Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 86: Không có được và đã mất đi




Kỳ thi cuối kỳ đến gần giữa tiết trời oi bức.

Môn thi đầu tiên của học kỳ này là Chính trị. Lạc Chỉ không chen chúc ở thư viện mà ở lại ký túc xá, học được một lúc thì chuyển sang xem phim Mỹ.

Máy tính kêu “ting” một tiếng, hòm thư cá nhân hiển thị đã nhận email mới được gửi đến từ Trịnh Văn Thụy.

Nói một cách chính xác thì đây là email được chuyển tiếp, người gửi đầu tiên là Diệp Triển Nhan, người nhận là Thịnh Hoài Nam, Trịnh Văn Thụy chuyển nó cho Lạc Chỉ. 

Cả email chỉ có một tệp âm thanh được đính kèm, không có tiêu đề.

Tệp âm thanh được tải xuống rất chậm. Lạc Chỉ đứng dậy lấy chai Coca để bên bệ cửa sổ, tưới nước cho chậu hoa nhài Giang Bách Lệ mới mua tháng trước. Cô từng nói một người có thói quen làm việc và nghỉ ngơi như Giang Bách Lệ hẳn sẽ chẳng nuôi dưỡng được bất cứ thứ gì có sức sống. Không ngờ khi Giang Bách Lệ không thức đêm, không nằm ì trên giường nữa, ngay cả chậu hoa nhài cũng xúc động tới mức nở hoa.

Căn phòng thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt, tinh khiết.

Cô trở về chỗ ngồi. Tệp âm thanh đã được tải xong, hiển thị ngay chính giữa màn hình máy tính. Cô không đeo tai nghe, chỉ tăng âm lượng loa ngoài, kích đúp vào biểu tượng và bắt đầu nghe.

Mở đầu là giọng Diệp Triển Nhan kể lại chuyện mẹ mất sớm và sự vắng bóng của người bố. Lạc Chỉ vô cùng ngạc nhiên, thì ra cô ta đã ghi âm lại cuộc nói chuyện lần trước giữa hai người. 

“…Năm mình học lớp Hai, bố mình có quan hệ với một nữ sinh ở Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh, lừa người ta là ông ấy góa vợ. Chuyện truyền tới tai bà ngoại mình, bà tưởng ông ấy vứt lại đứa con gái điên và cháu gái cho bà, tức tới nỗi đi thẳng lên Bắc Kinh… Nữ sinh kia chính là cô út của Thịnh Hoài Nam…”

Diệp Triển Nhan muốn làm gì? Lạc Chỉ kiên nhẫn ngồi nghe, đôi lông mày cau lại.

“Nhưng vì sao cậu lại gọi mình ra đây?”

Nghe thấy giọng mình trong đoạn ghi âm, Lạc Chỉ cảm thấy lạ, chỉ không rõ là lạ ở đâu, bởi chính bản thân cô cũng không còn nhớ rõ nguyên văn câu nói đó.

“Mình mong cậu có thể kể những chuyện này cho Hoài Nam nghe, mình không thể tự nói ra được. Đinh Thủy Tịnh bảo Hoài Nam là cậu vứt thư chia tay của mình đi. Chúng mình cũng từng gọi điện nhưng anh ấy không hề hỏi mình xem trong thư viết những gì. Hóa ra anh ấy vốn chẳng quan tâm đến bức thư mà chỉ muốn biết cậu có làm như thế thật không. Bức thư ấy còn chưa tồn tại, anh ấy đã từ chối nhận nó. Cuối cùng mình cũng biết, Thịnh Hoài Nam sẽ không đòi lại công bằng cho mình đâu.”

Lạc Chỉ nghe tới đây, rốt cuộc đã hiểu rõ ý đồ của Diệp Triển Nhan.

“Thực ra mình và Thịnh Hoài Nam không thể quay lại được… Mình chỉ muốn cho cậu một cơ hội nữa, xin cậu hãy nói với anh ấy, năm đó cậu không giữ lời, không kể với anh ấy rốt cuộc mình có nỗi khổ tâm gì.”

Những câu nói này chưa từng xuất hiện trong cuộc trò chuyện khi ấy. Diệp Triển Nhan có to gan đến đâu cũng không dám đổi trắng thay đen ngay trước mặt Lạc Chỉ, có lẽ là ghi âm bổ sung.

Lạc Chỉ lẳng lặng nghe tiếp.

“Cậu có thể chuyển lời giúp mình tới Thịnh Hoài Nam không? Mình không thể nói ra được.”

“Được rồi.”

Cắt ghép tài tình thật. Lạc Chỉ nghe tới đây, thậm chí còn muốn vỗ tay tán thưởng.

Cô tắt ứng dụng đi, đọc lại email kia. 

Hôm nay Trịnh Văn Thụy mới chuyển tiếp, nhưng email gốc của Diệp Triển Nhan được gửi vào tháng Hai của kỳ nghỉ đông. Nó được gửi đi ngay sau khi hai người họ gặp nhau. Lạc Chỉ bỗng nhớ lại trước lúc đi Diệp Triển Nhan từng nói không hứa chắc là sau này sẽ không hãm hại cô nữa.

Đúng là nói được làm được.

Email từ năm tháng trước nhưng Thịnh Hoài Nam chưa từng hỏi Lạc Chỉ, cũng chưa từng tỏ ra nghi ngờ hay dao động. 

Trái tim Lạc Chỉ chợt vô cùng ấm áp, nhưng cũng ngập đầy xót xa.

Tuy nhiên cô không hiểu vì sao Trịnh Văn Thụy lại chuyển tiếp email “vu khống” này cho mình, và càng kỳ quặc hơn là cô ấy có được email này bằng cách nào.

Giống như một năm trước, làm sao Trịnh Văn Thụy có thể biết được cô đang giấu tình cảm bí mật, rồi bỗng dưng nhảy ra hẹn cô đi uống rượu giữa đường như thế? Lẽ nào tất cả thật sự chỉ là trùng hợp?

Lạc Chỉ gọi điện cho Trịnh Văn Thụy. Đối phương vừa nhấc máy, tiếng quảng cáo ở bến tàu điện ngầm lập tức vọng đến. Câu chào của cô ấy chìm nghỉm giữa âm thanh dữ dội của gió xuất hiện khi đoàn tàu cao tốc lăn bánh.

“Mình nhận được email rồi. Có thể cho mình biết chuyện này là sao không?”

Trịnh Văn Thụy cười khẽ, thong thả cất giọng giải thích.

“Diệp Triển Nhan tới tìm mình, bảo là email của cậu ta biệt tăm biệt tích, Thịnh Hoài Nam lại không nghe điện thoại của cậu ta, nhờ mấy người bạn khác chuyển lời giúp thì khiến Thịnh Hoài Nam phản cảm. Cậu ta hết cách nên đành tìm đến mình, nhờ mình dò hỏi tin tức. Đã tới nước này rồi mà thái độ của cậu ta vẫn rất khó chịu, hơn nữa nhất định không chịu nói ra nội dung email kia. Thế là mình đành phải bảo cậu ta rằng, Thịnh Hoài Nam không còn dùng email thời cấp Ba từ lâu rồi, cậu ta đã gửi nhầm. Sau đó mình lập tức đăng ký một hòm thư mới rất giống với địa chỉ email của Thịnh Hoài Nam rồi bảo cậu ta gửi lại. Thế nên email kia mới lọt vào tay mình.”

“Tất nhiên, sau khi nghe xong đoạn ghi âm mình thấy quá đặc sắc, cũng gọi điện hỏi Thịnh Hoài Nam. Nếu mình nhớ không lầm thì hôm đó vừa hay là giao thừa. Mình gọi rất nhiều lần cậu ấy mới nghe, chuyện này thì mình đã sớm quen rồi. Trong điện thoại, Thịnh Hoài Nam mắng mình và Diệp Triển Nhan là đồ điên, nói là email kia cậu ấy chưa đọc đã xóa luôn rồi, bảo bọn mình sau này tự lo việc của mình đi, nếu còn gọi điện nữa cậu ấy sẽ mắng thẳng mặt.”

“Thế nào hả Lạc Chỉ, nghe xong có thấy mát lòng mát dạ không?”

Lạc Chỉ nhắm mắt hỏi: “Email lâu vậy rồi sao hôm nay mới gửi cho mình?”

Trịnh Văn Thụy yên lặng một lúc lâu. Lạc Chỉ chỉ nghe thấy tiếng gió rít của tàu điện ngầm.

“Chẳng vì sao hết. Cậu ấy thật lòng với cậu, trong lòng cậu biết là được.”

Sau đó điện thoại bị ngắt.

Lạc Chỉ ngẩn người một lúc rồi gọi vào số của Thịnh Hoài Nam. Không biết đây đã là lần thứ mấy cô bấm số này.

Đã tắt máy.

Cô biết anh vẫn bình an. Hơn một tuần qua Lạc Chỉ dùng đủ mọi cách nghe ngóng chuyện nhà anh, phân công công việc cho các bạn cùng ký túc với anh, giúp anh xử lý bài tập và điểm danh của môn chuyên ngành và các môn bắt buộc, môn tự chọn khác…

Anh vẫn không liên lạc với cô.

Lạc Chỉ đổi di động mới, chuyển chế độ rung thành nhạc chuông. Nhưng anh chưa bao giờ gọi đến.

Lạc Chỉ dán mắt vào máy tính trên bàn và tệp âm thanh kia. Đột nhiên cô rất muốn nắm lấy tay anh, kiễng chân dịu dàng vuốt mái tóc đó, sau đó vùi mình vào lồng ngực anh, hít thật sâu mùi hương của áo quần mới giặt.

Cô đã từng có được chàng trai ấy. Nhưng giờ đây, cô chợt cảm thấy dường như khoảng thời gian họ chưa thân nhau vẫn vui hơn. Thà ghen tị còn hơn là tiếc hận, khao khát chiếm hữu cháy bỏng vẫn tốt hơn cảm giác trống rỗng mịt mờ.

Giữa không có được và đã mất đi, cô thà là ngay từ đầu không có được.

Buổi sáng hôm thi môn Chính trị, từ năm rưỡi sáng Lạc Chỉ đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, thanh âm vui tai ấy giờ đây lại có vẻ hơi quá ồn ào. Cô ngồi dậy, mơ màng lắng nghe. Âm thanh trong trẻo của tự nhiên như tưới một niềm vui giản dị đã lâu không xuất hiện vào trái tim Lạc Chỉ, khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lạc Chỉ mang theo đồ ăn sáng hòa vào dòng người, con đường chính từ ký túc xá dẫn tới tòa nhà giảng dạy đã đầy ắp sinh viên hối hả đi thi. Cô vừa nghe nhạc vừa ngẩn ngơ bước về phía trước. Vào khoảnh khắc cặp đôi trước mặt xoay người, cô bỗng nhìn thấy một chàng trai mặc sơ-mi màu ghi.

Phía sau gáy anh có vài sợi tóc lưa thưa, hai vai cân đối, một tay xách chiếc cặp màu đen vắt qua vai, đeo tai nghe màu trắng giống cô. 

Ánh mắt Lạc Chỉ trở nên mơ hồ. Cô âm thầm điều chỉnh lại bước chân, nhìn thấy hình bóng anh thoắt ẩn thoắt hiện qua khe hở giữa hai đôi vai của cặp đôi phía trước.

Không biết vì sao, cô chẳng hề có cảm giác kích động tới mức muốn đuổi theo anh ngay, mà chỉ lặng lẽ, mơ màng đi theo bóng lưng ấy. Từng bước chân như trở về nhiều năm trước, giữa một biển xanh áo đồng phục cấp Ba, dưới sự che chắn của muôn vàn bóng hình, cô có thể tự do dõi theo dáng một người, nhìn đến mê mải say sưa, giống như đằng sau lưng người ấy có muôn ngàn đóa hoa nở rộ.

Lạc Chỉ uể oải cất bước, chầm chậm đi theo, chầm chậm hồi tưởng lại. Dòng người nườm nượp, con đường bỗng trở nên dài đến lạ lùng, đi mãi mà không hết. Email tới muộn kia thôi thúc cô bước theo anh, thôi thúc cô nắm lấy tay anh, nhưng khi tỉnh táo lại thì cô đã đứng giữa đại sảnh của tòa nhà Khoa học tự nhiên, nhìn anh vượt qua khoảng sân giữa, bước tới chỗ thang máy chuyên dùng cho giảng viên, từng bước rời xa đám đông vội vã chạy về trường thi.

Anh định đi đâu?

Nỗi ngờ vực trào lên mạnh mẽ, Lạc Chỉ ngước mắt nhìn tấm bảng tin cỡ lớn được treo ở chính giữa đại sảnh.

Trên bảng tin có dòng “Nghiêm khắc kỷ luật đối với các vi phạm trong tác phong thi cử” chạy nổi, cô nhìn thấy ba chữ “Thịnh Hoài Nam”, phía sau là mã sinh viên và tên khoa. Cái tên đó xuất hiện liên tục trong các danh sách sinh viên vi phạm kỷ luật thi nghiêm trọng và danh sách sinh viên bị hủy bỏ tư cách tiếp tục học vị cử nhân.

Hàng chữ màu đỏ ngay ngắn như châm vào đôi mắt cô, giống như rất nhiều năm trước, cô từng nắn nót viết lên tờ bảng điểm: “Thịnh Hoài Nam, 921.5 điểm.”

Đoàn người lần lượt bước vào tòa nhà, di chuyển về điểm thi như dòng lũ cuốn. Chỉ có mình cô vẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn đến ngây dại, nước mắt vòng quanh, chẳng khác nào tảng đá lẻ loi trơ trọi giữa con nước xiết, ngoan cố chống chọi, không hề nhúc nhích. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.