Khi Hàn Tân đuổi ra ngoài cổng trường, Lâm Thiện đã bắt chuyến xe buýt cuối cùng rời đi.
Cảnh tượng rất giống với ngày hôm qua.
Mười phút sau, Lâm Thiện đi tới phố Lật Tử, thấy thời gian vẫn còn sớm cô quyết định đi dọc phố tìm việc làm thêm.
Trên đường cô có hỏi thăm một vài nhà, đúng lúc này Quan Gia Dao gọi điện tới, bảo cô về nhanh lát nữa phải tới nhà bạn ăn cơm.
Lâm Thiện nghe không hiểu, tắt máy nhanh chóng đi về nhà.
Vừa bước vào cửa liền thấy Quan Gia Dao đi một đôi giày cao gót thời thượng, đứng trước gương sửa soạn, trên người là chiếc váy màu đen, tóc uốn lượn sóng, trên tai đeo đôi hoa tai lớn, ăn mặc vô cùng xinh đẹp.
"Mẹ, mẹ đi gặp ai vậy?" Lâm Thiện thả cặp xuống, nhìn bà.
"Chính là dì Tống, người đã giúp con chuyển trường." Quan Gia Dao trả lời đồng thời đưa cho cô một cái váy, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: "Mau thay đồ đi, chúng ta phải đi ngay bây giờ."
Sợ bóng sợ gió một hồi, thiếu chút nữa cô còn tưởng là đi xem mắt.
Lâm Thiện cầm váy ngắm một lượt, là chiếc váy màu trắng cổ ren, kèm đai lưng, kiểu dáng nhẹ nhàng nữ tính, sau lưng vẫn còn mác.
Xem xong giá cả cô lập tức hét lên: " Mẹ mua cái đắt tiền như thế này làm gì?"
Quan Gia Dao biết con gái muốn quở trách, lên tiếng nói đạo lý: "Đến nhà người ta ăn cơm đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề, mẹ thấy váy của con đều lỗi thời cả rồi nên mới mua cái mới. Con gái dì Tống bằng tuổi con, đương nhiên không thể để bị so sánh trước mặt người ta."
"Sao phải so đo với người ta cơ chứ?" Lâm Thiện cảm thấy nhạt nhẽo, giang hai tay nằm trên giường tự hỏi: "Có nhất thiết phải tới nhà người ta ăn cơm không? Dứt khoát cứ để con ở nhà đi."
"Mẹ đã nói sẽ đưa con đi cùng, nhân tiện cảm ơn họ đã giúp con chuyển trường. Với lại ở đây con cũng không có bạn bè gì, nhân có hội này làm quen thêm vài người."
Quan Gia Dao ngồi xuống bên cạnh, kéo con gái dậy: "Chồng dì Tống làm việc ở tòa thị chính, sau này nhỡ có chuyện gì có khi phải nhờ họ giúp đỡ."
Lâm Thiện nhớ đến kế sinh nhai: " Mẹ tìm được việc chưa?"
"Chưa." Quan Gia Dao bực bội nói: "Bây giờ không thể so với trước đây, trẻ trung xinh đẹp, dáng người hoàn hảo. Mẹ con bao nhiêu năm nay không phải bôn ba bên ngoài giờ có chút khó khăn, vậy nên hôm nay mới phải cầu người ta một cái nhân tình."
Lâm Thiện nhìn vẻ mặt thất bại và thiếu tự tin của bà, mím môi nghĩ tới chuyện gì đó: "Trước kia mẹ có nói người đó là kẻ thứ 3, kết hôn là nhờ chen chân vào gia đình nhà khác. Bây giờ chúng ta làm thế này có phải rất xấu hổ không."
Những lời này nói ra khỏi miệng như đánh đinh vào đầu.
Sắc mặt Quan Da Giao có chút bất an, Lâm Thiện nói đúng, lúc trước bà khinh thường Tống Lị Khiết, bên kia cũng chẳng ưa bà.
Khi còn trẻ họ có mối quan hệ rất tốt, được gọi là chị em trong ngành, nhưng sau này họ bắt đầu tranh đấu vì một vai nhỏ, ngoài mặt là đấu võ mồm vì vai diễn, nhưng trong thâm tâm bọn họ không chỉ đơn giản là vì vậy.
Tranh đấu là vậy nhưng mặt ngoài họ vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, lúc tốt lúc xấu, không phân thắng bại, khiến những người xung quanh có chút hoang mang về mối quan hệ này.
Khi đó, bọn họ còn trẻ, hai người có thân hình đẹp đẽ, khí chất sánh ngang người nổi tiếng, mê người đến mức tự nhiên có mấy người nhà giàu nổi tiếng đến mời họ, có rất nhiều mối quan hệ riêng tư.
Quan Gia Dao khi ấy đã có bạn trai, hai người quen nhau lúc đi học. Đối phương mặt dày theo đuổi 2 tháng trời mới thành công. Người ta tốt với bà nhưng với điều kiện bà phải rời khỏi đoàn, bà một mực không chịu, hai người cứ như vậy chiến tranh lạnh trong một thời gian.
Kết quả, khoảng thời gian này chưa qua Quan Gia Dao đã nhanh chóng kết hôn. Kết hôn với bà không phải là người bạn trai kia mà là người theo đuổi bà lâu năm nhất.
Lúc đầu bà không muốn, nhưng mẹ của bà cần gấp một số tiền lớn để phẫu thuật, mượn bạn trai thì không có khả năng, dưới tình thế này bà chỉ có thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất. Đây là một doanh nhân giàu có, lấy tiền giải quyết mọi việc, mối quan hệ rộng rãi. Rất nhanh chuyện tiền bạc của nhà bà đã được giải quyết.
Kể từ khi kết hôn với người đó Quan Da Giao không phải lo vấn đề cơm áo gạo tiền, đầu năm thứ 2 sau khi kết hôn bà sinh một bé gái, người xung quanh đều khen bà gả cho được một người tốt, người thân của bà cũng nhờ vậy thơm lây không ít, đi đâu cũng phải thổi phồng lên, dần dần bà cũng cảm thấy vận mệnh của mình trôi qua thật tốt đẹp, lúc trước đưa ra quyết định quả là sáng suốt.
Trước khi cùng gia đình chuyển tới phương Bắc, Quan Da Giao nghe thấy vài thông tin về Tống Lị Khiết, bà ta đã chen chân vào gia đình người khác, chính thất còn chạy tới đoàn kịch làm ầm một trận, đoàn trưởng vì bảo vệ mặt mũi nên đã đuổi bà ta ra khỏi đoàn.
Mặc dù Tống Lị Khiết mất việc, cuộc sống cũng xuống dốc, nhưng đúng lúc ấy lại mang thai nên đã thuận lợi bò lên cao. Tuy phải chịu vất vả mấy năm, nhưng đến cuối cùng nhà trai đã vì bà ta mà chặt đứt với vợ đầu. Hai người danh chính ngôn thuận đến bên nhau.
Nhưng ai ngờ ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Sau bao nhiêu năm người ta đã ngồi yên vị trí phu nhân nhà giàu, nhàn nhã hưởng thụ, còn Quan Da Giao lại rơi vào cảnh tán gia bại sản, thậm chí phải đi cầu người khác giúp đỡ, phải làm trò cười cho người khác sau bữa ăn.
Tuy trải qua cuộc sống khó khăn, nhưng chí khí và hy vọng vẫn không bị dập tắt, vì vấn đề chuyển trường của con gái Quan Da Giao hạ mình thử tìm Tống Lị Khiết, kết quả đối phương vui vẻ đồng ý. Bà ta nói đôi lời an ủi, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.
Trong lúc khó khăn được nghe những lời ấm áp khiến Quan Da Giao vô cùng cảm động, hạ quyết tâm quay trở về, cũng vì chuyện này mà thay đổi suy nghĩ về Tống Lị Khiết. Trong lòng âm thầm xóa tan mọi hiềm khích đợi người bạn này.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đã lâu không gặp đương nhiên vẫn không thể nào để đối phương gặp
mình trong tình trạng tàn tạ, vẫn phải ăn mặc xinh đẹp, miễn để lại ấn tượng khó coi trong lần đầu gặp sau nhiều năm xa cách.
Đối mặt với sự nghỉ ngơi của con gái,
Quan Da Giao không muốn nói thêm: "Chuyện qua lâu rồi con còn nhớ làm gì." Bà thở dài một hơi: "Đó là phúc khí của người ta, có oán trách cũng vô dụng."
Lâm Thiện ngậm miệng, trong lòng thầm nghĩ không biết là ai trong nhiều năm qua cứ nói mấy lời ghét bỏ bên tai cô.
Thế sự khó lường, ai mà ngờ được người mình khinh bỉ sẽ trở thành kẻ cần phải nịnh bợ.
Cô lật chiếc váy lên xem, mua thì cũng đã mua giờ muốn trả cũng không được.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm với một tâm trạng khác.
...
Chiếc xe tới đón mẹ con Lâm Thiện là do gia đình bên kia phái đến. Tài xế chờ ở đầu hẻm, chào hỏi vài câu rồi lên xe khởi hành.
Điểm đến không còn xa, nó cũng nằm trong khu vực này.
Lâm Thiện lần đầu tiên đi ô tô từ khi chuyển tới đây, trong lòng tràn đầy tươi mới, chậm rãi ngắm cảnh dọc đường, tuy rằng rất xa lạ, nhưng cũng có cảm giác thân quen.
Cho đến khi xe dừng trước một biệt thự, tài xế thông báo đã đến nơi.
Lâm Thiện đẩy cửa đi xuống, nhưng bị Quan Gia Dao kéo lại, nói nhỏ: "Tí nữa thấy người thì phải chào hỏi, gặp ai cũng nhớ cười, hỏi con cái thì trả lời cái ấy..."
Lâm Thiện nói: "Vâng, con sẽ giữ thể diện cho mẹ."
Người lái xe phía trước quay đầu lại.
Quan Gia Dao ngượng ngùng cười cười, xoay người xuống xe.
Mặc dù Tống Lị Khiết mời lần này, nhưng nếu người bên kia không nhắc tới Quan Gia Dao cũng định mời gia đình bọn họ ăn cơm, coi như là cảm ơn đã giúp con gái bà chuyển trường.
Không nghĩ tới đối phương chủ động trước, Quan Gia Dao đơn giản đến buổi hẹn, tiêu phí mua một ít lễ vật, chính thức cùng con gái đến thăm.
Người mở cửa là quản gia, mời hai người vào rồi hướng vào đại sảnh gọi lớn.
Tống Lị Khiết nghe tiếng thì đi ra, vừa thấy mặt giống như sửng sốt, kinh ngạc há miệng, so với biểu tình của Quan Gia Dao giống nhau, sau đó cả hai ăn ý bước tới ôm nhau.
Lâm Thiện đứng sau lưng mẹ, hai tay cầm túi quà nhìn hai người thể hiện "tình chị em".
"Chúng ta đã bao lâu không gặp?" Tống Lị Khiết lên tiếng trước, trên dưới nhìn về phía bạn cũ. "Gia Dao, cậu thật là đáng ngưỡng mộ, bao năm trôi qua vẫn không có chút thay đổi nào, ăn mặc như một cô gái trẻ."
Quan Gia Dao giống như bị chọc cười, vỗ vai người bạn của mình: "Làm gì có, cậu mới là người khiến người khác phải ghen tị đó, khuôn mặt đầy đặn, mái tóc đen nhánh, dáng người không chút thay đổi. Nếu bọn tôi trôi qua 1 năm thì cậu giống như mới chỉ trải qua 1 ngày."
"..."
Lâm Thiện im lặng đứng qua một bên, mấy lời vỗ mông ngựa của mẹ cô nghe nhiều tới mức tai muốn mọc kén luôn rồi, không ngờ lần này lại vô cùng hữu ích. Dỗ cho đối phương vui như muốn nở hoa.
Tống Lị Khiết xoay mặt nhìn Lâm Thiện, chuyển đề tài: "Đây chắc là Lâm Thiện rồi, lớn lên thật xinh đẹp."
Lâm Thiện mỉm cười gật đầu: "Chào dì ạ."
Tống Lị Khiết yên lặng đánh giá cô vài giây, rồi dịch sang bên cạnh: "Đừng đứng nữa, mau vào nhà ngồi đi."
Chờ hai mẹ con Lâm Thiện ngồi vào ghế, những người khác trong nhà cũng xuống dưới chào khách.
Chủ nhà tên Tiếu Văn Tùng, làm việc ở tòa thị chính.
Có lẽ ông ta vừa kết thúc một cuộc gọi không mấy vui vẻ, vẻ mặt chưa dịu được chút nào, thấy hai người ông ta hơi gật đầu.
Tống Lị Khiết dường như biết điều gì đó, tới gần nhẹ giọng hỏi: "Nó không về ăn cơm à?"
Tiếu Văn Tùng gật đầu, nói thêm: "Cứ mặc kệ nó, chúng ta tự mình ăn đi."
Vừa dứt lời, một người khác từ trên lầu đi xuống, Lâm Thiện chỉ cần nhìn một cái liền biết người đó là ai.
Cô gái này tên là Tiếu Sở Phi, nghe Quan Gia Dao nhắc tới đã lâu, mấy ngày trước ở trường cô cũng có hỏi Chung Tiêu Tiêu, nhưng bọn họ mới chỉ gặp nhau vài lần, đối phương không nhận ra cô.
Cuộc gặp gỡ này là cách duy nhất để tìm hiểu nhau một cách chính thức.
Tiếu Sở Phi lúc này đã cởi bỏ bộ trang phục của học sinh ngoan ngoãn trong trường, mặc váy đỏ tươi, trên mặt trang điểm nhẹ, môi đỏ mọng, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ, tóc dài buông xõa, có vẻ như cô ta có hẹn với bạn.
Tống Lị Khiết nhìn con gái mình, kéo cô lại giới thiệu: "Đây là con gái Phi Phi của tôi."
Tiếu Sở Phi tựa như hơi bất ngờ, hậu tri hậu giác chào hỏi.
Cô ta biết trước là có khách đến nhà, cũng biết một chút sự tình, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng dừng ở trên mặt Lâm Thiện hỏi thẳng: "Cậu học lớp nào?"
So với vẻ mặt tò mò bên kia, Lâm Thiện nhìn rất bình tĩnh, trả lời rõ ràng: "Lớp 3."
"Ồ." Bên kia gật đầu, coi như không có việc gì muốn hỏi nữa, hướng về phía mẹ của mình nói: "Mẹ, con ra ngoài một lát."
Tống Lị Khiết: "Ăn cơm xong rồi đi."
Tiếu Sở Phi bĩu môi một cách gượng gạo: "Con sợ đến muộn, con hẹn với bạn rồi."
Tống Lị Khiết nghĩ đến đây, định nói đồng ý.
Tiếu Văn Tùng vì chuyện vừa rồi vẫn chưa nguôi giận: "Ăn trước đi, đứa nào cũng chạy ra ngoài thì ra cái gì nữa, ăn xong rồi đi đâu thì đi, hôm nay cho phép con về muộn một chút."
Sự dễ dãi này khiến Tiếu Sở Phi hơi bất ngờ, tự nguyện lui một bước, lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Lâm Thiện nhìn nét mặt cô ta lộ vẻ vui mừng, rất rõ ràng là đang yêu đương, nhìn thái độ của ba mẹ cô ta dường như họ không biết.
Tuổi này là thời điểm thích hợp để yêu, Lâm Thiện nghĩ nếu không có chuyện gì xảy ra có lẽ mình cũng giống như Tiếu Sở Phi.
Nhưng số phận thật trêu đùa, mọi thứ trong quá khứ đối với cô đều là một giấc mơ lớn.
Trước bữa cơm tối, hai gia đình ngồi trò chuyện một lúc, từ xưa đến nay việc nuôi con gái rất vất vả, không hiểu sao lại bắt đầu so sánh.
Rất nhanh, câu chuyện vốn đang rất bình thường bỗng trở nên vi diệu.
Lâm Thiện sợ xảy ra chuyện không hay, nhẹ nhàng đá vào chân mẹ mình lúc này mới yên ổn.
Thấy bà đột nhiên im lặng, Tống Lị Khiết cười hỏi: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì, đã tìm được việc chưa?"
Quan Gia Dao vốn dĩ muốn nhờ người ta, nhưng không hiểu sao lúc này lại không mở miệng được, chỉ nói: "Tôi bận quá, không có thời gian đi tìm."
Không ngờ, Tống Lị Khiết dừng một chút, mới nói tiếp: "Bên tôi có việc, giờ làm việc ngắn, lương cao, nhưng không biết cậu có muốn hay không."
Quan Gia Dao như có điều suy nghĩ: "Tôi có một người bạn cũng nói giúp tôi tìm, nhưng nếu bên cậu có thể nhiều sự lựa chọn thì tôi đồng ý thử, công việc đó là gì vậy?"
Vẻ mặt Tống Lị Khiết hơi thay đổi, cười một tiếng: "Chúng ta ăn cơm đã, ăn xong rồi nói."
Sau khi bảo mẫu dọn đồ ăn xong, mấy người đi vào bàn, lời nói lần này nhẹ đi rất nhiều, Quan Gia Dao lại càng thêm cẩn thận, tỏ vẻ vô cùng khách khí.
Lâm Thiện ngồi một bên rất ít nói chuyện, có người hỏi thì ngẩng đầu trả lời, chỉ dùng đũa gắp thức ăn trước mặt, trong lòng có chút áp lực.
Nhưng cô ăn rất nhanh, vừa đặt đũa xuống, đang chuẩn bị nói mình ăn xong rồi thì Tiếu Sở Phi ngồi đối diện cũng đồng thời đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Tống Lị Khiết ngăn cô ta lại: "Chờ đã, bạn của con là ai?"
Tiếu Sở Phi ngập ngừng nói: "Chỉ là bạn học thôi ạ, nam nữ đều có, bọn con đi hát xíu."
Tống Lị Khiết: "Vậy dẫn Lâm Thiện đi cùng, để con bé quen thêm vài người."