Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 40: Hận




Khi Lạc Chỉ và mẹ đến nhà tang lễ, bãi đỗ xe vốn đông đúc chật chội giờ chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Vùng ngoại ô lạnh hơn nhiều so với trung tâm thành phố, cái giá buốt của gió Bắc bén nhọn như nghìn vạn lưỡi dao mảnh lướt qua mặt. Lạc Chỉ đã đeo găng tay nhưng đôi tay vẫn đông cứng tới mức mất hết cảm giác.

Tòa nhà đặt tro cốt đã vắng bóng người. Nhân viên quản lý phòng văn thư vừa ra khỏi cửa thì trông thấy hai mẹ con Lạc Chỉ, anh ta rất ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy giấy chứng nhận và chìa khóa trên tay mẹ Lạc Chỉ, nhìn một hồi rồi mới nói, “Đây là bản sao mà.”

Tuy nhiên người nhân viên này đang vội ra ngoài nên chỉ nghĩ một chút rồi bảo, “Dù sao cũng không có ai, tôi phải đi ăn cơm rồi, hai người vào đi, trả hài cốt xong thì đóng cửa cho tôi là được.”

Dứt lời anh ta mở cửa hành lang, gật đầu với mẹ cô rồi đi mất.

Lạc Chỉ biết nơi này chẳng có gì để trộm ngoài tro cốt.

Tòa nhà này rất kỳ lạ, thậm chí còn âm u lạnh lẽo hơn bên ngoài. Lạc Chỉ và mẹ lên tầng ba, tìm đến gian phòng thứ năm, giá thứ tư, dãy thứ sáu hàng thứ tư. Bên trong ô kính là hộp tro màu đỏ, ở giữa có khảm bức ảnh đen trắng thời trẻ của bố.

Bố rất điển trai, cả người toát lên sự vui vẻ lạc quan, tràn trề sức sống của chàng công nhân giai cấp vô sản.

Cửa kính vừa được mở ra thì máy ghi âm nho nhỏ nằm bên trong được kích hoạt, bản nhạc buồn chậm rãi vang lên. Mẹ vịn vào chiếc thang, Lạc Chỉ đứng bên trên cẩn thận mang quả đào, tủ lạnh, máy giặt nhỏ làm bằng gốm được để ở ngoài ra đưa cho mẹ. Dọn dẹp xong, cô nhẹ nhàng bê hộp tro của bố lên.

Nhà tang lễ đã được sửa chữa nhiều năm, nơi đốt vàng mã được chuyển từ bãi đất vàng bên ngoài tới khu vực bên trong sân to dành riêng cho lễ truy điệu. Một hàng lò đồng thau dùng để đốt vàng mã được đặt men theo bờ tường của sân nhưng do bị hun khói quá nhiều nên không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.

Mười một rưỡi, các bà cô thường ngày tụ tập mượn chuyện siêu sinh cho người chết để kiếm bát cơm cũng không có ở đây. Từng luồng gió Bắc cuốn tung tro giấy còn sót lại trong khoang lò tới chỗ chân Lạc Chỉ.

Cô dùng bàn tay lạnh cóng của mình giúp mẹ bày biện hoa quả, rượu và bài vị, tro cốt của bố rồi cùng mẹ đốt tiền giấy.

Hơi nóng phả vào sưởi ấm gương mặt vốn đã cứng lại vì lạnh của cô.

Rốt cuộc mẹ vẫn bật khóc. Khuôn mặt mẹ nhợt nhạt, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt đoạn.

Lạc Chỉ ngoảnh đầu tránh những lời dông dài của mẹ,: “Em gửi ít tiền cho anh, anh ở bên ấy vẫn ổn chứ? Năm đó sau khi Lạc Chỉ thi đỗ đại học, mùa đông không thể về viếng mộ anh, năm nay đã về thăm anh đây. Con gái anh đã có thể tự kiếm tiền rồi. Công việc hiện giờ của em tốt hơn ngày trước nhiều, không cần đứng suốt nên chân cẳng cũng đỡ hơn...”

Lạc Chỉ rưng rưng nước mắt nhưng không khóc.

Thực ra cô có hận bố.

Ông đối tốt với mẹ, với cô, cuộc sống của cô và mẹ ra nông nỗi này không phải trách nhiệm của ông, nhưng sự bạc bẽo của họ hàng nhà nội và bản thân cái chết của ông vẫn khiến mẹ cả đời lẻ loi hiu quạnh.Thói đời thất thường. Nếu đem nỗi oán hận trải đều khắp thế gian thì sự trách móc mà mỗi người nhận được còn nhẹ hơn cả một tiếng thở dài. Thế nên, Lạc Chỉ trút hết mọi oán hận lên bố, người đằng nhà nội và đã từng có cả Thịnh Hoài Nam nữa.

Năm cô thi đỗ đại học, mẹ khăng khăng bắt cô đi thăm ông bà ngoại đã mất. Lần đầu tiên Lạc Chỉ làm trái lời mẹ, cô không muốn gặp ai hết.

Ông ngoại là người cố chấp bảo thủ, bà ngoại lại ham hư vinh, hai người nhất quyết phản đối chuyện mẹ lấy bố. Tất nhiên một phần là vì suy nghĩ yêu thương và bảo vệ con gái, nhưng e là còn lẫn cả khúc mắc về việc môn đăng hộ đối và thể diện của ông bà. Ông ngoại một đời thanh liêm nhưng tư tưởng rập khuôn với cái cũ, không chịu giúp người bố làm thợ điện của cô đổi việc, bà ngoại thẳng thừng cắt đứt quan hệ với mẹ sau khi mẹ lấy chồng. Bố Lạc Chỉ qua đời vì tai nạn, ông bà ngoại nghỉ hưu mất vì bị bệnh, trong mấy anh chị em ruột của mẹ chỉ có bố Lạc Dương là người phúc hậu. Cái gọi là quan hệ huyết thống khăng khít chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Còn về đằng nhà nội, năm đó không thể dựa thế cậy quyền nhà mẹ Lạc Chỉ, sau khi bố mất, họ lạnh lùng chửi mắng mẹ là mầm họa có số khắc chồng, nhốt Lạc Chỉ trong phòng và đuổi mẹ ra khỏi nhà.

Căn nhà cũ của bà nội phải di dời, tiêu chuẩn chia nhà, tất cả mọi thứ bao gồm cả tấm vật liệu và đồ dùng gia đình đều bị các cô chú khác khoắng sạch.

Vậy cớ sao lại không hận chứ?

Tiền giấy đã đốt hết, chỉ còn lại đống tro đỏ đen lẫn lộn, lác đác vài đốm lửa chưa tàn hết.

Mẹ cô thu dọn bài vị ở phía sau, Lạc Chỉ chống chiếc gậy khơi lửa xuống, khẽ lên tiếng hỏi, “Bố đã nhận tiền giấy, nếu bố ở trên trời có linh thiêng, sao không chịu giúp hai mẹ con mình? Con muốn hỏi bố từ lâu điều này lâu rồi.”

Đôi môi mẹ trở nên trắng bệch, có vẻ bà bị hạ đường huyết.

“Con tự mang trả được rồi. Mẹ, mẹ mang đồ lên xe trước đi.”

“Không cần đâu, cùng đi đi. Con không sợ sao?”

“Sợ gì ạ? Toàn là người chết mà.”

Lạc Chỉ hờ hững nói, cô nhận lấy bài vị và tro cốt trên tay mẹ, nhét chìa khóa vào túi rồi xoay người bước vào trong tòa nhà.

Chỗ cầu thang chỉ có mỗi tiếng bước chân của Lạc Chỉ vọng lại giữa không gian trống trải.

Cô trèo lên thang, bày biện hộp tro cốt và bài vị cùng với các vật trang trí, hạ tấm rèm màu trắng trên cửa sổ xuống rồi đóng cửa lại, nhưng ngần ngừ một lát rồi lại mở ra.

“Bố.” Lạc Chỉ gọi to một tiếng, nước mắt bỗng lăn dài trên má, “Con sai rồi. Coi như lúc nãy con chưa nói gì. Bố hãy phù hộ cho mẹ nhé.”

Cô đóng cửa rồi khóa chặt lại.

Lạc Chỉ chậm rãi bước xuống cầu thang. Cô nghiêng đầu, từ góc cửa sổ phòng số năm vừa hay có thể nhìn thấy ánh mặt trời giữa trưa hắt vào, tro bụi trôi nổi dập dềnh giữa luồng sáng.Hình ảnh đẹp tới mức phi lý, Lạc Chỉ ngẩn ngơ bước vào như người mất hồn.

Trên chiếc tủ kính trong phòng này có phủ tấm lụa màu đỏ, nối hai ô kính nằm kế bên lại.

Họ là cặp vợ chồng đã mất. Sau khi qua đời, tro cốt của họ được con cái chuyển vào căn phòng này và đặt song song với nhau rồi dùng vải đỏ nối liền lại, ở giữa có dán một tấm ảnh chụp chung của đôi vợ chồng già.

Cô đứng trước cửa kính, lần lượt nhìn từng tấm một.

Các cụ ngày xưa thật tốt, dù có yêu hay không, một khi tình cảm đã được bồi đắp, họ sẽ bên nhau tới bạc đầu răng long, mãi không rời xa.

Vải đỏ nối duyên, ràng buộc sống chết. Dù không thể nảy sinh tình yêu thì ít nhất vẫn để lại dấu ấn trong lòng, mãi mãi không thể xóa nhòa. Huống hồ, tình yêu khắc cốt ghi tâm phần lớn chỉ là ảo tưởng của các tác giả trong tiểu thuyết. Lòng người khó đoán, bao năm qua, trên đời này cũng chỉ có một đôi Lương Chúc hóa bướm đấy thôi?

Căn phòng thực sự quá lạnh. Khi ở ngoài phòng chân Lạc Chỉ đã lạnh cứng rồi, kết quả là trong lúc bất cẩn, chân trái vấp phải chân phải, lảo đảo nghiêng ngả rồi ngã oạch ra. Mùa đông nên cô mặc khá nhiều, ngã không đau lắm, khi cô nghiêng người bò dậy thì bỗng nhìn thấy tầng dưới cùng của cửa kính.

Cửa kính đã vỡ từ lâu nhưng mảnh vỡ vẫn còn sót lại trong tủ, nếu không chú ý thì không thể nhận ra. Bên trong phủ một lớp bụi dày, tấm ảnh ở chính giữa đã lệch sang một bên. Không hiểu sao Lạc Chỉ lại đưa tay lôi tấm ảnh ra.

Chỉ là một tấm ảnh của cặp vợ chồng già bình thường, nhưng gương mặt bà lão trông rất mơ hồ, mũi, mắt mơ hồ di chuyển khỏi vị trí ban đầu.

Lạc Chỉ giật nảy mình, lưng đổ đầy mồ hôi, nhưng cô không ném tấm ảnh đi.

Cẩn thận nhét tấm ảnh về chỗ, cô bỗng rùng mình một cái, sau đó cố đi về về phía ánh nắng, vịn vào bệ cửa sổ thở mạnh.

Đột nhiên di dộng trong túi quần rung lên, phản ứng đầu tiên của cô là cảm giác có cái gì đó đang bò lên đùi, sợ đến mức hét to một tiếng.

Cô run rẩy lôi chiếc di động ra.

“Cuộc gọi từ Thịnh Hoài Nam”

“A lô?”

“Lạc Chỉ, cậu không đi học à? Lúc nãy mình gọi cho cậu mấy lần đều ngoài vùng phủ sóng. Tin nhắn mình gửi cậu có nhận được không? Tiết Pháp luật có bài kiểm tra nhỏ, mình đã trả lời giúp cậu rồi.”

Trong chớp mắt trái tim cô bỗng lắng lại. Ánh nắng nhảy nhót trên đôi vai cô, một sườn mặt được mặt trời sưởi ấm.

“Kiểm tra hả? Mình không đi học. Cảm ơn cậu nhé.”

“Giáng sinh đến mọi người ai cũng như mất hồn vậy, Trương Minh Thụy cũng không tới, một mình làm ba bản, tay suýt bị chuột rút.”

Giọng của Thịnh Hoài Nam tuy đang tỏ vẻ cởi mở, nhưng thực chất có vẻ hơi “kịch“. Lạc Chỉ đổi tay cầm di động và hà hơi vào tay kia, cô lặp lại, “Xin lỗi. Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.

“Sao cậu không đi học? Chưa khỏi bệnh à?”

“Mình về nhà rồi.”

“Về nhà?”

“Phải, trong nhà có chút chuyện.”

“Cậu đang đứng đâu nói chuyện thế? Sao cảm giác nghe không được rõ lắm, hình như tín hiệu không tốt.”

“Mình đang...” Lạc Chỉ còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người phụ nữ xông vào phòng từ cánh cửa trước mặt. Động tác bà ta quá nhanh, hệt như đang lướt trên nước. Lạc Chỉ giật mình hét lên, nhưng ánh mắt hung dữ của đối phương khiến những âm cuối tắc nghẹn trong họng, cô sững người hồi lâu.

“Lạc Chỉ? Lạc Chỉ!”

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, dài quá đầu gối, vì bên trong còn mặc một chiếc quần vừa dày vừa nặng nên sinh ra tĩnh điện, làm cho nó dính sát vào chân. Bà ta quàng một chiếc khăn hoa màu tím, chỉ để lộ gương mặt tiều tụy hốc hác.

“Lạc Chỉ? Cậu có nghe thấy không?”

Người phụ nữ thẫn thờ nhìn Lạc Chỉ một lúc rồi đi thẳng tới mặt trái cái giá, tìm đến một ô cửa nhỏ, nhìn vào bên trong qua lớp kính. Độ cao của ô cửa vừa đủ để bà ta tì trán lên. Bà ta đứng quay lưng lại với Lạc Chỉ và bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm đọc cái gì đó.

“Lạc Chỉ, cậu không sao chứ?”

Lạc Chỉ hoàn hồn: “Mình... không sao.” “Cậu đang ở đâu?”

“Mình đang ở trong tòa nhà đặt tro cốt của nhà tang lễ số Một.”

“Đó là...”

“Hôm nay là tròn mười lăm năm ngày giỗ bố mình. Giờ mình một mình mang trả hộp tro cốt để khóa vào tủ. Mình tưởng cả tòa nhà này chỉ có mình là người sống. Cậu biết không, lúc nãy mình nhìn thấy một tấm ảnh, bà lão trong ảnh không có mặt. Không biết có phải linh hồn đã bay ra theo mảnh kính bị vỡ không, có khi giờ bà ấy đang nhìn mình. Ha ha. Đúng rồi, cậu có sợ ma không? Thực ra mình không sợ, nhưng nơi này đúng là kỳ dị, đâu đâu cũng thấy lụa đỏ, nhưng vì sao bà lão lại không có mặt chứ...”

Lạc Chỉ không biết bản thân đang nói gì, giọng cô tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, ngôn từ dần biến thành những câu nói rời rạc, lộn xộn.

“Lạc Chỉ!”

Thịnh Hoài Nam cao giọng, màng nhĩ Lạc Chỉ nhói đau, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại, không lên tiếng nữa.

“Xin lỗi, mình nói linh tinh thôi.”

“Cậu... sợ à?” Thịnh Hoài Nam dịu dàng hỏi.

Giọng nói ấy êm như ru và vô cùng gần gũi, Lạc Chỉ mỉm cười tỏ vẻ cảm kích mà quên rằng anh không nhìn thấy.

“Người chết đâu có đáng sợ bằng người sống.” Lạc Chỉ cười, sau đó ngoảnh lại, rồi nụ cười đông cứng trên gương mặt.

Người phụ nữ kia từ từ quay đầu nhìn cô và chậm rãi rút một chiếc kéo to đen bóng ra khỏi túi vải.

“Nhưng ở đây có người sống.” Cô thì thầm.

-Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.