Thâm Tình

Chương 10




Lúc mặc ra ngoài là một chiếc váy trắng tinh sạch sẽ, lúc quay về lại biến thành muôn hồng nghìn tía.

Hình ảnh ma mị này không thoát khỏi mắt Quan Gia Dao. Bà đã phải trải qua trăm dặm mới chọn được một cái cho con gái.

"Thật đáng tiếc." Bà cau mày, nhìn thật lâu rồi cảm thấy đau lòng, lên tiếng hỏi Lâm Thiện: "Chuyện gì đây?"

"Một người qua đường vô tình làm đổ nước trái cây." Lâm Thiện không lo lắng: "Không sao đâu mẹ, người đó đã hứa sẽ bồi thường rồi ạ."

Quan Gia Dao nghi ngờ: "Không phải là đang chơi con chứ?"

Lâm Thiện không chắc anh có thể giữ lời hứa, thậm chí còn nghi ngờ anh nhân cơ hội lừa mình để thêm Wechat. Nhưng nghĩ lại thì cũng không đến mức ấy, nếu anh thật sự có động cơ không trong sáng cô sẽ xóa rồi chặn ngay trong năm giây.

Chính là, đêm đó không có tin tức gì từ phía anh, yên tĩnh như không tồn tại.

Lâm Thiện đột nhiên không có bao nhiêu hi vọng về số tiền này.

Ngay trước khi đi ngủ, không hiểu sao cảnh hai người chia tay trên phố lại hiện lên trong đầu cô, lúc ấy anh bất ngờ nói: "Hôm nay cậu mặc rất đẹp."

Lâm Thiện sắc mặt lúc này không tệ, lễ phép trả lại: "Hôm nay cậu cũng rất được."

Anh có vẻ mỉm cười: "Có muốn tôi đưa về không?"

Lâm Thiện dứt khoát từ chối: "Không cần."

Khi đèn xanh được bật, cô rời đi trước.

...

Buổi sáng cuối tuần, Lâm Thiện đi dạo phố tìm tiệm giặt là.

Cô đã thử tự giặt, không thấy bị phai màu chút nào.

Quản lý cửa hàng nhìn chiếc váy rồi nói có thể giặt sạch được.

Lâm Thiện đặt ở đó, nghĩ đợi đến khi giặt sạch rồi nói tiếp.

Sau khi bước ra ngoài, cô đi bộ từ Đông sang Tây dọc theo phố Lật Tử.

Đi ngang qua mấy quán trà sữa, cô vào hỏi có cần người làm thêm không.

Sau khi hỏi tuổi của cô, họ đều lắc đầu từ chối.

Lâm Thiện nhếch miệng, sinh nhật của cô là vào mùa hè năm sau, nếu phải đợi đến lúc đó, tốt hơn hết là nên tập trung vào việc học của mình.

Cô từ bỏ hy vọng, sau khi ra ngoài cô tạt vào một hiệu sách, dành ngày nghỉ của mình trong đó.

Tối hôm đó, lúc ăn cơm Quan Gia Dao thản nhiên nói: "Mẹ tìm được việc rồi."

Lâm Thiện vui vẻ hỏi: "Làm việc gì vậy mẹ? Là việc dì Tống nói phải không ạ?"

Quan Gia Dao gật đầu: "Công việc rất nhẹ nhàng, chỉ cần quản lý mấy người, thời gian làm việc là buổi tối."

Lâm Thiện không hiểu: "Ở đâu?"

Quan Gia Dao bỏ một miếng sườn heo vào bát của con gái: "Nói con cũng không biết đâu, sau này ở nhà nhớ khóa kỹ cửa chính lẫn cửa sổ cẩn thận."

Nghe xong những lời này Lâm Thiện càng không yên tâm lắm.

Cô thấy trong ánh mắt của mẹ không có chút hứng thú nào về công việc mới.

Cô còn muốn hỏi thêm, Quan Gia Dao đã dùng việc học gây áp lực để cô bớt lo chuyện bao đồng.

Lâm Thiện im lặng, cô không lơi là việc chuẩn bị cho kỳ thi tháng, thay vào đó là dốc toàn lực để học.

...

Trở lại trường, Lâm Thiện vẫn thường xuyên gặp gỡ đám người Hàn Tân, nhiều nhất là trên xe buýt, tuyến xe buýt đó quá đúng giờ, thường xuyên có học sinh của Thất Trung.

Lâm Thiện không còn cách nào, chỉ có thể tận lực đứng càng gần phía trước càng tốt.

Có lần, bị người tài xế ghét bỏ vì cản tầm nhìn, xua tay bảo cô lùi về sau.

Cô ngoan ngoãn lùi lại hai bước, do không nắm lấy tay vịn lúc xe phanh gấp, cô theo quán tính lảo đảo mấy cái.

May mắn thay, một bạn nam cùng lớp bên cạnh đã nhanh chóng đỡ lấy nên mới không xảy ra chuyện mất mặt.

Lâm Thiện nói lời cảm ơn với người kia, cậu ta nhìn cô với vẻ mặt ửng hồng đáng ngờ.

Vừa lúc đó, cô nghe thấy phía sau xe có người hét lớn: "Lâm Thiện!"

Lâm Thiện quay người, chỗ ngồi được chiếu sáng bởi ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Hàn Tân từ xa ra hiệu với cô.

Cô không biết ý đồ của anh, quyết định làm ngơ.

Ngay sau đó, cô lại nghe thấy tên mình được gọi, lần này gần như toàn bộ xe đều nhìn anh, rồi đồng loạt quay lại tìm kiếm người có tên Lâm Thiện.

Lâm Thiện trợn tròn mắt, vẫn mặc kệ anh.

Không biết qua bao lâu, xe cũng chạy đến trường. Cô vừa đi tới cửa xe, đồng thời nhìn thấy có người đứng bên phải.

Khoé mắt Lâm Thiện khẽ liếc, thấy anh đến gần cô, tay đặt lên thanh ngang trên đầu, so với việc cô nắm lấy cái vòng tròn còn dễ dàng hơn.

Sau lưng có người đi tới, cô hơi đứng về phía trước, anh liền lợi dụng đà nép vào sau lưng, ngực áp vào lưng cô, hơi nóng hừng hực.

Sau đó, cô nghe thấy ai đó lẩm bẩm một mình: "Đúng là không cho người ta tí mặt mũi nào."

Lâm Thiện nhẹ giọng mắng một tiếng, trước khi mở cửa đáp trả một câu: "Ai mới là người không cho người khác mặt mũi trước?"

Sau đó, anh chưa kịp trả lời thì cô đã xuống xe bỏ chạy.

Trong giờ học cô nhận được tin nhắn.

- --Sau này lên xe thì tự giác đi ra phía sau, ở đó có chỗ dành cho cậu.

Lâm Thiện nhìn vài giây rồi trả lời anh.

- -- Cảm ơn, tôi thích đứng.

Bên kia không trả lời tiếp, nhưng giữa trưa anh đã xuất hiện ở ngoài cửa lớp cô.

Chuyện Hàn Tân tìm Lâm Thiện vào tuần trước đã lan ra một bộ phận nhỏ trong lớp.

Có người nói thẳng Hàn Tân đuổi tới ép cô phải nhảy cửa sổ.

Lâm Thiện đau đầu đỡ trán, đề phòng bị tin đồn càng ngày càng lan rộng, cô chủ động bước ra khỏi lớp, tỏ vẻ không nao núng.

Hàn Tân đang nói chuyện với một vài nam sinh trong lớp 3, khi nhìn thấy Lâm Thiện từ phía trước đến gần, vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt, anh chủ động nói: "Tìm tôi."

Lâm Thiện đút hai tay vào túi, nghe thấy lời này, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Hàn Tân vội vàng nhảy xuống từ bậc thềm rồi ngăn cô từ phía sau: "Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Lâm Thiện không dừng chân, cũng không đi vào toilet, mà là đi về phía đông nam khu dạy học, nơi đó ít người hơn, nhưng những người khác vẫn có thể nhìn thấy.

"Có việc thì nói mau." Cô dừng lại.

"Tôi đi ngang qua lớp cậu, tình cờ thấy cậu ở đấy, nên thuận tiện..." Anh nói một đống lời vô nghĩa, thấy cô ngẩng đầu trừng mắt anh mới chịu vào vấn đề chính: "Chuyện tiền, trước mắt tôi phải bồi thường cho nhà trường, vậy cậu có thể cho tôi thêm chút thời gian không?"

Lâm Thiện gật gật đầu, ngầm đồng ý.

Hàn Tân nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa rồi tôi nghe mấy người trong lớp nói tôi theo đuổi cậu."

Lâm Thiện bắn tới một ánh mắt giết người.

"Cậu cảm thấy tôi sẽ thừa nhận sao?" Anh cười một cách cường điệu.

Cô cảnh cáo: "Cậu ít xuất hiện thì người khác sẽ không nói."

Anh uể oải đứng lên: "Như vậy không tốt, nơi này đâu phải cậu mua, tại sao tôi không thể xuất hiện ở đây?"

"Vậy thì vờ như không biết tôi."

"Tôi e rằng sẽ hơi khó khăn."

"Tôi có thể làm điều đó."

Anh dùng giọng điệu chân thành: "Tôi có một đôi mắt không biết nói dối."

Lâm Thiện nhìn vào mắt anh, lúc này chỉ thấy ma mị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.