Thâm Tình

Chương 7




Tiếng rung kéo dài, Lâm Thiện cảm thấy lưng mình tê rần.

Đại khái cô có thể đoán được là ai gọi tới, cố ý không nghe, đứng bất động nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.Người kia thấy cô tỏ vẻ thờ ơ cũng không bỏ cuộc, tiếp tục gọi.

Lặp lại vài lần, cuối cùng Lâm Thiện cũng bị chọc đến bực bội. Cô lấy điện thoại ra, chỉ thấy một dãy số trên màn hình.Cô nhanh chóng quay đầu, thấy Hàn Tân đang yên lặng nhìn mình, điện thoại kề bên tai, thấy cô nhìn anh chợt mỉm cười.

Xác nhận xong cô quay đầu đi, dứt khoát tắt máy.Hàn Tân không gọi được cũng cất điện thoại, không vội vàng cũng chẳng nóng nảy.

La Thận biết anh bị ăn bơ, ngồi bên nói mát: "Rõ ràng là người ta lười để ý đến mày, họ nói mày làm chuyện xấu với điện thoại của cậu ta?"

Hàn Tân dùng lòng bàn chân giẫm lên lưng ghế phía trước điều chỉnh lại tư thế ngồi, một chân gác lên ghế, vẻ mặt lười biếng:

"Trong điện thoại một đồng cũng không có thì tao làm được chuyện xấu gì đây, chẳng qua chỉ giúp cậu ta trả lời mấy cái tin nhắn thôi. Nói đi cũng phải nói lại, nhân duyên của cô nàng này với mấy đứa con trai rất tốt, vừa đăng tin mấy người kia đã vội vàng tìm cậu ta tán gẫu. Tao nhấp vào xem, lớn lên chẳng được đẹp cho lắm."

Trần Hạ Hiên bật cười: "Nhưng mày cũng đâu bằng người ta, ít nhất họ có wechat của cô nàng."

Hàn Tân hô cắt một tiếng: "Ai thèm, tao chưa tính sổ với cậu ta đâu."

Hai người kia không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.Xe đến cổng trường, nửa số người trên xe bước xuống.Lâm Thiện đứng ở cửa từ sớm, xe vừa dừng cô là người đầu tiên bước xuống, chân vừa chạm đất đã co giò bỏ chạy vào trường.

La Thận ở trong xe vui vẻ, ngón tay chỉ chỉ: "Thấy không, người ta xem mày như hồng thủy dã thú kìa, thấy mặt là sợ."

Hàn Tân chẳng để ý: "Có ai đuổi theo cậu ta đâu cơ chứ, đúng là tự mình đa tình."

Miệng thì nói vậy nhưng khi đi vào khu dạy học không biết trong lòng anh nghĩ gì, hai tay duỗi ra ôm lấy cổ của Trần Hạ Hiên và La Thận, mỗi bên mỗi người, đi từ đầu hành lang tới cuối hành lang lầu một.

"Sao lại đi đường này?"

La Thận không vui nói: "Tao không muốn đi đường vòng."

Hàn Tân đè đầu cậu ta về phía trước: "Đi dài thêm đoạn cũng không chết, rảnh thì đi đường này còn có thể gặp người đẹp, mày không nên treo cổ trên một cái cây là Tiểu Sở Phi."

Trần Hạ Hiên: "Thôi thôi!!! Mày đừng bao biện nữa."

Đang nói, ba người đã đi tới bên ngoài lớp 3, Hàn Tân duỗi cổ nhìn vào trong, một mảnh đen nghịt toàn là đầu, đáng tiếc cái đầu cần thấy lại không thấy đâu.

Lúc sắp ngang qua cửa lớp anh mới nhìn thấy người kia đang vùi đầu đọc sách, bộ dáng chăm chú, đầu ngón tay kẹp một chiếc bút, vừa đối chiếu với sách vừa viết.Hàn Tân cong môi cười như thể đã nắm được thông tin quan trọng, vừa bước qua cửa lớp 3 trong tích tắc anh buông hai người kia ra, đút tay vào túi quần, hiên ngang bước đi.

Trần Hạ Hiên và La Thận bất ngờ bị đẩy, lúc phản ứng kịp thì biết có người qua cầu rút ván, đuổi theo lên lầu.Vừa tới cổng trường Lâm Thiện đã dùng hết sức bình sinh để chạy, trong lòng bất an, nghĩ thế nào cũng nên trốn, gió yên biển lặng được lúc nào hay lúc ấy.

Khi cô nói chuyện này với Chung Tiêu Tiêu đã bị cô ấy trêu trọc, nói rằng bộ dạng này của cô quá hèn nhát.Lâm Thiện biết làm như vậy là rất mất mặt, nhưng nghĩ tới cảnh từ nay về sau phải ngồi cùng một chuyến xe buýt với người kia lại cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp. Cô chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng tích cóp đủ tiền để mua một chiếc xe đạp.

Một buổi sáng bình yên trôi qua, cô chẳng có việc gì cần phải lên lầu mà người kia cũng chẳng rảnh rỗi để chạy xuống lầu, nhưng tới buổi trưa chẳng biết là trùng hợp hay không bọn họ lại gặp nhau.Lần gặp này không phải ở nhà ăn mà là văn phòng chủ nhiệm lớp.Lâm Thiện nhận được thông báo của lớp trưởng, nói cô Trương có việc bảo cô tới văn phòng một chuyến.Cô đặt bài tập xuống rồi chạy đi, kết quả vừa vào cửa đã nhìn thấy Hàn Tân.

Bên cạnh là một thầy giáo đang gân cổ dạy dỗ anh, muốn người khác không chú ý tới đúng là khó.Hơn nữa, Lâm Thiện phát hiện ánh mặt của anh luôn hướng về cửa, như thể biết cô sẽ tới, vào khoảnh khắc nhìn thấy cô khóe mắt của anh hiện lên ý cười, bên trong mang theo chút gian xảo.

Lối đi vào phòng làm việc chật hẹp và chen chúc, cô Trương đang ngồi góc trong cùng.

Lâm Thiện muốn đi qua thì phải lướt qua người nào đó.Không có sự lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể căng da đầu đi qua.Đi được vài bước rất nhanh đã đến trước mặt người kia, Lâm Thiện nghiêng người muốn lướt qua sau lưng anh.

Ngay lúc này đôi giày thể thao màu trắng dưới mí mắt cô đang lùi một bước, người trước mặt dựa vào tường, không nói hai lời cắt đứt đường đi của cô.Lâm Thiện dừng bước ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hàn Tân.

Còn anh vẫn nhìn phía trước với vẻ mặt đắc ý, nhìn rất thiếu đòn.Hai bên giằng co trong giây lát, thầy giáo bên cạnh thấy có gì đó sai sai, kéo Hàn Tân lên trước một bước, lên tiếng trách móc:

"Đứng cho đàng hoàng vào, có định để người khác đi không hả."

Hàn Tân vốn tới đây là để nghe dạy dỗ, đương nhiên sẽ không tỏ vẻ ngông cuồng trước mặt giáo viên. Anh ngoan ngoãn tiến lên trước nhường ra một khoảng trống, kết quả đối phương chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, mặt không cảm xúc cúi đầu lướt qua.

Ánh mắt Hàn Tân dõi theo cô, cơ thể xoay 360·, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cô.

Thấy anh không nghiêm túc thầy Phó tức giận cầm một xấp giấy vỗ mạnh lên bàn:

"Nhìn cái gì, những lời tôi nói anh có nghe không, anh tự nhìn xem bản thân có chỗ nào giống một học sinh không hả. Anh nói tôi nghe từ hôm khai giảng tới giờ đây là lần thứ mấy rồi, nếu lại xảy ra chuyện làm mất trật tự trường như thế này tôi chỉ có thể mời phụ huynh..."

Một góc trong văn phòng, Lâm Thiện đi tới trước mặt cô Trương, nhẹ giọng hỏi:

"Cô Trương, cô tìm em ạ?"

Cô Trương đang đợi cô, đưa một tờ đơn:

"Lâm Thiện, em cần bổ sung thêm một vài thông tin vào hồ sơ chuyển trường. Em điền vào đây đi."

Lâm Thiện cầm lên nhìn, gật đầu nói: "Trở về em sẽ viết."

"Em cứ ngồi đây viết luôn đi, cái này cần nộp ngay."

Cô Trương chỉ vào chỗ trống bên cạnh, đưa cho cô một cây bút khác.Lâm Thiện đành phải ở lại, kéo ghế ngồi xuống.

Vừa viết tên xong cô linh cảm có cặp mắt phía sau đang dõi theo mình, vì thế cô xoay người, một tay ôm gáy, lấy cơ thể che nội dung trên hồ sơ.

Động tác này của cô rơi vào mắt Hàn Tân.

Anh âm thầm cười, đưa tay ra lắc lắc cái ghế của cô.Lâm Thiện bị quấy rối, chữ viết này đầu bút ngoằn ngoèo, muốn phát tác nhưng tình huống bây giờ không thích hợp, chỉ có thể dịch mông kéo ghế cách xa anh, miễn cho giáo viên nhìn thấy lại hiểu lầm.

Bên này, thầy Phó đang không ngừng bắn rap, cả văn phòng gần như bị bao phủ bởi tiếng mắng chửi của ông.

Hàn Tân nghe đến ngứa cả tai, lấy tay gãi gãi, nhịn không được phản bác một câu:

"Thầy à, chỉ cần không đánh nhau thì ba em sẽ không quản chuyện này đâu."

Thầy Phó rất thất vọng về thái độ của phụ huynh, đưa tay đẩy mắt kính, chỉ vào anh:

"Một ngày không đánh nhau em thấy rất mất mặt phải không? Sân bóng rổ nhiều là vậy, mình anh độc chiếm hẳn một cái? Đây là địa bàn anh mua hả? Tôi với anh chưa tính thiệt hại tài sản công đâu. Cái sân bị hỏng kia anh nhớ đem tiền tới đây để bồi thường."

Lâm Thiện vừa điền hồ sơ vừa nghe cuộc đối thoại, cảm thấy tác phong người này đúng là có vấn đề. Đoán chừng thường xuyên gây chuyện bên ngoài trường, nên bắt anh bồi thường đến sạch túi là tốt nhất.

Ai ngờ giây tiếp theo cô nghe người kia trả lời:

"Thưa thầy, hay là giờ em chuyển khoản luôn cho thầy nhé, nhân tiện đổi luôn chất liệu làm sân bóng sang loại khác đi, cái cũ chất lượng không tốt đánh chả ra làm sao. Một năm tiếp theo thầy nhượng quyền sử dụng sân bóng kia cho chúng em."

Viết được nửa Lâm Thiện nghe vậy thật không tin nổi, bĩu môi cười khẽ.

"Cái gì? Đến giờ anh vẫn muốn bàn điều kiện với tôi?"

Thầy Phó suýt nữa thì tức chết, bưng chén trà uống một hớp, ho một tiếng rồi nói tiếp: "Anh vẫn không nhận ra lỗi của mình, ở trường thì phải tuân thủ nội quy, trật tự của trường..."

Hàn Tân cắt ngang lời ông: "Vấn đề tiền bạc chúng ta có thể thương lượng."

"Anh cho rằng tiền bạc là vấn đề ở đây?"

Thầy Phó vỗ bàn, nghiêm nghị nói: "Tôi nói cho anh biết, chuyện bồi thường anh không thể tránh. Chuyện đánh bóng phải tuân thứ tự trước sau, nếu anh không phục thì mời phụ huynh tới đây. Tôi mà là ba anh chắc cũng bị tức chết mất..."

"Vậy thì thầy đừng làm ba em."

"..."

Tiếng dạy dỗ sắp chọc thủng màng nhĩ tới nơi. Lâm Thiện càng nghe càng sốt ruột, nhanh chóng viết xong rồi đưa cho giáo viên.

Cô Trương đọc qua: "Được rồi."

Ngẩng đầu nhìn học sinh, bà quan tâm hỏi: "Em đã quen với việc học ở đây chưa?"

Lâm Thiện gật đầu: "Rồi ạ."

"Có gì không hiểu thì hỏi giáo viên hoặc bạn học, cô thấy thành tích ở trường cũ không tệ, lần thi tới em nhớ cố gắng tranh thủ lấy thành tích tốt."

Cô Trương cổ vũ vài câu, thấy nữ sinh này luôn giữ thái độ ôn hòa: "Không còn việc gì nữa em về lớp đi."

Lâm Thiện gật đầu, xoay người muốn ra ngoài theo lối nhỏ, lại thấy phía trước có một đôi chân dài duỗi ra, mà chủ nhân đôi chân đứng đó lắc lư, tư thế cẩu thả giống như vừa rồi.

Lâm Thiện nhìn khoảng trống trước mặt, vẫn đủ để cô đi qua, vì thế hiên ngang bước đi, lúc ngang qua anh không chút lưu tình giẫm lên đôi giày trắng kia.Lúc giẫm cô cố tình dùng lực, để yên khoảng hai giây mới thu hồi.

Bội phục chính là đối phương không hề hé răng, mặt không đổi sắc, chỉ thoáng nhíu mày.Lâm Thiện thấy hài lòng rồi nên thu chân, hất tóc đi ra khỏi phòng.

Bên này, Hàn Tân thấy ngón chân mình tê rần, phải dậm chân vài cái mới hồi phục được, nghiến răng cười một tiếng, đối mặt với mấy lời tẩy não của giáo viên chủ nhiệm cuối cùng anh đành chịu thua:

"Vâng vâng thưa thầy, em sai rồi. Tiền em sẽ nộp, kiểm điểm cũng sẽ viết. Bây giờ em thật sự không thể nhịn được nữa, xin phép thầy cho em đi vệ sinh."

Thầy Phó thấy thái độ anh có chuyển biến, nghi ngờ liếc vài cái, cũng lười tốn nước bọt với anh, đau đầu vẫy tay đuổi anh đi.

Hàn Tân muốn đi vệ sinh là giả, vừa ra khỏi văn phòng anh chạy dọc theo hành lang.

Chạy tới bên ngoài lớp 3 ngó đầu nhìn vào trong, nhưng không thấy người đâu, đoán chừng là trốn rồi.Ăn miếng trả miếng thật đúng lúc.

Anh đứng chống nạnh ở bên ngoài chờ một lúc, muốn đợi ai đó xuất hiện, chưa được bao lâu đã nhìn thấy chủ nhiệm lớp mình từ xa đi tới, không có biện pháp nào khác anh đành chạy lên lầu, tan học sẽ tìm cô tính sổ.

Chiều thứ 7 chỉ có hai tiết, chuông vừa vang lên tất cả học sinh đồng loạt chạy ra ngoài.Hàn Tân chẳng sốt ruột, anh nhớ hôm nay Lâm Thiện phải trực nhật. Anh không tin cô có thể ra về sớm như vậy.

La Thận và Trần Hạ Hiên đi cùng anh, một tay xách cặp bước xuống cầu thang, ung dung đi tới lớp 3.

Quả nhiên, vừa đến cửa lớp đã nhìn thấy cô xách rác đi đổ. Đụng phải anh cô sững sờ trong giây lát.

Hàn Tân nhìn vẻ chột dạ trên mặt người nọ, trong lòng có bao nhiêu sảng khoái, thế nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bất ngờ:

"Ôi!!! Sao trùng hợp vậy."

Lâm Thiện giả vờ phớt lờ anh, quay mặt đi vòng.

Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, La Thận quay mặt nhìn, vỗ vai anh rồi nói: "Người anh em, cứ từ từ mà nói chuyện, chẳng có cô gái nào là không thể theo đuổi."

Hàn Tân giả đá cậu ta: "Xong chưa? Mày không có việc gì để làm à?"

La Thận vội vàng đi tới ký túc xá tìm Tiểu Sở Phi, trước khi đi không quên ném xuống một câu: "Không cần tự chuốc cực khổ, nếu thích người ta thì sớm chịu thua đi."

Lần này Hàn Tân đá thật, La Thận lắc mình bỏ chạy.Bên cạnh chỉ còn Trần Hạ Hiên, cậu ta nói: "Hiện tại muốn theo đuổi hay đánh nhau, chọn một cái đi."

Hàn Tân nhướn mày nhìn, thay vì trả lời anh lại hỏi. "Tao có thể đánh con gái?"

Trần Hạ Hiên cười mà không nói, đáp án quá rõ ràng.

Lâm Thiện đổ rác trở về, thấy hai người kia vẫn đứng ở cửa, biết rồi còn cố hỏi: "Tìm ai?"

Hàn Tân đút tay vào túi, bước lên trước một bước, ngẩng đầu làm rõ:

"Tìm cậu."

"Tốt, muốn đánh đúng không."

Lâm Thiện phất tay, chỉ vào lối ra vào phía cuối khu dạy học:

"Chờ ở đó đi, lát nữa tôi sẽ qua. Đừng đứng đây, tôi vừa làm sạch mấy cậu lại làm bẩn giờ."

Hàn Tân cúi đầu nhìn dưới chân, nền gạch đá cẩm thạch với hoa văn sẫm màu, có quỷ mới nhìn ra được nó bị bẩn.

Nhưng thấy cô không trốn tránh nên cũng lùi một bước, vẻ mặt ngầm đồng ý, khoác vai Trần Hạ Hiên đi về phía trước chờ.Nhưng anh đâu biết rằng cái đồng ý này đã rơi vào bẫy của cô.Lúc hai người kia xoay người đi Lâm Thiện hỏa tốc chạy vào phòng, thuận miệng chào hỏi với những người khác, mang cặp nhảy ra từ cửa sổ hướng Bắc, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Hàn Tân đợi tầm khoảng hai phút thì chạy tới lớp kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra mình bị thả chim bồ câu, trong phong chẳng còn bóng dáng của cô, toàn là những người đang xem trò cười của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.