạc, nói hết nước hết cái, hứa hẹn sẽ không gây phiền phức, anh ta mới miễn cưỡng nghe cô.

Khi đối phương nói cho cô biết bối cảnh gia đình anh ta, Lạc Chỉ mới hiểu được vì sao đều là gian lận nhưng người này lại không bị phạt gì. Đó hẳn cũng là lý do Thịnh Hoài Nam giúp anh ta.

“Nếu bố tôi đồng ý thì có lẽ sẽ giúp được. Ít nhất là mẹ của Thịnh Hoài Nam sẽ được an toàn, không bị liên lụy.” Anh ta áy náy nói.

“Không ngờ lại xảy ra chuyện sơ ý này. Đều do tôi không cẩn thận…”

Chu Nhan lẳng lặng nghe Lạc Chỉ nói xong rồi vỗ lưng cô, dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ sáu tuổi. Lạc Chỉ khóc đến tan vỡ, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh, chợt cảm thấy cổ họng đau tới mức không thể cất tiếng.

“Đồ ngốc này.”

“Chu Nhan, em không xin chị đi dùng quan hệ để giúp anh ấy lấy lại học vị. Em biết khả năng đó cực kỳ nhỏ, nhưng chị có thể giúp anh ấy vượt qua khó khăn này không? Điều kiện của chị thuận lợi, có thể đưa anh ấy ra nước ngoài phát triển chẳng hạn? Xin đi học tiếp? Sang Mỹ học? Tóm lại là giúp anh ấy xuất ngoại. Hoặc có thể… Em cũng không biết nữa.” Lạc Chỉ lắc đầu. Câu từ lộn xộn, bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình đang nói gì.

“Tuy em không biết tất cả những chuyện chị từng phải trải qua, nhưng ắt hẳn không dễ dàng gì. Chị gặp phải nhiều ngăn trở mà vẫn từng bước một đi đến hôm nay. Em nghĩ, sự tồn tại của chị nhất định có thể khiến anh ấy hiểu ra nhiều điều, không riêng ngoài đời thực, mà còn cả vướng mắc trong tâm lý nữa. Đây là lý do quan trọng nhất để em đến tìm chị hôm nay.”

Lạc Chỉ gắng nén nước mắt, lau mặt rồi trầm giọng thủ thỉ.

“Vì em tin anh ấy. Anh ấy là Thịnh Hoài Nam, tương lai tốt đẹp của anh ấy sẽ không chết yểu tại đây đâu. Nhất định không.”

Chu Nhan ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay khẽ ôm vai Lạc Chỉ, nghe cô nói năng lộn xộn, vừa bảo bằng cấp quan trọng, vừa nhấn mạnh giỏi như Thịnh Hoài Nam hẳn sẽ không bị cản trở bởi mấy tờ giấy đó, rồi lại lo lắng vì bao năm học hành của anh đột nhiên bị mất trắng, sau này sẽ khó khăn biết bao…

Chu Nhan cứ lặp lại câu “Đồ ngốc”, cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo lại.

“Thực ra chị đã biết rồi em sẽ đoán được thôi. Đây cũng xem như duyên phận, hai người bạn gái mà nó từng quen đều có quan hệ với chị.” Chu Nhan bật cười, “Chị vẫn nhớ vẻ lạnh nhạt của bà chị dâu lúc trước. Chị ấy nói chị làm cả nhà rối tung lên thì thôi đi, còn rước lấy thù hằn, ảnh hưởng đến tiền đồ tươi đẹp của cháu trai.”

“Chị vẫn luôn nghĩ, khi hai đứa nói chuyện, nhắc đến người nhà, kiểu gì cũng không tránh được đề tài này. Đến lúc ấy em sẽ đối mặt với chị kiểu gì? Nhưng chị sẵn lòng kết bạn với em, cũng là vì chị tin tưởng em.”

Sao Lạc Chỉ lại không biết điều đó? Chu Nhan luôn thành thật, không chút nào trốn tránh cô, cô tự nhiên cũng tôn trọng đối phương. Nếu không phải vì Thịnh Hoài Nam gặp chuyện không may, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn cất giữ bí mật này trong lòng.

“Thực ra chị chẳng có tình cảm gì với đứa cháu này.” Chu Nhan lạnh nhạt nói tiếp, “Từ khi còn nhỏ nó đã sống cùng bố mẹ và ông ngoại ở thành phố, chị và bố vẫn ở nông thôn. Nhưng nó rất thân với bố chị.”

Lạc Chỉ nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Lúc bố chị bị bệnh nặng, anh ấy có kể với em, bảo rằng ông nội là một người rất thú vị, vốn cũng muốn em gặp ông.”

Chu Nhan gật đầu: “Ừ, bố chị là một ông già lắm trò. Hồi cấp Ba chị ở quê chỉ biết học, rất ít khi chơi với trẻ con. Khi chị rời nhà lên thành phố học đại học, chắc nó cũng chỉ mới bốn, năm tuổi. Tiếc là chị không nhớ hồi bé nó trông thế nào, chỉ biết đó là đứa trẻ ngoan, rất được người khác yêu mến.”

Chu Nhan dừng một lát, quay đầu cười nhìn Lạc Chỉ: “À phải rồi, nó hồi sáu tuổi trông thế nào, em hẳn là biết rõ nhất. Dạo ấy em với nó còn cùng nhau gây lộn với đám trẻ khác cơ mà.”

Lạc Chỉ nín khóc, mỉm cười.

“Anh với chị dâu của chị thì khỏi phải nói. Trước kia bố chị là người có học, nhưng gia thế không tốt, cả đời không vươn lên được, đến khi về già cũng an phận sống yên ổn ở quê. Nhưng anh của chị thì không như vậy.”

“Bọn chị kém nhau nhiều tuổi lắm, tình cảm chẳng sâu đậm gì. Gia đình chị dâu rất quyền thế, anh ấy cũng nhờ vào điểm này cùng tài luồn cúi của bản thân mà từng bước được như ngày hôm nay. Khi chị cắt đứt quan hệ với họ… Chuyện của chị em cũng biết đại khái rồi đấy. Về sau họ thế nào, chị thực sự không quan tâm, cũng chẳng rõ tại sao họ lại đi đến bước đường như hiện tại. Dù sao cả hai đều là người tàn nhẫn, lại tham lam, giờ bị thế cũng không có gì lạ.”

“Bố của chị…”

“Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Con người ai chẳng có điểm mạnh điểm yếu. Rốt cuộc thì bố cũng không thể yên tâm về anh trai chị. Lúc thôi học, chị nhờ vào sự giúp đỡ của Thiết Văn, bắt đầu kiếm sống, khi nào dư dả thì gửi tiền về cho bố. Bố bảo chị về nhà, anh trai lại lấy số của chị trong máy bố mà gọi đến, bảo chị làm người thì phải biết liêm sỉ.”

Lạc Chỉ ngẩn người, bất an bóp chặt tay Chu Nhan.

“Đúng là cô nhóc.” Chu Nhan véo nhẹ tai cô, “Bao nhiêu năm như vậy, chị cũng có tuổi rồi, chuyện khi đó đã sớm phai nhạt. Kể cho em nghe thôi, chứ chị chẳng khó chịu gì.”

“Chị vẫn gửi tiền cho bố như cũ. Đấy là bổn phận của người làm con mà. Tiếc là tang lễ của bố… chị không đến dự được. Giờ nghe em nói cũng biết được đại khái. Hẳn là bố vì lo cho anh mà phát bệnh nặng. Anh chị đến nông nỗi như bây giờ, có lẽ một phần là do bố vợ đang nguy kịch, không trông cậy được.”

Chu Nhan thở dài, đột nhiên hỏi cô: “Xin lỗi, chị hút điếu thuốc được không?”

Lạc Chỉ ngạc nhiên: “Sao ai cũng hút thuốc vậy? Giờ em mới phát hiện, những người mà em nghĩ rằng không hút thuốc đều…”

“Giảm bớt nỗi buồn đấy. Em thử xem?”

Trên người Chu Nhan có một thứ phong tình mà Lạc Chỉ cảm giác cả đời này mình cũng không thể có. Chị cúi đầu châm thuốc, kẹp giữa hai ngón tay. Đốm lửa nhỏ màu cam ấm áp chiếu rọi một bên má chị, vài sợi tóc lưa thưa rũ xuống, nhẹ bay theo gió.

“Nhưng…” Chu Nhan thong thả nhả khói, “Nghe em nói, chị cũng chỉ cảm thấy tiếc cho Thịnh Hoài Nam mà thôi. Không phải chị ghi thù ghi hận, nhưng quả thật không có cảm xúc gì, nghe chỉ như nghe tin tức trên TV, cũng chẳng có cảm giác chấn động khi biết gia đình họ sụp đổ như em. Năm đó, điều khiến chị đau lòng nhất không phải là một tên cặn bã lừa bịp, mà là cái khoảnh khắc chị phát hiện, tình thân ruột thịt hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Chu Nhan trầm ngâm một lát rồi nở nụ cười: “Thực ra giờ nghĩ lại, quan hệ giữa anh trai với chị dâu anh căng thẳng như vậy, trước mặt người khác thì hòa thuận, sau lưng lại đầy mùi thuốc súng, thật không biết thằng nhóc kia lớn lên thế nào.”

Lạc Chỉ khịt mũi: “Trước đây chị từng cảm khái, nói anh ấy rốt cuộc cũng có thể bình an mà trưởng thành. Khi ấy em còn không biết chị có ý này.”

“Đến giờ em vẫn chưa nói với mẹ chuyện Thịnh Hoài Nam là bạn trai em?”

“Em sợ mẹ không chịu được.” Lạc Chỉ cười khổ.

“Nhưng em vẫn thích nó.”

“Đúng. Chị cũng là em gái của người đàn ông đó, em vẫn thích chị đấy thôi. Em không biết liệu người khác có cảm thấy em như vậy là bất hiếu, vô tâm không, nhưng em là thế đấy. Em không quan tâm chuyện quan hệ máu mủ. Chị là chị, Thịnh Hoài Nam là Thịnh Hoài Nam. Năm đó kẻ làm chuyện xấu không phải hai người, mà kẻ đó bây giờ cũng gặp báo ứng rồi. Tuy hơi muộn, nhưng còn hơn không có.”

Lạc Chỉ đứng lên, cười với Chu Nhan, dáng vẻ khác hẳn với cô gái vừa khóc đến tan vỡ khi nãy. Cô nói bằng giọng kiên định: “Em vẫn luôn nghĩ rất rõ ràng. Chị nói đúng. Em đã có lựa chọn của mình từ lâu.”

“Thôi được rồi, không nhắc đến những chuyện mất vui này nữa. Có gì hay ho đâu.” Chu Nhan chớp mắt, “Đi thôi, chị đưa em đi ăn. Hẳn là đói lắm rồi.”

“…”

“Chị hứa với em.” Chu Nhan trịnh trọng lên tiếng, “Chị nhất định sẽ cố hết sức giúp nó.”

Lạc Chỉ muốn nở nụ cười vui, nhưng nước mắt bị gió thổi khô lại trên gương mặt, khiến cô không cười nổi.

“Có điều, Lạc Chỉ…” Chu Nhan thêm vào, “Em phải biết rằng, cuộc sống bên ngoài phức tạp hơn trong trường học nhiều lắm. Em có thể nghĩ thông suốt, nhưng chưa chắc Thịnh Hoài Nam cũng vậy. Nếu nó không đủ lý trí, thậm chí có thể nảy sinh hận thù vì mẹ em đã viết đơn tố cáo, khiến bố nó phải ngồi tù…”

Lạc Chỉ cúi đầu suy nghĩ một lát: “Không. Với hiểu biết của em về Thịnh Hoài Nam, anh ấy nhất định không nghĩ như vậy.”

“Chắc chứ?”

“Vâng.”

Lạc Chỉ quay lưng về hướng gió thổi, mái tóc tung bay.

Chu Nhan có vẻ xúc động.

“Vậy nếu nó không trách em, nhưng vì áy náy, xấu hổ, hoặc bởi nguyên nhân nào đó tương tự mà không muốn gặp em nữa thì sao?”

Lạc Chỉ đang ngây người, Chu Nhan đã nói tiếp: “Hoặc dù hai giả thiết này đều không thành hiện thực, nhưng nếu chị đưa nó ra nước ngoài để đi học lại, thì em phải biết, thời gian, hoàn cảnh và những yếu tố không thể kiểm soát khác có thể khiến hai đứa vĩnh viễn không có cơ hội ở bên nhau. Các em có lòng tin là vì các em còn trẻ, chưa biết cuộc sống ngoài kia đáng sợ đến mức nào, còn mình thì nhỏ bé biết bao nhiêu. Chị giúp nó, chuyện của hai đứa có thể sẽ chấm dứt hẳn.”

“Không sao cả.” Lạc Chỉ kiên quyết trả lời, “Em tới tìm chị, vốn cũng không phải vì muốn được ở bên anh ấy. Em chỉ vì anh ấy mà thôi.”

Đáp án này, Lạc Chỉ đã khẳng định khi hai người còn gắn bó với nhau. Cô cũng từng dứt khoát trả lời khi Thịnh Hoài Nam thắc mắc.

Thay vì để anh bị người khác ghét bỏ rồi chỉ có thể nương tựa vào em, em càng mong anh may mắn đủ đầy, được cả thế giới yêu thương… Cho dù chúng mình phải cách xa nhau mãi mãi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.