Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 82: Tôi bằng lòng




Trong suốt đám cưới Lạc Chỉ chẳng giúp được gì nhiều. Cô dậy từ sáng sớm, cùng mẹ đến nhà cậu, sau đó lên đường với đoàn xe đằng nhà trai, vượt nửa vòng thành phố tới nhà Trần Tĩnh.

Những hoạt động như nhét phong bì, đập cửa, xin các phù dâu thả người tất nhiên sẽ có đám anh em cấp Ba của Lạc Dương đỡ hộ. Cô đứng dưới tầng ngẩng đầu nhìn đoàn phù rể chen chúc ồn ào trước cửa, dần hòa mình vào bầu không khí hân hoan ấy.

Nhà Trần Tĩnh không lớn lắm, đột ngột xuất hiện một đoàn người như thế, thoáng cái đã chẳng còn chỗ đứng. Lạc Chỉ quanh quẩn ngoài hành lang, Lạc Dương dẫn đầu đoàn phù rể đứng ngoài cửa phòng Trần Tĩnh, khổ sở cầu xin các phù dâu mở cửa, các phù dâu ném ra một đề bài, yêu cầu Lạc Dương nói ra 20 cụm bốn chữ khen ngợi cô dâu và phải nộp thẻ lương mới cho vào trong.

Lạc Chỉ mỉm cười nghe ông anh mình ở đằng xa đang vắt óc suy nghĩ nói ra những cụm thành ngữ càng lúc càng kì quặc. 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng họ cũng hoàn thành một loạt quá trình như chụp ảnh, dâng trà, rồi Trần Tĩnh được Lạc Dương bế bổng ra ngoài. Dưới sự chỉ huy của thợ chụp ảnh, mọi người dừng lại ở đoạn cầu thang tiếp theo, chụp một số kiểu đặc tả, di chuyển thật chậm.

Theo truyền thống, cô dâu phải đi giày cao gót màu đỏ, bước thẳng lên xe đưa dâu, trước khi đến nhà chồng không được chạm chân xuống đất.

Mọi người đi sau anh trai của cô dâu. Tới lúc này Lạc Chỉ mới trông thấy Lạc Dương ở phía sau đoàn người. Anh đứng trên bục cao, mặc bộ vest màu đen, ngực cài một bông hoa đỏ xấu xí.

Nhìn thấy ánh mắt Lạc Chỉ dừng lại trước ngực mình, Lạc Dương tỏ vẻ đau khổ. 

“Sau này lấy chồng đừng tự giày vò thế này, đúng là mệt muốn chết luôn.”        

“Người già thích náo nhiệt mà, truyền thống một chút, càng rườm rà càng tốt.”

“Thôi đi,” Lạc Dương cười, lấy chai nước khoáng trong tay gõ nhẹ lên đầu cô, “gia đình hai nhà đều thích sĩ diện thì có.”

Cô lại nhớ đến Chu Nhan. Truyện cổ tích kết thúc, cuộc sống lại bắt đầu.

Hôn lễ của truyện cổ tích chỉ có câu “I do” trong thánh đường. Nhưng ngoài đời thực phải tranh nhau đặt nhà hàng, bàn bạc thực đơn tiệc cưới, liên tục xác nhận lượng người tham dự, suy nghĩ xem xếp ai ngồi cạnh ai; MC nói nhiều quá sẽ phiền phức, kiệm lời quá thì hội trường lại tẻ nhạt; đoàn xe phô trương quá thì lãng phí, giản dị quá thì cô dâu chú rể mất thể diện; chỉ biết nghe theo sắp xếp của thợ ảnh sẽ rất nhạt nhẽo, không nghe thì không lưu lại được kỷ niệm đẹp...

Lạc Chỉ thương cảm vỗ lưng Lạc Dương.

Vì Lạc Dương không bố trí phòng cưới ở quê nên đoàn xe chạy về nhà trai rồi lặp lại các bước tương tự ở nhà riêng Lạc Dương. Vừa thoát ra khỏi đám đông nhốn nháo, đột nhiên Lạc Chỉ nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ.

“Mình là Đinh Thủy Tịnh.”

Theo phong tục ở quê, nghi lễ chính thức phải kết thúc trước 12 giờ trưa nên chưa đến 10 giờ họ đã tới khách sạn. Khách khứa lác đác ngồi vào chỗ, Lạc Chỉ đứng dậy nói với mẹ: “Con ra ngoài hóng gió.”

McDonald’s nằm chếch ở phía đối diện khách sạn, mặt tiền rất nhỏ, chỉ có một ký hiệu M khá khiêm tốn. Lạc Chỉ vừa bước vào trong đã thấy Đinh Thủy Tịnh mặc chiếc áo phông có mũ màu xanh đậm rộng thùng thình đang chống cằm ngồi bên cửa sổ, móng tay tô đủ màu sắc, chăm chú nhìn đám trẻ con chơi cầu trượt ở khu vui chơi trẻ em, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, làm lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng.

“Tóc đã dài thế này rồi cơ à?”

Lạc Chỉ cũng không biết vì sao mình lại mở đầu bằng một câu như thế. Cô bất giác bật cười, ngồi xuống chỗ đối diện Đinh Thủy Tịnh, để túi lên bệ cửa sổ.

Đinh Thủy Tịnh cười rạng rỡ: “Cậu sợ lắm đúng không? Tưởng mình đến phá đám cưới của họ à?”

Cô ấy đẩy cốc nước cam trước mặt tới chỗ Lạc Chỉ: “Gọi cho cậu đấy.”

“Cảm ơn... Kỳ thi mỹ thuật thế nào rồi?” Lạc Chỉ nhấp một ngụm nước cam, không vội trả lời câu hỏi kia.

Đinh Thủy Tịnh ngẩn người, cũng không bám riết lấy chuyện đám cưới nữa: “Tàm tạm. Nhưng nó tệ hơn mình nghĩ. Dù không bị ép phải bỏ tiền nhưng có quá nhiều người chạy chọt.”

Lạc Chỉ chỉ mỉm cười.

“Cũng có thể do mình hay phác thảo, lâu dần thành thói quen, không vẽ theo quy củ được, dù sao mấy trường ở Bắc Kinh e là vô vọng rồi, chắc phải đi Thượng Hải hoặc Đại Liên. Mỗi vùng có một trường lọt vào top 10, kỳ thi đại học chỉ cần không run tay, các môn văn hóa chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Đinh Thủy Tịnh nói rất thoải mái, thái độ với Lạc Chỉ cũng rất ôn hòa, khác hẳn với lúc gặp nhau ở trường mùa đông năm ngoái. Cuộc gặp lần trước đã kết thúc bằng câu mắng hung hăng của Đinh Thủy Tịnh: “Người nhà cậu đều có thói xấu này sao?” 

Lạc Chỉ không rõ sự thay đổi này có liên quan đến đám cưới của Lạc Dương hay không.

“Vậy thì chúc mừng cậu trước, cố lên nhé.” Cô giấu đi nỗi hoài nghi, động viên cô ấy.

Đinh Thủy Tịnh cũng không châm chọc sự giả tạo của Lạc Chỉ, chỉ cười đáp: “Ừ, mình sẽ cố gắng.”

Di động của Lạc Chỉ để trên bàn rung lên, màn hình hiển thị là “Mẹ”. Cô nghe máy, nói dối là không được khỏe, ra ngoài dạo một vòng.

“Đám cưới bắt đầu con sẽ về.”

“Sắp bắt đầu rồi!”

“Vâng vâng, con biết rồi!”

Cô tắt luôn máy.

“Đừng cài thẳng số di động của mẹ trong danh bạ là ‘mẹ’.” Đinh Thủy Tịnh nhắc nhở, “Nếu không chẳng may cậu bị mất di động, người khác sẽ lần theo manh mối này để lừa đảo đấy.”

Lạc Chỉ trầm ngâm: “Đúng vậy, mình nên đổi hết số liên lạc vừa nhìn đã biết là người nhà thành tên thật của họ.”

“Bạn trai cũng phải đổi tên, đừng gọi thẳng là ‘chồng’.”

Lạc Chỉ suýt nữa là sặc: “Đâu có sến như thế.”

Đinh Thủy Tịnh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Hẹn hò với Thịnh Hoài Nam rồi à?”

Lạc Chỉ gật đầu.

“Đợt mùa đông mình hỏi cậu thích ai chưa, cậu còn cứng miệng.”

“Ừ, lúc đó không biết đã bị cậu nắm đằng chuôi. Mình vốn cũng không có nghĩa vụ phải nói thật. Nhắc đến chuyện này, cậu cũng nên trả lại nhật ký cho mình đi chứ?”

“Sao cậu biết là ở trong tay mình?”

“Nếu không thì chuyện kia…” Lạc Chỉ thấy câu chuyện đó vụng về đến mức không muốn nhắc lại, đành dùng từ “chuyện kia” để thay thế, “Sao cậu có thể bịa ra được? Chính cậu đã nói với Thịnh Hoài Nam là mình yêu thầm anh ấy nhiều năm rồi.”

Đinh Thủy Tịnh nhướng mày: “Xem ra cậu chẳng có vẻ gì là tức giận. Có lẽ cả đời này mình cũng không thể hiểu nổi người như cậu.” Cô ấy khẽ nhích về phía trước, nghiêm túc nhấn mạnh, “Bọn mình đã hãm hại cậu.”

Trách cứ sao? Ép mình đánh cậu mới hả dạ à? Lạc Chỉ bối rối lắc đầu: “Nếu kết quả đã là tốt, vậy thì mình không so đo quá trình với cậu nữa. Có so đo cũng đâu làm được gì?”

“Câu này của cậu mới khiến người ta tổn thương đấy. Chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.” Đinh Thủy Tịnh cất giọng đều đều, lát sau cũng mỉm cười với Lạc Chỉ.

“Thực ra, toàn bộ chuyện này là vì tháng 10 năm ngoái, sau khi xin thôi học mình thấy buồn chán quá, lại gặp được Diệp Triển Nhan trên mạng. Cậu ấy bảo ra ngoài nói chuyện, mình liền đồng ý. Sau đó thì hai bên kể khổ với nhau. Cậu ấy kể chuyện Trịnh Văn Thụy chạy đến châm chọc cậu ấy, nói là Thịnh Hoài Nam với cậu sắp thành một đôi rồi.”

Đinh Thủy Tịnh ngừng trong giây lát, đưa mắt nhìn Lạc Chỉ: “Trịnh Văn Thụy cũng thích Thịnh Hoài Nam còn gì? Cô ta làm thế là sao? Tâm lý có vấn đề à?”

Lạc Chỉ cười khổ: “Thực ra mình thấy mỗi chúng ta đều có tâm lý biến thái, chỉ là mức độ khác nhau thôi.”

Đinh Thủy Tịnh không gặng hỏi mà nữa: “Hôm đó Diệp Triển Nhan khóc lóc thảm thiết, bảo rằng cậu ấy và Thịnh Hoài Nam chia tay là vì có nỗi khổ riêng, là do mẹ Thịnh Hoài Nam chia rẽ, nhưng vì có liên quan đến chuyện trong nhà Thịnh Hoài Nam nên cậu ấy vẫn chịu đựng một mình, thực ra trong lòng cũng rất đau khổ.”

Lạc Chỉ mỉm cười, không sửa lại lời Đinh Thủy Tịnh, bản thân chuyện chia tay chẳng liên quan gì đến chuyện này, nhưng muốn tái hợp thì có thể lợi dụng nỗi khổ đó.

“Lúc đó không hiểu sao mình rất ghét cậu. Có lẽ vì cậu không kết bạn với mình, không nể mặt mình, có lẽ vì mình biết cậu và bạn gái Lạc Dương… À, là vợ.” Cô ấy ngưng lại đôi chút rồi mỉm cười nói tiếp, “Hai người có tình cảm thân thiết. Dù sao mình cũng không nói rõ được. Ham muốn nhìn lén đáng sợ đã khiến mình lấy nhật ký của cậu. Mình luôn cảm thấy thực ra mình đang nắm giữ bí mật của cậu, kết quả cậu còn dám giả vờ, mình không chịu nổi.”

“Ham muốn nhìn lén đáng sợ? Cậu đừng tự nói mình như thế chứ.”

“Câu này không phải của mình, là Lạc Dương nói.” Đinh Thủy Tịnh bị Lạc Dương đánh giá như thế nhưng không nổi giận. Khi nhắc đến anh, trong nụ cười của cô phảng phất sự hài lòng và đắc ý. 

Lạc Chỉ sững người. Lạc Dương cũng biết nói những lời đó sao?

Đinh Thủy Tịnh khoát tay: “Dù sao mình đã nói với Diệp Triển Nhan là cậu thích Thịnh Hoài Nam từ hồi cấp Ba. Diệp Triển Nhan nổi giận. Lúc đó mình rất muốn nhắc nhở cậu ấy là mặc dù nam thần kia từng là bạn trai cậu ấy, nhưng pháp luật không quy định người khác không được thích Thịnh Hoài Nam, nhất là người ta chẳng làm gì cả, cậu ấy cũng đâu thể quản cả suy nghĩ của người khác, đúng không?”

Lạc Chỉ không biết Đinh Thủy Tịnh đang nói cô hay nói chính mình.

“Nhưng mình thấy cậu ấy mắng cậu, mắng đến nỗi mình cũng thấy hả hê, thế là mình đổ thêm dầu vào lửa, bảo cậu ấy ra mặt giành lại anh chàng nam thần kia. Sau khi nghe xong, cậu ấy xoay người đi mất. Mình đoán có lẽ cậu ấy chạy đi liên lạc với Thịnh Hoài Nam.”

“Chắc vậy.” Lạc Chỉ bừng tỉnh, gật đầu, “Mình đã từng thấy cậu ấy liên lạc với Thịnh Hoài Nam.”

Tin nhắn khi ở khu vui chơi, đôi bàn tay buông lơi, mang theo cả nỗi buồn khi ấy.

“Nhưng mình đoán cậu ấy không thành công. Mình cũng có hiểu đôi chút về Thịnh Hoài Nam. Dù sao hồi cấp Ba quan hệ giữa mình và Diệp Triển Nhan cũng khá tốt. Cậu ấy thông minh và nhạy cảm lắm, đến mức nếu tập thái cực quyền hẳn có thể thành bậc thầy cũng nên. Diệp Triển Nhan tức điên lên, nhưng lại không thể làm gì, bèn nói trên QQ với mình là lúc đó còn một chuyện cậu ấy chưa nói với mình, vì nó có liên quan đến cậu. Lúc trước Diệp Triển Nhan tưởng chúng ta là bạn nên không nói.”

“Chính là… chuyện đó?” Lạc Chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Đinh Thủy Tịnh gật đầu: “Chính là chuyện đó. Pha lê rồi thư chia tay gì gì ấy.”

Lạc Chỉ bật cười: “Nhưng Diệp Triển Nhan nói với mình là chuyện đó do cậu bịa ra rồi dạy cậu ấy.”

“Sao mình phải quan tâm mấy cái trò vặt vãnh đó chứ?” Đinh Thủy Tịnh cười khẩy.

“Nhưng người gửi tin nhắn cho Thịnh Hoài Nam là cậu mà.”

“Lúc đó mình hỏi Diệp Triển Nhan chuyện này là giả phải không, cậu ấy khẳng định là thật, hơn nữa còn muốn mình gửi tin nhắn cho Thịnh Hoài Nam với tư cách là người biết rõ sự tình, như vậy sẽ đáng tin hơn.”

Đinh Thủy Tịnh cứ kể mãi rồi bỗng bật cười: “Cậu tin hay không thì tùy, dù sao mình vẫn giữ tin nhắn. Lúc đó mình cảm thấy chơi khăm cậu một lần cũng hay, như thế thì cậu sẽ chủ động tới hỏi tội mình, tới lúc đó mình sẽ quẳng quyển nhật ký vào mặt cậu, trả luôn mối thù với cậu và Lạc Dương.”

Lạc Chỉ nghe tới đây nhưng không giận nổi.

Đinh Thủy Tịnh như thế chẳng khác nào một đứa trẻ ngỗ ngược đang tự hào vì những trò đùa quái ác của mình.

“Thật đấy.” Cô ấy hút mạnh một ngụm Coca, hai má phồng lên, “Mình còn lấy quyển “Tự điển Tân Hoa” để luyện động tác quẳng nhật ký rất nhiều lần.”, vừa nói vừa vung tay, thậm chí còn có chút hưng phấn, “Tiện thể nói luôn, cậu viết nhật ký hay lắm.”

Lạc Chỉ chỉ nhìn cô ấy, lắc đầu đầy khoan dung.

“Người có tâm lý khỏe mạnh khi nghe những điều này chắc sẽ hắt ngay cốc nước cam trong tay vào mặt mình.” Đinh Thủy Tịnh nhìn cô, “Đang nói cậu đấy, lẽ nào tâm lý cậu biến thái thật?”

“Cậu khiến mình chẳng biết phản ứng thế nào nữa. Người gây chuyện lại đi ăn vạ trước.”

Đinh Thủy Tịnh cười phá lên: “Kết quả sau khi gửi tin nhắn đi, Thịnh Hoài Nam vẫn không thèm để ý Diệp Triển Nhan. Cậu về trường gặp lại mình cũng vẫn điềm nhiên như thường, không đả động gì, lúc đó mình tưởng việc mình kích động trước đó là vô ích.”

“Về sau…” Cô ấy chằm chằm nhìn Lạc Chỉ, “Về sau coi như mình cũng cứu vãn được một phần. Nếu mình nhớ không lầm, có lẽ là vào đêm Giáng Sinh, Thịnh Hoài Nam gọi điện hỏi mình rốt cuộc chuyện này là sao. Mình hỏi ngược lại cậu ta, cậu nghĩ sao? Những gì mình muốn nói đều nằm cả trong tin nhắn, cậu còn muốn biết gì nữa?”

Thế nhưng Thịnh Hoài Nam liên tục lặp đi lặp lại: “Không thể nào, ngay từ đầu cậu đã nói dối. Chắc chắn là cậu nói dối.”

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có câu đó, Lạc Chỉ vỗ trán, lúc trước anh thề thốt với cô là sẽ điều tra ra chân tướng, kết quả anh vẫn gọi điện hỏi Đinh Thủy Tịnh.

Đinh Thủy Tịnh nói mãi rồi như chợt nhớ đến tình cảnh khi đó mà bật cười: “Lúc đó mình nghĩ, Lạc Chỉ thật là bản lĩnh, một chàng trai tốt như thế mà bị giày vò tới mức biến thành một thằng khờ.”

Lạc Chỉ cảm thấy lòng mình ấm lại.

Cô đột nhiên không muốn về đám cưới nữa. Kể từ ngày quen Thịnh Hoài Nam, cô hiếm khi có cơ hội nhắc đến anh với người khác, Chu Nhan cũng coi như số ít đó, nhưng chị ấy không thể mang lại niềm vui như lúc này. Đinh Thủy Tịnh là bạn cùng trang lứa với cô, lại quen Thịnh Hoài Nam, cô ấy thoải mái kể về một mặt khác của anh, giống như một người bạn đang đường hoàng bàn tán về bạn trai cô vậy.

Có đôi khi, được nhắc đến người mình thích với người ngoài, nghe họ bình luận, buôn chuyện, lặng lẽ thu thập những thông tin mình đã biết hoặc chưa bao giờ tìm hiểu… cũng mang lại niềm vui to lớn.

Hãy kể về anh ấy với tôi. Tôi rất hiểu anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn nhắc đến, muốn nghe bạn nói về anh ấy. Hãy nói về người tôi thích.

“Sau đó, mình đã tốt bụng nói thật với cậu ấy.”

Đinh Thủy Tịnh ngừng lại, cô ấy đưa mắt nhìn Lạc Chỉ. Lạc Chỉ cố nén cười: “Sao nào, chẳng lẽ cậu đợi mình nói cảm ơn cậu? Ngay từ đầu chính cậu đã gây ra chuyện này kia mà?”

Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, nói tiếp với vẻ không cam lòng: “Một thời gian sau, Diệp Triển Nhan lại lên mạng nói với mình là cuối cùng cậu ấy đã gặp được Thịnh Hoài Nam. Họ hẹn gặp nhau một lần nhưng không đề cập tới chuyện kia, đối phương nói với cậu ấy rằng hai người chỉ có thể làm bạn.”

Đinh Thủy Tịnh xé chiếc túi đựng cánh gà: “Thế nên mình cũng không nói với Diệp Triển Nhan rằng thực ra mình đã sớm nói cho Thịnh Hoài Nam biết.”

Đối diện với ánh mắt gần như nài nỉ của cô ấy, Lạc Chỉ đắn đo hồi lâu, rốt cuộc vẫn đầu hàng.

“Mặc dù… Thôi được rồi, cảm ơn cậu.”

Đinh Thủy Tịnh ngồi cắn ống hút, ngẩn người một lúc rồi bỗng ngẩng đầu, khẽ nói với cô: “Lát nữa cậu đưa mình đi xem đám cưới được không?”

Trong ấn tượng của Lạc Chỉ, Đinh Thủy Tịnh lúc nào cũng hoạt bát sôi nổi. Cô ấy chưa nhìn người khác bằng ánh mắt thẫn thờ như thế bao giờ.

Ánh mắt đó làm người khác buồn.

“Mình đã nói hết những chuyện cậu muốn biết rồi, chẳng che giấu gì hết. Giờ cậu đưa mình đi xem được không? Mình sẽ không để họ phát hiện ra đâu. Chỉ nhìn một chút thôi.”

Nhưng Lạc Chỉ cố dằn lòng, dù sao đó cũng là đám cưới của Trần Tĩnh và Lạc Dương.

“E là không được.”

Giống như đã sớm lường trước được câu trả lời này, Đinh Thủy Tịnh gật đầu, cũng không nài nỉ thêm nữa.

“Cậu đã biết cả rồi? Lạc Dương nói cho cậu biết à?”

Lạc Chỉ lắc đầu: “Mình tự đoán thôi. Thực ra… chuyện cụ thể giữa hai người, mình cũng không rõ lắm.”

Đinh Thủy Tịnh híp mắt, khóe môi cong lên, nụ cười trông đầy bẽn lẽn.

Không biết cô ấy cảm thấy bối rối vì đã hỏi thẳng hay là vì Lạc Dương không hề nhắc đến cô ấy trước mặt Lạc Chỉ.

“Cậu vội quay về là để dự đám cưới à? Xin lỗi nhé, thực ra mình gọi cậu ra ngoài chỉ mong cậu có thể giúp mình đưa thứ này…” Đinh Thủy Tịnh vừa nói, vừa rút một tập phác thảo dày cộp ra khỏi túi, ngoài bìa là ảnh tháp Eiffel, đã bị sờn mất nửa góc. 

Cô ấy giở vội tới trang nào đó, thẳng tay xé ngay trước mặt Lạc Chỉ.

“Đưa cho chị dâu cậu giúp mình.”

Trong tranh là chân dung hai người đứng sóng vai nhau được khắc họa bằng vài nét bút, nhưng trông sống động như thật.

Đinh Thủy Tịnh và Lạc Dương.

Phía dưới là dòng chữ được viết rất thoải mái bằng bút máy: “Chỉ tiếc gặp nhau quá muộn.”

Là nét chữ của Lạc Dương.

Lạc Chỉ cau mày: “Cậu muốn làm gì?”

Đinh Thủy Tịnh vỗ trán, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, mình quên không thể hiện cho cậu xem.” 

Cô ấy lấy bút ra, thoăn thoắt viết hàng chữ “chỉ tiếc gặp nhau quá muộn” ở bên cạnh.

Nét chữ giống hệt chữ Lạc Dương.

“Ngày trước mình cầm bức tranh và bút tích giả mạo này đến gặp chị dâu cậu, bảo chị ấy đừng ngốc thế nữa, Lạc Dương đã thích mình từ lâu rồi, chỉ vì trách nhiệm mới không dám nói với chị ấy thôi. Mình hỏi chị ấy, đã là thời đại nào rồi, gặp phải chuyện này vẫn cố chịu khổ chịu nhục, phụ nữ như thế vô vị lắm.”

Lạc Chỉ kinh ngạc.

“Mình tưởng ít nhất chị ấy cũng làm ầm lên với Lạc Dương. Kết quả chị ấy vẫn ngậm miệng, thậm chí không cau mày một lần trước mặt anh ấy.”

Đinh Thủy Tịnh đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thời tiết đẹp như vậy không hợp để kể những chuyện này. Cô ấy cất giọng đều đều: “Chị ấy thật bản lĩnh.”

Lạc Chỉ thở dài một hơi, không biết nên nói gì cho phải.

“Ngả bài với chị ấy cũng không chiếm được ưu thế, vì dù mình nói gì đi nữa chị ấy cũng không phản ứng lại. Câu duy nhất kích thích được chị ấy, chắc là câu hỏi: ‘Chị theo đuổi anh ấy từ hồi cấp Ba tới tận bây giờ, dù đã cưa đổ thì liệu anh ấy có thật lòng yêu chị không, có thật sự rung động trước chị không, chị làm vậy có nghĩa lý gì không?’”

Lạc Chỉ nhớ đến ánh đèn sáng lóa trên tàu điện ngầm và đường hầm tối om bên ngoài cửa sổ. 

“Lúc đó mắt chị dâu cậu đỏ hoe. Hóa ra ngoài mình ra, không ai biết chị dâu cậu theo đuổi Lạc Dương trước.”

Trước mặt tất cả mọi người thì giữ thể diện cho Trần Tĩnh, nhưng lại nói thật với Đinh Thủy Tịnh, giữ thể diện cho mình.

Lạc Dương trong ấn tượng của Lạc Chỉ là một chàng trai chín chắn, không ngờ trước mặt cô gái khiến anh động lòng, anh cũng chỉ là một thanh niên bình thường.

Đinh Thủy Tịnh bật cười đầy tự hào, nhưng không giấu nổi nét chạnh lòng: “Thấy chị dâu cậu phản ứng như thế, mình mới biết hóa ra Lạc Dương đã nói mọi chuyện với mình.”

Chuyện gì cũng nói rồi, chỉ trừ câu ‘anh thích em’.

Đinh Thủy Tịnh nằm bò ra bàn. Ngay từ đầu cô đã nôn nóng độc diễn vở kịch này, không để Lạc Chỉ chen ngang một câu nào, vì sợ dừng lại rồi, mình sẽ không thể ra vẻ thoải mái vô tư được nữa.

Lạc Chỉ mân mê tờ giấy trong tay, thầm suy đoán rốt cuộc Đinh Thủy Tịnh phải luyện bao nhiêu lần mới có thể viết được hàng chữ ấy nhẹ nhàng trôi chảy và giống thật đến vậy.

Giữa hai người họ rốt cuộc đã có bao nhiêu câu chuyện? Hoặc không chỉ đơn thuần là một câu chuyện mà là thứ gì đó khó quên hơn?

Lạc Chỉ bỗng tưởng tượng ra dáng vẻ Lạc Dương trước mặt Đinh Thủy Tịnh.

Dáng vẻ mà cô và Trần Tĩnh chưa từng bắt gặp dường như đang gần ngay trước mắt. Hẳn là rất hào hứng, liên tục nói chuyện với Đinh Thủy Tịnh, có chút sôi nổi và bướng bỉnh, làm rất nhiều việc to gan hơn bình thường.

Cũng có thể vào một lúc nào đó, anh cúi thấp đầu, châm một điếu thuốc, thành thục mà xa lạ, trong đôi mắt phảng phất những tâm sự người khác chưa bao giờ hiểu được.

Cô hiểu được cảm giác này bất ngờ đó. Tình yêu nảy nở với một người mà mình biết rõ là không nên yêu, vào lúc bản thân không kiểm soát được. Tình cảm cuồn cuộn trào dâng nhưng đành phải dằn lòng dập tắt ngọn lửa cuồng nhiệt ấy.

Đó là cảm giác mãi mãi không có được khi ở bên Trần Tĩnh.

Nhưng chắc Lạc Dương cũng biết, nếu không ở bên Trần Tĩnh, e là chẳng bao giờ có mãi mãi.

Một người có thể đồng thời phải lòng hai người sao?

Lạc Chỉ không dám nghĩ tiếp nữa.

“Thực ra cậu không cần cho Trần Tĩnh xem cái này. Chị ấy khác cậu, không phải chuyện gì cũng đòi hỏi kết quả rõ ràng. Nếu chị ấy đã chôn sâu trong lòng, mình cũng không cần phải mang cái này đến nói chuyện với chị ấy nữa. Thật đấy.”

Cô đẩy tập giấy lại cho Đinh Thủy Tịnh, giọng nói vô cùng dịu dàng. E rằng đây là lần đầu tiên cô thương xót và thẳng thắn với Đinh Thủy Tịnh đến thế.

“Dù cậu có tin hay không, mình bỗng cảm thấy mình đã hiểu được cậu.” Lạc Chỉ nói.

Đinh Thủy Tịnh nhìn Lạc Chỉ. Ánh mắt ấy khiến cô thoáng nhớ đến Hứa Nhật Thanh.

Một ngày nào đó, Đinh Thủy Tịnh cũng sẽ nhảy khỏi yên xe đạp của ai đó, kiễng chân ngửi mùi hoa đinh hương sao?

“Cậu không nghĩ kẻ thứ ba như mình rất đáng ghét à?” Đinh Thủy Tịnh nghiêng đầu hỏi.

“Nếu mình nói thật với cậu, liệu cậu có thấy mình đáng ghét không?”

Đinh Thủy Tịnh trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói: “Nói đi, mình chưa được nghe cậu nói thật bao giờ.”

Lạc Chỉ bật cười.

“Thực ra từ đáy lòng mình rất ghét những thứ như trách nhiệm, đạo đức, huyết thống, dòng họ và quy tắc. Mình từng gặp quá nhiều người bị những thứ này kìm kẹp tới chết. Cả đời phải quẩn quanh với những vướng mắc này mới là lãng phí.”

Lạc Chỉ ngừng lại, uống ngụm nước cam, giống như làm thế rồi mới có dũng khí nói ra những lời ngược với lẽ thường.

“Trung thành có ý nghĩa gì? Việc mà người ta nên làm chính là trung thành với cảm giác và tình cảm của mình. Cậu nghĩ thế nào, cảm thấy ra sao thì chọn lựa như thế. Đừng coi thành bại là lý do để lựa chọn. Đó chỉ là kết quả mà thôi.”

Đinh Thủy Tịnh rưng rưng nước mắt: “Cậu đang bào chữa cho mình đúng không?”

Lạc Chỉ cười: “Mình giúp cậu làm gì chứ? Đây là sự thật.”

Cô chỉ đang tự thuyết phục mình, như vậy mới có dũng khí đối mặt với tương lai đầy ngược ngạo trước mắt.

Lạc Chỉ chào tạm biệt Đinh Thủy Tịnh. Khi cô lao đến cửa đại sảnh hôn lễ, vừa vặn nghe thấy Trần Tĩnh nói: “Tôi bằng lòng.”

Cô nhận ra mình đã sai rồi. Bất cứ lúc nào, ba từ “tôi bằng lòng” cũng lay động lòng người như thế, dù nó có được phát ra trong hôn lễ chẳng hề động lòng người khi MC quá ồn ào, khách khứa phần lớn không quen biết nhau, trẻ con khóc lóc ầm ĩ. Một câu “Tôi bằng lòng” luôn chứa đựng dũng khí để đón nhận hạnh phúc hoặc bi thương.

Lòng người khó đoán, chuyện đời đổi thay. Nhưng cô không muốn phó mặc mọi thứ của mình cho những gì bất định. Có một số chuyện là cô không màng hậu quả, đi theo con tim, là cô cam tâm tình nguyện.

Trước khi Đinh Thủy Tịnh rời đi, Lạc Chỉ hỏi cô ấy rốt cuộc vì sao lại bỏ học.

Có rất nhiều nữ sinh viên không được yêu thích khi đi học đại học, nhưng họ không thể bỏ học hết được. Huống hồ Đinh Thủy Tịnh đâu có lý do bất đắc dĩ gì.

“Thực ra rất đơn giản.”

Đinh Thủy Tịnh khích tướng Lạc Dương, nói anh là kẻ hèn nhát, không dám theo đuổi tình cảm thật sự của mình. Lạc Dương lại dùng thái độ khiến cô ấy vừa yêu vừa hận, điềm tĩnh trả lời: “Em cũng từng bảo em rất thích vẽ tranh, bây giờ vẫn theo học Học viện chính trị quốc tế, viết những bài luận rỗng tuếch đấy thôi? Vì em nghe nói học chuyên ngành này ra nước ngoài tương đối dễ, còn về vì sao phải ra nước ngoài, lẽ nào trong lòng em không biết? Em có tài như thế, không cam lòng như thế, vì sao không thi vào trường Mỹ thuật? Bởi vì trên đời này không có nhiều chuyện có thể xốc nổi mạo hiểm như vậy. Mọi người như nhau cả thôi.”

Lạc Chỉ líu lưỡi: “Thế nên cậu bỏ học thi lại?”

“Khi làm thủ tục thôi học, hướng đạo sinh của trường thay phiên nhau tới nói chuyện với mình, bố mẹ dọa nhảy lầu, mình đều vượt qua được. Lúc đó không phải mình không sợ, không phải không hối hận, nhưng mình cũng không biết bản thân đã gắng gượng bằng cách nào. Mình thật sự không biết. Có lẽ mình điên rồi chăng.”

Cô ấy chỉ muốn chứng minh cho Lạc Dương thấy mà thôi.

Giờ Lạc Dương đã kết hôn rồi.

“Nhưng mình không hối hận.”

Đinh Thủy Tịnh cắn chặt răng, cố nén nước mắt.

“Lạc Dương không nói gì với mình. Anh ấy và mình thậm chí còn chưa từng nắm tay. Không có động tác mờ ám, không có những câu nói quá trớn, thế nên cuối cùng, anh ấy bảo mình hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ coi mình là bạn tốt, mình không thể bắt bẻ anh ấy. Ngay cả khi đi tìm bạn gái anh ấy gây sự mình cũng phải nhờ đến chứng cứ giả.”

Đinh Thủy Tịnh nói tới đây thì bật cười.

“Nhưng anh ấy không biết rằng, nếu anh thật sự từng nói gì đó, dù chỉ là câu ‘tiếc là gặp nhau quá muộn’, mình có thể cam lòng lùi bước, tác thành cho đám cưới của hai người họ. Anh ấy tưởng không để lại bằng chứng gì thì mình sẽ không làm tới… Thực ra mình chưa bao giờ muốn gây chuyện. Chưa bao giờ…”

Mình chỉ muốn anh ấy thừa nhận là đã từng thích mình thôi.

Chỉ vậy mà thôi.

Lạc Chỉ đứng dậy nâng ly rượu. Trần Tĩnh đã thay váy cưới, đổi sang xường xám màu đỏ, khoác tay Lạc Dương đi tới mời rượu, khẽ nháy mắt với cô.

Thực ra Trần Tĩnh rất dũng cảm. Nhẫn nhịn mọi chuyện, giữ chặt thứ mình muốn, không oán thán và truy cứu.

Tiệc rượu khiến Lạc Chỉ choáng váng. Cô lắc đầu, tạm gác lại những vướng bận trong lòng, sau đó mỉm cười thật chân thành, nói những lời chúc tốt lành rồi uống cạn ly rượu vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.