Thâm Viện Nguyệt

Chương 71: Phiên ngoại Như Ý




Lý Đại thực sự không ngờ, sẽ bị Như Ý cô nương cau mày cản lại.

“Lý tổng quản, sao huynh lại tự giặt quần áo? Nhà chúng ta không có bà tử giặt đồ sao?” Nàng tức giận hỏi.

Hắn á khẩu, đây chính là đại nha đầu có mặt mũi nhất bên người cô nương, quản gia tỷ tỷ, sao lại quan tâm đến tiểu quản sự bé nhỏ không đáng kể như hắn?

“Này...” Hắn ngượng ngùng, “Cô gia cho tiểu nhân thể diện, làm tổng quản, nên làm gương tốt, ma ma giặt giũ là giặt y phục chủ tử, sao ta có thể lạm dụng chức quyền? Để hạ nhân học theo thì làm thế nào?”

Như Ý lẩm bẩm, “Thật là... Huynh trả thêm tiền không phải là được hay sao? Tổng quản, Lý tổng quản! Ngươi là người làm đại sự, phải bày cái giá ra! Ngồi xổm bên cạnh giếng cùng một đám nữ nhân giặt quần áo ra thể thống gì? Quên đi, y phục đưa ta...”

Nàng đoạt lấy chậu quần áo dơ của Lý Đại, “Dù sao ta cũng ra tiền nhờ bà tử giặt quần áo giặt giúp, thêm một phần của huynh ta thêm chút tiền là được rồi,” rất hào khí khoát tay chặn lại, “Đừng nói nhiều! Đợi giặt xong ta đưa qua cho huynh.”

Sau đó quay đầu hấp tấp đi mất.

Ngây ngốc một lát, Lý Đại nhìn tay mình trống trơn, sờ sờ mũi, cảm thấy mặt có chút đỏ.

Sau này Như Ý cô nương không chỉ đem quần áo sạch sẽ trả lại, còn cẩn thận vá qua, xếp thật chỉnh tề, còn giục hắn giao quần áo dơ ra đây.

“Này, này... sau này ta tự mình đưa đi giặt là được.” Hắn vô cùng ngượng ngùng.

“À, được.” Như Ý gật gật đầu, “Vậy khi nào ta đi lĩnh quần áo của ta, thuận tiện lĩnh luôn của Lý tổng quản... Nam nhân các người chính là sơ ý, nơi nơi sứt chỉ mài bạc, không vá cẩn thận là không được.”

“Như, Như Ý cô nương, cô, cô đừng lo lắng...” Mặt của hắn lại đỏ.

Như Ý có chút không hiểu nhìn mặt hắn đỏ lên, một lúc lâu mới vỗ đầu hiểu ra, “Aiz, không phải, không phải như huynh nghĩ...” Nàng cười rộ lên, “Lý tổng quản, huynh nghĩ đến chu toàn cho cô nương chúng ta như vậy...”

Nàng đỏ vành mắt, “Ta ăn nói vụng về, trong lòng gấp, cũng không biết khuyên cô nương thế nào... Ta cũng biết cô nương không phải muốn bỏ rơi chúng ta, nhưng cô nương là một người chu đáo, sao chịu liên lụy chúng ta? Lý tổng quản quả nhiên là có kiến thức làm đại sự, biết lấy hương hỏa nói chuyện...”

Mặc dù cô gia đã trở về, nhưng lúc đó mãnh liệt kinh hoảng khổ sở còn sợ hãi trong lòng, nước mắt không khỏi rơi xuống, “Lý tổng quản... Ngài là hán tử, là một hán tử tốt trung tâm. Ngài đối với cô nương tận trung chu toàn, Như Ý coi như kính ngài. Chỉ là ta ngốc, chỉ có thể tận một chút lòng như thế...”

Thì ra là thế. Lý Đại trong lòng yên ổn xuống, cười nói, “Như Ý cô nương nói gì vậy, cô gia là một đại thanh quan, cô nương là đại trí tuệ, ta có thể vì cô nương cô gia tận trung, thật không biết là đời trước thắp bao nhiêu nhang, là ta nên làm...”

Nhìn Như Ý khóc đến đáng thương, lại sờ không ra khăn tay, cảm thấy buồn cười lại không dám cười, đưa khăn tay mình qua, “Cái này ta chưa từng dùng qua... Nếu Như Ý cô nương không chê...”

Như Ý tiện tay tiếp nhận, không chỉ lau nước mắt, thuận tay hỉ mũi. Bỗng nhiên nhớ tới đây là khăn tay mới của người ta, xấu hổ quên khóc, ngơ ngác nhìn Lý Đại.

“Một cái khăn tay mà thôi, không đáng gì...” Hắn xua tay, chỉ là cảm giác buồn cười càng tăng lên.

“Đáng giá, rất đáng giá.” Như Ý luống cuống, “Ta giặt sạch cho huynh... Không không, ta làm cái mới cho huynh.”

“Aiz aiz, thật không cần.”

“Phải, nhất định phải làm.” Nàng cười không chút thẹn thùng, mặt táo đỏ bừng, cười đến ngây thơ, trái tim Lý Đại không khỏi nhảy lên.

Thật, thật là đẹp. Cho dù chóp mũi của nàng đỏ đỏ, cũng là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Nghĩ cái gì vậy? Chờ Như Ý đi đã thật lâu, Lý Đại dùng sức vỗ đầu mình một cái. Đây chính là phụ tá đắc lực của cô nương, sớm nói muốn gả cho lương dân làm chính đầu nương tử!

Nhưng hắn chỉ là... không có cách nào. Như Ý cô nương vá quần áo cho hắn, vì hắn may quần áo khăn tay, hắn chính là luyến tiếc thốt ra một chữ “không”. Ngược lại sẽ vuốt ve dấu vết vá qua, quần áo mới quý trọng bọc lại, không có việc gì liền lấy ra nhìn một cái, luyến tiếc mặc.

Quản gia tỷ tỷ cũng không phải dễ làm, Cát Tường cô nương quản sổ sách trong nhà và khố phòng, Như Ý cô nương quản nhân sự phòng bếp và đối ngoại truyền lời. Rõ ràng khi truyền lời dùng gã sai vặt là được rồi, hắn lại luôn vui vẻ chạy tới nghe phân phó.

Luôn lanh lẹ như vậy, gương mặt quả táo luôn trong trắng lộ hồng, luôn mang theo nụ cười ngây thơ. Sau này quen thuộc, còn có thể cùng hắn trò chuyện mấy câu, che miệng cười nói cái Mục đại nhân kia, có lúc còn hỏi hắn thích nha đầu nào, nàng có thể giúp làm mai.

Tâm tình này, thực sự là phức tạp.

Cái gì đều nguyện ý nói với hắn, chỉ là không coi hắn là người ngoài. Nhưng muốn làm mai cho hắn, có thể thấy nàng là không có ý... Phải nói nàng đối với người nào cũng không có ý, trong lòng trong mắt chỉ có cô nương.

Nhưng đồng dạng là đại nha đầu, quản gia tỷ tỷ, theo đuổi Cát Tường cô nương, là Mục đại nhân quan tứ phẩm, còn theo đuổi vất vả như vậy...

Hắn là ai? Chẳng qua là tổng quản đã đốt khế thân, là một hạ nhân.

Lý Đại phát sầu, hơn nữa còn phiền muộn.

Một năm qua đi, hắn cự tuyệt rất nhiều đám tốt. Cứ thế, liền còn lại một mình hắn, không thể không tự cố gắng. Không có ai bức hắn, hắn chỉ muốn trông chừng gương mặt táo đáng yêu, nhìn nàng cười lanh lẹ...

Tương lai, tương lai rồi nói sau.

Không biết là tâm tư quá nặng hay là qua năm mới bận quá, hắn ngã bệnh. Nhưng làm nô bộc người, sao có thể yếu ớt được? Xin nghỉ, cũng không để người hầu hạ, tự mình ho khan sắc ấm thuốc.

“Ta nói huynh nha!” Như Ý đứng ở cửa tiểu viện liền mắng, mắt trừng đến rất tròn, “Bệnh còn ngồi đầu gió? Cố ý để bệnh hay sao?” Đi qua liền kéo cánh tay hắn, phát hiện vừa kéo liền lảo đảo, lửa giận càng lớn, “Thân thể là vốn gốc của mỗi người, lại phá hư như vậy!”

Thở phì phì kéo hắn vào sương phòng, mở rèm cửa, á khẩu. Lý Đại mặt đỏ còn hơn phát sốt, giật giật cánh tay mình, lại có chút không nỡ. “Trong phòng... loạn. Ta, ta sửa sang trước một chút...”

“Loạn?” Như Ý chống trán, ổ heo còn gọn gàng hơn chỗ này. “Được rồi, huynh vào trong sảnh ngồi một chút, ta lấy chậu than cho huynh.” Lại dắt Lý Đại đến sảnh sát vách, đặt hắn lên ghế, ra kêu người đốt chậu than, bản thân vào nội thất sắp xếp quét dọn, lại bảo người đi ôm chăn đệm mới của nàng, trải lên kháng.

Lý Đại ngây ngốc bị nàng ấn vào trong chăn đệm ấm áp thơm tho, ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp bất tỉnh.

Đây là mùi hương của Như Ý cô nương. Ông trời a... Ngài cuối cùng cũng thưởng tôi một lần.

“Huynh là muốn nấu thuốc thành cao sao? Aiz, ngay cả nước sôi cũng không có, huynh muốn chết khát à? Ăn chưa? Trời ạ, thức ăn này đã để bao lâu a? Giữ lại một tên tiểu tử chăm sóc cũng được mà!”

“Qua năm mới, cô nương ân điển đoàn viên, nhân thủ vốn không đủ...” Hắn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhỏ giọng giải thích.

“Nói cũng phải.” Như Ý nhíu mày, “Aiz, dù sao cô nương và cô gia ra ngoài làm việc, ta xin nghỉ hai ngày qua đây chăm sóc huynh vậy.”

Lý Đại mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy bị bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống đập trúng. “Không, không không không tốt đâu...”

“Không tốt chỗ nào?” Như Ý tức giận giúp hắn nhét chặt chăn, nhìn hắn mặt đỏ đến không bình thường, lo lắng sờ sờ trán, quả nhiên rất nóng. “Lý tổng quản, cô gia luôn mang theo cô nương ra ngoài làm việc, bên ngoài nhân tình lui tới, cửa hàng đồ cưới của cô nương, đều dựa vào huynh. Nhà này ít nhất cũng là huynh chống phân nửa, người khác không biết chẳng lẽ ta cũng không biết? Huynh là hán tử tốt trung tâm, Như Ý rất bội phục, chăm sóc huynh là chuyện nên làm.”

Không cho hắn cơ hội tiếp tục nói, liền hấp tấp ra ngoài bận rộn.

Lý Đại suy nghĩ dị thường hỗn loạn, qua hai ngày hạnh phúc nhất trong đời.

“Vất vả Như Ý cô nương.” Hắn như trước ngây ngốc đáp tạ.

“Không tính cái gì.” Như Ý xua tay, “Đều là vì cô nương và cô gia vất vả... Lý tổng quản còn vất vả hơn chúng ta nhiều. Cô gia quan này không dễ làm, huynh lại càng không dễ làm. Bệnh này, cũng là mệt mà ra. Ta nói huynh nha, thật nên lấy vợ... Đã bỏ lỡ nhiều rồi còn gì? Nha đầu vừa độ tuổi nhà chúng ta đều đã xuất giá, chỉ có thể ra bên ngoài tìm...”

Nam tử hán đại trượng phu, sợ rụt đầu rụt cổ, ra thể thống gì? Lý Đại hung hăng nhéo mình một phen, lấy ra khí thế giao thiệp với quan viên bên ngoài. Tổng phải thử một chút, dù cho bị cự tuyệt... Tốt xấu gì cũng từng liều.

Hắn trầm giọng, “Ta không muốn ra bên ngoài tìm.”

Như Ý kinh ngạc nhìn hắn, “... Nhưng mà Cát Tường thích là Mục đại nhân, quân tử không đoạt thứ người khác thích... Là nói như vậy đúng chứ? Đổi người khác được không?”

Lý Đại ngây ngốc một chút, đầu vẫn trơ ea, cuối cùng khôi phục nhạy bén ngày xưa. Nàng cũng không có cho rằng đại nha đầu gả cho hắn không tốt, chỉ là “quân tử không đoạt thứ người khác ưa thích”.

Dùng sức nắm chặt tay, “Trừ Như Ý cô nương, ta không muốn người khác.”

Như Ý ngồi ở bên kháng, liền nhảy dựng lên. Nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, mặt táo đỏ bừng, hơi há miệng.

“Lý Lý Lý tổng quản, huynh huynh huynh đừng nói đùa.” Như Ý nói lắp ba lắp bắp.

Đưa đầu một đao lui đầu cũng một đao a! Lý Đại giãy giụa ngồi dậy, nghiêm túc khác thường nhìn nàng, “Như Ý cô nương, đây là đại sự cả đời, Lý mỗ tuyệt không dám vui đùa.”

“Huynh ngồi dậy làm chi?” Như Ý trách móc, tiến lên đẩy hắn, “Thật vất vả mới hạ sốt…”

Lý Đại khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí cả đời, cầm tay nàng, khẩn trương đến không cảm giác được mềm mại trơn bóng, thậm chí có chút phát run, “Lý mỗ thật tình cầu thú, mặc dù ta biết ta không bằng Mục đại nhân...”

“Nói bậy!” Như Ý dựng thẳng mày liễu, “Lý tổng quản sao lại kém cái tên họ Mục kia? Họ Mục kia chỉ lo đánh đánh giết giết, Cát Tường gặp được hắn mới là xui xẻo, không lạnh không nóng không nói thẳng một câu... Lý tổng quản đã vì cô gia chịu bao nhiêu cục tức cùng thua thiệt cũng có thể chu toàn mọi chuyện, là một hán tử tốt đội trời đạp đất!”

Lý Đại cảm giác mình không còn chút bệnh nào, tinh thần sảng khoái.

“Cho nên, Như Ý cô nương chịu gả cho ta sao?” Hắn thật cẩn thận hỏi.

Như Ý lúc này mới phát hiện tay mình còn bị người nắm, vừa giãy, Lý Đại lưu luyến không đành, đã từ từ buông ra.

Sao có thể như vậy chứ? Như Ý tâm loạn như ma. Nếu hắn không buông tay nàng còn có thể tức giận, nhưng hắn sao lại như vậy... Hại người ta không biết nên làm sao bây giờ.

“Ta, ta chưa từng nghĩ đến việc này.” Nàng cuối cùng cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lý Đại từ từ thở ra, ông trời, thì ra hắn vẫn nín thở. “Vậy, Như Ý cô nương có thể bắt đầu suy nghĩ một chút không?”

“Huynh, huynh không biết ta là người thế nào...” Nàng tay chân luống cuống, “Ta là đố phụ (người vợ hay ghen), đại đại đố phụ. Chồng ta dám có tâm tư nạp thiếp gì đó, ta sẽ vác cây cán mì cho hắn một trận. Không toàn tâm toàn ý với ta... Không cần chờ hắn không cần ta, ta liền không cần hắn trước!”

Có hi vọng! Lý Đại tinh thần run lên, “Đó là đương nhiên, nhất định!”

Như Ý cúi đầu một lúc lâu, giọng điệu bất đắc dĩ mà thương tâm, “Nói miệng rất dễ dàng... Cha ta ca ta lần nào không thề? Kết quả thế nào? Ta không muốn qua cuộc sống của mẹ ta và tẩu tử ta... Mà thôi, coi như ta chưa từng nghe qua, huynh cũng chưa từng nói.” Lau nước mắt quay đầu rời đi.

... Này! Vì sao tính nợ của nhạc phụ và cữu ca (anh vợ) trên đầu ta? Liên quan gì đến ta a?! Người cùng người có thể giống nhau sao?!

Lý Đại ngã xuống mở to mắt cả đêm, thiếu chút nữa lại phát sốt. Nhưng hắn dù gì cũng là đại tổng quản của Phùng phủ Thuận Đức Đường, bên ngoài giao thiệp với ít nhất là đại quan ngũ phẩm trở lên, nhịn một đêm nghĩ ra được chủ ý, tuyệt đối là đúng bệnh hốt thuốc.

Kéo thân thể bệnh vô lực, hắn viết một tờ giao ước, tự mình đi tìm Như Ý, đem giao ước trực tiếp đặt trong lòng bàn tay nàng.

“Hai phần giống nhau. Ta đã ký tên ấn dấu tay, đợi cô gia và cô nương trở về, cũng xin bọn họ ký tên làm chứng.” Lý Đại rất thận trọng nói, “Sau đó một phần đặt ở nhà chúng ta, một phần khác nhờ cô nương bảo quản. Nếu như vẫn chưa yên tâm… có thể đến nha môn xác nhận.”

Như Ý ngơ ngác nhìn Lý Đại, cúi đầu nhìn hai tờ giao ước, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

Đây là một phần giao ước rất đơn giản, viết rất trực tiếp. Đại ý là, Lý Đại thú Tằng Như Ý, làm thất phu thất phụ, lưu luyến yên hoa, ba mươi trượng, nạp thông phòng, năm mươi trượng, nạp thiếp, một trăm trượng. Nếu là vụng trộm, trực tiếp đánh chết. Trượng tính bằng quân côn, do Tước Nhi Vệ chấp hành.

Nhìn nam nhân diện mạo tuấn tú trầm ổn, bệnh đến có chút lắc lư này, Như Ý một lúc lâu mới nói, “Mười trượng liền chết người!”

“Chết là đáng!” Lý Đại trả lời phi thường kiên quyết, “Chết tiếp tục đánh!”

Như Ý chảy nước mắt, “... Ta tính tình không tốt, rất không tốt.”

“Không có việc gì. Nàng đánh ta tuyệt đối không đánh trả... Muốn thêm vào giao ước không?” Hắn khẩn trương.

“Đồ ngốc.” Như Ý khóc càng dữ hơn, “Việc này... huynh phải nói cùng cô gia, đừng nói với ta.”

Đó chính là... chịu? Lý Đại chỉ cảm thấy đáy lòng pháo hoa bắn tung, rực rỡ như là lúc trước nguyên tiêu hoàng cung đã bắn.

“Cô gia trở về ta lập tức nói!” Hắn đứng không vững, chỉ cảm thấy trước mắt cũng bắt đầu tỏa pháo hoa. Hắn có chút run run đưa ra khăn tay mới.

Một lúc lâu, Như Ý mới nhận lấy, lau nước mắt, lại rất trực tiếp hỉ mũi.

Mặt táo đáng yêu là của ta. Nàng là thẳng thắn đáng yêu như thế... Trước kia chỉ có thể phiền muộn nhìn từ xa, không ngờ... quá hạnh phúc, hạnh phúc đến choáng váng.

Sau đó hắn thực sự té xỉu.

Vốn chỉ là phong hàn, thiếu chút nữa chuyển thành thương hàn, nằm mười ngày, mỗi ngày bị Như Ý chỉ vào trán mắng. Nhưng hắn chỉ biết ngây ngốc cười, cười đến rất thỏa mãn.

Sau này bọn họ thành thân, so với Lý Đại nghĩ đến còn hạnh phúc hơn rất nhiều rất nhiều. Mặc dù biết mình chỉ xếp thứ hai... Nhưng dù gì hắn cũng không thể ghen với cô nương mà?

Chỉ là vẫn có chút lo lắng nho nhỏ.

“Cát Tường cô nương... tương lai có lẽ là tứ phẩm cáo mệnh.” Hắn hàm súc nói.

“Ừm.” Như Ý đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục vá trung y của hắn, “Cáo mệnh lại không thể ăn. Hơn nữa cô ấy gả đi cũng không thể trở về bên cạnh cô nương, họ Mục bắt nạt cô ấy cũng không có chỗ dựa.”

Lý Đại có chút muốn cười. Hắn sớm nên biết tính tình vợ mình, hàm súc uyển chuyển cái gì đều nghe không hiểu.

“Ý của ta là nói, ta so với Mục đại nhân kém rất nhiều... Đồng dạng đều là đại nha đầu của cô nương...”

“Hừ.” Như Ý bĩu môi, “Nam nhân của ta là hán tử tốt đội trời đạp đất, dám làm dám chịu. Họ Mục kia dám viết giấy sinh tử sao? Hắn không dám. Được rồi, đừng nói hươu nói vượn, ta ghét nhất các người ruột luôn uốn khúc bảy tám vòng, một bụng quỷ, luôn suy nghĩ những thứ vô dụng kia.”

Hắn cúi đầu nở nụ cười, nhịn không được ôm Như Ý, hôn hôn mặt táo ôn nhuận của nàng. Bị nàng trừng mắt mềm mềm vỗ một cái, trong lòng lại ngọt như vậy, ngọt như vậy.

Ở trong lòng vợ hắn, hắn giỏi hơn tất cả nam tử thế gian. Như vậy là đủ rồi, thực sự, đủ rồi.

Toàn văn hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.