Mỗi lần Thai Minh Tiêu nhắc đến người bạn kia đều buồn bã vô cùng. Lúc đầu cô không để ý lắm, trong lòng cũng không hề gợn sóng, có lúc còn không quan tâm anh ta rốt cuộc đang nói cái gì. Mãi đến ngày cô gặp Lương Vận An ở câu lạc bộ của Lê Thầm, thấy ông chủ làng chơi Lê Thầm đeo một chiếc khuyên tai giống hệt Lý Cận Dữ, tuy rằng kiểu dáng này bán đầy ngoài chợ và thậm chí nó chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng những sự trùng hợp cứ liên tiếp xảy đến khiến Diệp Mông thấy rõ mồn một. Nếu không phải vụ án của Vương Hưng Sinh khiến cô phải suy nghĩ nhiều thì có lẽ cô đã phát hiện ra từ sớm rồi. Cho nên ngay hôm đó, cô lên mạng tìm kiếm thông tin về cuộc thi phương pháp loci, kết quả khiến cô dở khóc dở cười, trên mạng toàn là tin tức về anh.
Giây tiếp theo, trong đầu cô dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ. Lý Cận Dữ phủ nhận quan hệ với đám người Thai Minh Tiêu, có liên quan gì đến Lê Thầm chăng? Dù sao thì chiếc khuyên tai đó cũng rất mờ ám. Mấy ngày hôm đó cô không khống chế được mình phải nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng vẫn cố ép những suy nghĩ thiếu logic đó xuống.
Hai người đứng ở cửa. Diệp Mông dựa vào cánh cửa, Lý Cận Dữ đứng cúi đầu nhìn cô. Ở góc tối u ám này lại như có ánh trăng cố len lỏi vào. Thế giới của bọn họ như bất chợt đóng băng, hai người đứng bất động, chỉ có ánh mắt là vẫn giao nhau đến bốc lửa, bốn bề như tê tái, không kìm được nỗi đau giày xé trong lòng.
“Không phải em không hỏi, mà là em không nỡ hỏi, em sợ anh buồn, em sợ anh nhớ đến những chuyện không nên nhớ,” Diệp Mông không nhịn được nữa, cơn giận đè nén khiến lồng ngực cô phập phồng, máu huyết như đang bùng cháy, cô bất chấp tất cả, nói: “Nhưng hôm nay anh nói những lời này, đổi lại là người khác, thì mẹ nó em đã chia tay anh cả một vạn lần, không có cơ hội làm hòa đâu!”
Nói xong, cô đẩy anh ra, đi thẳng vào phòng ngủ. Diệp Mông thật sự không muốn diễn mấy thể loại “Anh đi em đuổi theo, anh nghe em giải thích, anh không nghe” giữa đêm với anh nữa, chỉ tổ khiến hàng xóm xung quanh tò mò vây đến xem kịch rồi ngày mai lại trở thành đề tài bàn tán mà thôi. Cô đóng cửa, thản nhiên nói: “Anh muốn đi ra ngoài mua thuốc, em không cản anh nữa. Sáng sớm mai em về Bắc Kinh.”
Đợi Diệp Mông vào rồi, căn phòng bên cạnh mới hé mở, bà cụ thò đầu ra, ánh mắt oán trách, nhỏ giọng nói với Lý Cận Dữ: “Bà nói gì với cháu cháu quên hết rồi hả?”
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, phòng khách cũng không bật đèn, chỉ còn màn hình TV hắt ra ánh sáng xanh mờ ảo. Lý Cận Dữ muốn xem mấy giờ, nhưng đồng hồ đình công, mà anh cũng không biết di động của mình quăng ở đâu. Từ sau khi đến đây, anh đã không còn thói quen dùng đồng hồ đeo tay nữa, do đó anh chỉ có thể quay lại sofa lật từng cái gối để tìm điện thoại, không quay đầu lại nhìn bà, chỉ nói: “Bà đi ngủ đi.”
Vợ chồng trẻ cãi nhau cũng tốt, cho thêm tình cảm. Bà cụ không nhiều lời nữa, thở ra một hơi rồi đóng cửa lại.
Lý Cận Dữ tìm điện thoại không ra, ngồi trên sofa một lúc rồi nhìn điện thoại Diệp Mông vẫn nằm lẻ loi dưới đất, anh bước đến nhặt nó lên, màn hình đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, vô cùng thảm thương. Anh thở dài, dùng lực lớn như thế để ném vào anh, không biết là giận dữ đến mức nào nữa. Anh theo bản năng lấy tay ôm lấy ngực, gọi là gì nhỉ, cảm nhận được đau đớn một cách sâu sắc. Nhìn màn hình vỡ nát thế này, anh mới bắt đầu thấy lồng ngực đau nhói từng đợt, mỗi hơi thở đều như có hàng ngàn mũi kim đâm.
Anh chau mày, ngẩng đầu lên thở dài.
Diệp Mông đợi cả đêm cũng không đợi được lời giải thích và giữ cô lại của Lý Cận Dữ, cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc, quyết định quay về Bắc Kinh. Cửa vừa mở ra, Lý Cận Dữ vẫn mặc chiếc áo ngủ mỏng tanh từ tối qua, trên người có đắp một tấm chăn xám mỏng, hai chân thả lỏng, lưng dựa vào sofa, trên trán còn dán miếng hạ sốt, dường như đang ngủ.
Bà cụ từ ngoài bếp tiến vào, đưa ngón trỏ lên miệng, nói nhỏ: “Suỵt, sốt rồi, 38.3. Vừa nãy còn dậy nấu cháo trứng cho cháu, để bà múc cho.”
“Để cháu tự làm ạ,” Diệp Mông vào bếp, lấy ra hai cái bát, múc một bát xong đưa qua cho bà cụ: “Trong nhà còn thuốc không ạ? Hay là lát nữa cháu đến viện mua?”
“Có rồi, không cần mua đâu.”
Bà cụ nhận lấy bát cháo, Diệp Mông hẳn là không biết làm việc nhà, múc bát cháo cũng múc tràn ra ngoài. Bà xót xa húp một ngụm cháo bên viền bát: “Thằng cháu nội này của bà yếu ớt lắm, một năm cũng phải mắc đến một hai đợt bị cảm sốt, nhà lúc nào cũng phải có sẵn thuốc.”
Diệp Mông nhìn bà, tự nhủ sau này sẽ không múc cháo tràn ra nữa.
Bát thứ hai, Diệp Mông múc cẩn thận hơn hẳn, hỏi một câu: “Lý Cận Dữ hay sốt lắm ạ?”
“Cháu không cần lo, không ảnh hưởng đến chuyện sinh con đâu. Phổi của nó từ nhỏ đã không tốt rồi. Hồi nhỏ nó bị mụ đàn bà không tim không phổi kia nhốt ngoài cửa cả đêm cho đông đá, rồi phát sốt, lúc đưa đến viện cấp cứu suýt nữa thì mất mạng, phổi nó cũng hư từ đó.”
Diệp Mông im lặng một hồi. Thực ra với tình trạng của cả hai hiện giờ, cũng không biết đến năm nào tháng nào mới sinh được con.
“Thế mà anh ấy vẫn hút thuốc?”
Bà cụ thổi thổi bát cháo, nói: “Thực ra nó đã cai rồi, cai với bà đấy, chắc dạo này áp lực lớn quá, nên nó mới hút lại.”
Diệp Mông lại múc thêm một chén nữa mang ra cho Lý Cận Dữ, không biết anh vẫn chưa dậy hay đang giả vờ ngủ, khuyên tai không biết đã tháo xuống từ lúc nào, trong lòng Diệp Mông bất chợt cảm thấy, anh và Lê Thầm có quan hệ sâu xa. Lúc Lý Cận Dữ nhắm mắt lại, cả người có sự lãnh đạm không tên, chỉ đến khi đôi mắt kia mở ra, thì lại như móc câu vậy. Cặp mắt kia dù là thâm tình, hay vô tư, hay lạnh lùng, hay lười biếng, đều không chạy trốn được áp lực đè nén trong lòng, khiến người nhìn không khỏi đau lòng.
Bây giờ anh ngoan ngoãn nằm đó, bộ dạng như mặc người ta chà đạp, khác hẳn với vẻ hung dữ, tàn khốc tối qua. Hơn nữa, không biết có phải cố ý làm bộ ngoan ngoãn hay không mà còn dán cả “miếng dán hạ sốt trẻ em.”
Rất thích hợp đấy, cho trẻ trên hai tuổi.
“Dậy thôi, ăn cháo đi.” Diệp Mông cầm bát, kiên nhẫn nói một câu.
Lý Cận Dữ vẫn không nhúc nhích, như thể không nghe thấy.
Diệp Mông lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa, em thấy mắt anh động đậy rồi.”
Lý Cận Dữ dựng đầu dậy, đưa tay ra sau cổ nghiêng qua nghiêng lại một lát mới nhận lấy bát cháo trên tay cô: “Có gì lạ đâu? Người nào ngủ mắt cũng sẽ động đậy hết.”
Diệp Mông không thèm quan tâm anh, xoay người về phòng dọn dẹp hành lý. Lý Cận Dữ khoác mền mỏng lên vai, uể oải dựa vào cửa nhìn cô thu dọn đồ đạc hai ngày nay vào vali: “Chuyến bay mấy giờ, anh tiễn em ra sân bay?”
Diệp Mông không hề hòa nhã, cũng không ngẩng đầu lên: “Sao, giờ bắt đầu muốn khoe tài đua xe của mình rồi à? Thần đua xe núi Haruna? À không, là vua xe Cửu Môn.”
Lý Cận Dữ bị sốt thật, cứ cảm thấy trong người như đang thông gió, anh kéo tấm mền trên vai lại chặt hơn, bọc gọn cả thân mình, ho một tiếng, vô tội nói: “Anh gọi xe.”
Diệp Mông chịu không nổi trò này của anh, đóng lại vali: “Không cần, em chờ anh hạ sốt rồi mới đi, lát nữa em ra ngoài gặp Phương Nhã Ân.”
“Ừ,” Anh lại ho một hơi: “Em đi gặp chị Nhã Ân đi, anh đi viện một mình.”
“.................”
Bệnh viện huyện đông nghịt người, trời nóng lên nên phòng khám còn không lấy số được. Diệp Mông gọi cho cô hai ở phòng khám gấp, nhờ cô giúp lấy số, rồi nhanh chóng dẫn Lý Cận Dữ đến. Vốn dĩ Diệp Mông không muốn đưa anh đi bệnh viện, nhưng cơ thể anh yếu đến mức đó, lỡ như bị lây nhiễm thì càng thêm rắc rối. Phòng khám gấp cũng rất đông người, nơi hành lang chật hẹp, u ám cũng toàn là người chờ khám. Trước khi Lý Cận Dữ tiến vào còn đưa cho cô một cái khẩu trang: “Em đừng để bị lây.”
Diệp Mông thở dài, đeo lên, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ xấu xa, nếu ngày nào Lý 3 tuổi cũng ngoan như hôm nay thì.....ngày nào cũng ốm đi!
Cô thản nhiên ừ một tiếng, nói biết rồi.
Hai người không nói gì nữa. Chỗ đợi khám rất đông, người bệnh chen chúc nhau, Diệp Mông không muốn ngồi cùng anh nên cứ một mực dựa vào tường trước cửa phòng khám. Lý Cận Dữ thì đeo khẩu trang, ngồi ở ghế đối diện, ánh mắt dính chặt lên người cô, Diệp Mông hận không thể kéo ánh mắt anh ra.
Diệp Mông bị anh nhìn đến bực, trừng mắt với anh.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy gái đẹp bao giờ à?
Lý Cận Dữ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt thâm tình, cứ vậy chăm chú nhìn cô không biết xấu hổ, ai mà chịu cho nổi.
Anh còn cười nữa, khóe mắt cong lên, ngoan không đỡ được.
Diệp Mông quyết định lát nữa sẽ đi mua bịt mắt cho anh, nếu không sẽ nhất thời dễ dàng tha thứ cho anh.
Mua thuốc xong, lúc xuống thang máy, cô gặp phải người mà có nghĩ đằng trời cũng không ngờ đến, bạn trai cũ. Cô thậm chí còn chưa nhớ ra tên của đối phương, ngây người hồi lâu mới hỏi thăm dò: “Trương Diểu hả? Tình cờ quá.”
Trương Diểu đeo kính, nhìn rất thư sinh, bên cạnh còn dắt theo vợ và con nhỏ, đi từ tầng bốn khoa nhi xuống, lịch sự nho nhã nói với cô: “Con hơi sốt ấy mà. Chồng cô?”
Diệp Mông vốn không nghĩ nhiều, nhưng tên vua ghen Lý Cận Dữ này khiến cô bỗng căng thẳng hẳn, sợ anh lại bắt đầu khó chịu, đến cười cũng không dám cười quá tươi, chỉ thận trọng gật gật đầu: “Ừ, anh ấy cũng hơi sốt.”
Không ngờ, Lý Cận Dữ rất đường hoàng, hòa nhã gật đầu chào Trương Diểu: “Xin chào, xin lỗi, bị cảm, không tiện tháo khẩu trang.”
Trương Diểu nhìn cũng đẹp trai, ngũ quan cân đối, nhưng Lý Cận Dữ cũng thế, hơn nữa còn có nét hấp dẫn người ta, lúc này vẫn đang đeo khẩu trang.
Hóa ra anh cũng biết nói chuyện đàng hoàng, giao lưu nghiêm túc với người ta, nhìn còn có cảm giác nho nhã lịch sự nữa cơ đấy.
Tối đó, bốn người bốn nồi lẩu nhỏ, mỗi người một nồi. Phương Nhã Ân ngồi đối diện với Diệp Mông, Lý Cận Dữ ngồi đối diện với Trần Giai Vũ, khói tỏa nghi ngút từ bốn nồi lẩu như sương mù, chỉ mơ hồ thấy cảnh ngoài phố.
Trần Giai Vũ hào hứng kể cho Lý Cận Dữ thành tích đang tăng lên mỗi ngày của mình, khuôn mặt nhỏ hưng phấn ửng đỏ. Không ngừng ca ngợi phương pháp anh dạy rất hữu hiệu, còn nói một lần ghi nhớ là mãi mãi không quên khiến nó cảm thấy mình như đã bước lên đỉnh cao mới của cuộc đời rồi, dạo này em gái cùng bàn Tiểu Lệ cứ nhìn nó với ánh mắt sùng bái không thôi.
Diệp Mông cười đùa nó: “Thế là sắp tới lại bắt đầu có bạn gái rồi?”
Trần Giai Vũ ra vẻ ông cụ non: “Bạn gái gì chứ, học hành không vui hơn sao?”
Lý Cận Dữ không nói gì, chỉ ngồi bóc cua cho Diệp Mông nhưng bị cô giận dỗi gắp ra ngoài.
Lúc này, Phương Nhã Ân mới nhận ra hai người đang có vấn đề, vội nhân lúc Lý Cận Dữ vào nhà vệ sinh, nhỏ giọng hỏi dò: “Hai người sao thế?”
Diệp Mông gắp con cua vừa nãy vào lại bát, ăn ngay: “Cãi nhau.”
Phương Nhã Ân cười cười: “Tại sao?”
“Câu Khải.”
“Ầy, tớ đã nói em trai nhỏ mà sức ghen lớn rồi,” Phương Nhã Ân ra vẻ người đi trước: “Cãi nhau rồi làm hòa là được.”
Diệp Mông gắp miếng cá trong nồi Lý Cận Dữ vào bát mình, nói: “Sức ghen lớn, nói lời khó nghe, cãi tới cãi lui, tớ không biết anh ấy đào đâu ra mấy lời như thế nữa.”
“Đừng nói giống như Trần Kiện chứ, chửi cậu lẳng lơ hả?”
Phương Nhã Ân kinh ngạc, không dám tin Lý Cận Dữ sẽ thốt ra từ đó.
“Không có,” Diệp Mông cười nhạt: “Kêu tớ giữ liêm sỉ.”
Phương Nhã Ân hiểu cô, gật gật đầu nói: “Thế thì nên nói ra cho người ta hiểu.”
Tối đến, Diệp Mông quỳ rạp dưới đất thu dọn đồ đạc, cô vừa tắm rửa xong, đầu tóc còn ướt sũng, trên người chỉ quấn chiếc áo ngủ mỏng, tôn lên dáng người thanh nhã của cô. Trong phòng bật điều hòa, Lý Cận Dữ sợ cô bị cảm nên bật lên tận 30 độ. Anh mặc kệ mình đang nóng sốt, cả đầu đầy mồ hôi, người như cái bếp lò. Nhìn cô nhẹ nhàng, khoan khoái đi đi lại lại trước mặt mình, hình như anh còn thấy hơi khát nữa.
Trong phòng bật đèn ngủ nhỏ mà Diệp Mông đặt mua trên mạng. Ánh sáng rất yếu, chỉ có thể khiến căn phòng tờ mờ sáng. Cũng hết cách, Diệp Mông vừa bật đèn lớn là lập tức bị người đàn ông ngồi cạnh giường tắt đi.
Lý Cận Dữ mệt mỏi dựa vào giường, một chân gấp khúc, một chân duỗi thẳng, một tay đặt lên đùi, biểu cảm lãnh đạm, không biết đang chơi đèn hay chơi cô.
Diệp Mông ra ngoài vườn hút một điếu thuốc. Lý Cận Dữ liền gập cả hai chân lại, lạnh lùng nhìn đống hành lý cô vừa sắp xếp xong, hận không thể châm lửa đốt đi.
Diệp Mông hút thuốc xong, chuẩn bị quay về phòng. Cửa vườn bị người đàn ông cao lớn chặn lại, anh đứng ngay giữa cửa như một bức tường rắn chắc, không chừa lại dù chỉ một kẽ hở. Dưới ánh trăng mờ tỏ, như thể có dòng nước sông màu bạc đang đổ xuống những tàu lá chuối ngoài vườn. Anh cũng kẹp một điếu thuốc trên tay, tay kia đút trong túi.
Đồng hồ quay ngược, như quay lại cảnh đêm hôm qua. Diệp Mông lạnh lùng: “Tránh ra.”
Lý Cận Dữ nhìn cô thật lâu, cuối cùng không nói câu gì, chỉ nghiêng người lại để cô đi.
Nửa đêm, Diệp Mông tỉnh dậy ra phòng bếp rót nước, phát hiện Lý Cận Dữ vẫn đang hút thuốc.
Anh mệt mỏi dựa vào kệ bếp, không biết đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu, mắt cũng nhìn vào khoảng không mơ hồ, như một chú chó hoang không ai cần. Anh chau mày lại, rít từng hơi thuốc. Một tay vẫn luôn đút trong túi, tay kẹp thuốc lâu lâu lại chống lên kệ bếp, không nhúc nhích, im lặng hồi lâu.
Ngay lúc này, Diệp Mông xót xa lắm rồi. Bỗng người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt vẫn thản nhiên nhìn cô, nhả khói thuốc rồi lãnh đạm rời ánh mắt đi.
Diệp Mông vốn muốn bước đến phá tảng băng này, nhưng nhìn anh không nói câu gì, còn thích tỏ ra không quan tâm nên cô lại nuốt hết lời dỗ dành vào lòng rồi làm như không có việc gì, bước đến rót nước. Bình nước ngay sau lưng anh, bị anh chắn lấy, cô chỉ đành dựa vào bếp, vòng ra sau lưng anh lấy.
Rót nước xong, cô chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng thẳng lên, eo đã bị giữ lại. Lý Cận Dữ hút xong hơi cuối cùng, cúi đầu chậm rãi gạt tàn thuốc đi đặt lên bệ cửa sổ, vừa ôm cô vào trong lòng, khói thuốc tỏa ra bên tai cô, anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, khói thuốc như sương che mờ mắt cô, anh dè dặt thấp giọng nói lời xin lỗi bên tai cô, từng tiếng lại từng tiếng nhỏ thốt ra dỗ dành: “Anh sai rồi, Diệp Mông, anh sai rồi.....”
“Anh quen Thai Minh Tiêu, cậu ấy và anh là anh em chơi từ nhỏ đến lớn. Còn có cả Câu Khải, anh ta là người như thế nào, anh còn hiểu hơn em. Lê Thầm là bạn thân nhất của anh trai anh, em còn muốn biết thêm gì nữa không?” Lý Cận Dữ nói bên tai cô, giọng nói đè nén thấp nhất có thể, có lẽ anh thật sự lo lắng, căng thẳng lắm rồi: “Anh nói cho em hết, bao gồm cả chuyện một tháng anh quay tay mấy lần. Có được không? Hả em?”