Tham Vọng

Chương 44




Đối với thỉnh cầu của Lâm tiểu thư, Thẩm Nam Tinh không hề do dự mà lập tức đồng ý.

Ăn cơm tối xong, về đến nhà.

Dịch Phong Từ đang bọc thảm lông ngồi trên sô pha trong phòng khách, đọc một quyển sách bọn họ đã từng xem.

Nhiệt độ trong nhà không ấm không lạnh, điều hòa mới bật không quá nửa giờ.

Thẩm Nam Tinh thay giày rồi đi tới bên Dịch Phong Từ, chủ động ôm lấy anh, giơ đồ ngọt cậu cố ý mang về bảo anh vào phòng ăn ăn luôn.

Dịch Phong Từ đã đánh răng rồi nhưng thấy cậu đi xa vậy mà vẫn đóng gói mang về thì đứng dậy đi vào phòng ăn, mở chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một chiếc bánh kem phủ đầy chocolate, trên đỉnh có một quả dâu tây rất to.

Thẩm Nam Tinh vào phòng ngủ thay áo ngủ, khi đi ra xách theo một bộ tây trang, hỏi Dịch Phong Từ: “Anh cảm thấy tham dự tiệc sinh nhật của Lâm Hoằng tiên sinh thì nên mặc trang phục thế nào?”

Dịch Phong Từ vừa bỏ miếng bánh kem vào miệng, nghe cậu nói thế thì suýt cắn phải đầu lưỡi, hỏi: “Em muốn tham gia tiệc sinh nhật của Lâm Hoằng?”

Thẩm Nam Tinh giơ tây trang gật đầu, nói lại tình trạng phiền toái Lâm tiểu thư gặp phải, rồi ngắm nghía tây trang của mình, “Em cảm thấy nếu đã đồng ý thì phải nghiêm túc thực hiện, hơn nữa tiệc sinh nhật của Lâm lão tiên sinh hẳn rất long trọng nên có lẽ mặc tây trang vẫn tốt hơn.”

Dịch Phong Từ chần chờ vài giây, kiến nghị: “Bộ màu trắng ấy.”

Thẩm Nam Tinh đồng ý rồi treo tây trang lên, ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ đã ăn hết bánh kem, chỉ còn lại quả dâu tây nguyên vẹn kia, đút cho Thẩm Nam Tinh, Thẩm Nam Tinh cắn một miếng, nước quả ngọt ngào tràn ra, để lại một nửa cho Dịch Phong Từ: “Ngọt.”

Dịch Phong Từ cắn miếng dâu tây ngay trên tay cậu: “Cũng không tệ lắm.”

“Đúng rồi, tuần sau Lưu tiên sinh cũng trở lại.”

“Lưu tiên sinh?”

Thẩm Nam Tinh: “Lúc trước em nói với anh rồi mà, chính là chủ tiệm tây trang chuyên nhận đặt may riêng ấy, khi nào ông ấy về em dẫn anh tới lấy số đo. Em còn chưa thấy anh mặc tây trang lần nào.”

Dịch Phong Từ lẳng lặng nhìn cậu vài giây, hiếm khi mất tự nhiên né tránh ánh mắt cậu, cắn chiếc nĩa nhỏ trong miệng đáp: “Ừ.”

Nháy mắt đã tới tối thứ ba.

Thẩm Nam Tinh mặc bộ tây trang màu trắng gọn gàng, đúng giờ xuất hiện ở chỗ hẹn trước với Lâm tiểu thư rồi cùng lên xe tới tiệc sinh nhật của Lâm lão tiên sinh.

Lâm lão tiên sinh năm nay tám mươi mốt tuổi, năm trước vừa làm tiệc mừng thọ cực kỳ long trọng nên năm nay thu liễm lại, chỉ mời một vài nhân vật có uy tín và danh dự cao trong giới kinh doanh tới một một biệt thự ở lưng chừng núi.

Tuy Thẩm Nam Tinh chưa từng tham gia tiệc sinh nhật của Lâm Hoằng nhưng đã tham gia không ít bữa tiệc tương tự, hành vi cử chỉ hào phóng khéo léo, chắc hẳn sẽ không làm Lâm tiểu thư mất mặt.

Chẳng qua cậu chỉ biết mấy người trong số những nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh, nếu đổi thành ngôi sao vũ đạo nào đó thì có lẽ sẽ làm cậu hứng thú hơn.

“Nhàm chán lắm phải không?” Hôm nay Lâm tiểu thư mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá xinh đẹp màu vàng, trông vô cùng lóa mắt giữa đám đông.

Thẩm Nam Tinh bưng một ly rượu vang đỏ cười đáp: “Vẫn được, chủ yếu là không hiểu chuyện kinh doanh nên không thể giao lưu với mọi người.”

Lâm tiểu thư: “Anh chỉ cần ở bên tôi là được, không cần nói nhiều với người khác.”

Thẩm Nam Tinh gật đầu, đặt ly rượu xuống, cầm lấy một miếng bánh kem.

Lúc này một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ sảnh lớn.

Những vị khách ở lầu một ngẩng đầu, Thẩm Nam Tinh và Lâm tiểu thư cũng ngẩng đầu, thấy được Lâm Hoằng tiên sinh trong lời đồn cùng với bốn, năm người khoảng bốn, năm mươi tuổi có cả trai lẫn gái đứng bên cạnh.

“Ba tôi, chú hai, cô và hai chú nhỏ.” Lâm tiểu thư vừa lắc rượu vừa giới thiệu cho Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh biết sản nghiệp của Lâm thị khổng lồ lại không biết ông Lâm có nhiều con như vậy, khó trách ông tạm thời tìm một người khác họ tới cân bằng tập đoàn, nếu tranh chấp gia sản thật sự xảy ra, ai nhiều một chút hay ai thiếu một chút phỏng chừng đều có thể phát sinh một vở tuồng.

Thẩm Nam Tinh xem từng người một, vậy mà thấy được Nghiêm Hằng bên cạnh ba của Lâm tiểu thư?

Cậu vẫn luôn cảm thấy người tên Nghiêm Hằng này rất kì lạ, rõ ràng công tác ở Lâm thị, hơn nữa chức vị cũng không thấp, lại cố tình chạy tới một nơi như Vinh An cư trú?

Cậu tới Vinh An là bởi Dịch Phong Từ.

Thẩm Nam Tinh thầm đoán, chẳng lẽ Nghiêm Hằng không thể không dọn tới nơi đó cũng là vì ai đó ư?

“Hả?”

“Sao thế?”

Thẩm Nam Tinh nghiêng đầu, kiễng chân hỏi Lâm tiểu thư: “Cô có nhận ra hình như có một người đứng bên cạnh trợ lý Nghiêm không?”

Lâm tiểu thư nhướng mày, nhìn theo ánh mắt Thẩm Nam Tinh, vậy mà thật sự thấy một mái tóc phía sau ba mình.

Người này rõ ràng trốn sau ba cô, dùng bờ vai rộng và ngang của ba cô để che chắn bản thân.

Chẳng qua ba cô không cao, tính cả giày da cũng chỉ khoảng một mét bảy mươi lăm, không thể trở thành một tấm chắn hoàn hảo che chở người nọ hoàn toàn.

Lâm Hoằng đang phát biểu, cảm ơn mọi người đã tới tham gia.

Thẩm Nam Tinh vẫn đang nghiêng đầu kiễng chân, muốn xác định có phải có một người đứng bên cạnh Nghiêm Hằng hay không.

Lâm tiểu thư lắc rượu nhìn dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Thẩm Nam Tinh, lướt qua ba và chú bác trong nhà hướng về vị trí nào đó ở lầu một chớp mắt, hất nhẹ mái dài uốn lọn của mình.

Năm phút sau, ông Lâm nói xong, dẫn một đám con cả trai cả gái cùng Nghiêm Hằng và bóng dáng trốn trốn tránh tránh lên phòng nào đó ở lầu hai.

Ông Lâm rời đi, Thẩm Nam Tinh cũng thu lại ánh mắt tập trung lên bóng dáng nọ.

Nếu cậu đoán không sai, người kia hẳn là người điều hành Lâm thị, chỉ là bóng dáng người này sao lại quen mắt thế nhỉ? Cho dù cậu chưa từng quan sát thẳng mặt nhưng chỉ qua khe hở nhìn được góc cạnh nào đó vẫn khiến cậu có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Bữa tiệc ở sảnh lớn tiếp tục diễn ra.

Lâm tiểu thư và Thẩm Nam Tinh vừa nói vừa cười, còn giới thiệu cho cậu mấy vị tinh anh trong giới kinh doanh tầm tuổi bọn họ.

“Rầm” không khí đang náo nhiệt đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, một chiếc bàn chứa tháp champagne đổ sầm xuống.

Một người đàn ông mặt đỏ bừng thân đầy mùi rượu xông ra khỏi đám người, vọt thẳng tới chỗ Lâm tiểu thư, la lớn: “Bởi vì tên công tử bột này mà em từ chối anh đúng không?”

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, lúc bảo vệ chạy tới, người đàn ông kia đã đến trước mặt Lâm tiểu thư.

Thẩm Nam Tinh bưng một đĩa trái cây thập cẩm, đang định bỏ miếng dâu tây vào miệng, nghe thấy ba từ công tử bột thì chớp mắt: “Không phải…”

Cậu còn chưa kịp giải thích thì Lâm tiểu thư đã liếc lên lầu, lạnh mặt nói: “Đúng thì sao? Huống hồ anh ấy không phải công tử bột, anh ấy là người tôi thích.”

“Th… thích?”

“Không phải…” Tay trái Thẩm Nam Tinh cầm đĩa, tay phải cầm nĩa xiên dâu tây, thì thầm với Lâm tiểu thư: “Có màn này nữa hả? Tôi, không phải tôi chỉ đi ngang qua sân khấu thôi à?”

Lâm tiểu thư liếc cậu một cái mang ý xin lỗi, từ từ ôm lấy cánh tay cậu.

Hành động này như thể chọc giận người đàn ông kia, thừa lúc bảo vệ còn chưa tới, với lấy bình rượu trên bàn, không quan tâm gì hết vung về phía Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh bị dọa, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bình rượu sắp rơi xuống đầu mình, chờ đợi một cơn đau không thể tránh khỏi.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Đau đớn trong dự đoán không xảy ra, bình rượu chứa đầy champagne đột ngột dừng lại ở vị trí cách đỉnh đầu cậu mười mấy centimet.

Thẩm Nam Tinh ngơ ngẩn nhìn lên không, một cánh tay thon dài không biết xuất hiện từ khi nào ngăn cản công kích của đối phương.

Nhìn theo cánh tay kia từ từ quay đầu, đầu tiên là tây trang màu xám được cắt may khéo léo, sau đó theo cổ áo chỉnh tề thấy được đường hàm dưới hoàn mĩ.

Cậu cảm thấy độ cong của hàm dưới quá quen mắt, tạm dừng một hồi lâu, tầm mắt từ từ nâng lên, vậy mà thấy một gương mặt cực kì quen thuộc cùng một đôi mắt vô cùng xa lạ.

Tựa như trong nháy mắt kia, Thẩm Nam Tinh mới hoàn toàn hiểu rõ tại sao sau khi trải qua chuyện bắt cóc, Tạ Nguyên Nhất không sợ bọn bắt cóc mà lại sợ Dịch Phong Từ.

Bởi vì cặp mắt kia quả thật quá lạnh lùng tàn ác.

Chỉ khi cụp mắt nhìn về phía cậu mớt trở nên dịu dàng.

~Hết chương 44~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.