(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ khắc này, Ngụy Mân Tự ngay cả hô hấp cũng nặng nề lên.
Mười giờ sáng, Cục Dân chính.
Ngụy Mân Tự cùng Phương Gia Ý đều đến, sắc mặt cô có chút tái nhợt, Ngụy Mân Tự dường như không thấy, ngồi xuống trước mặt nhân viên công tác.
“Anh chị hãy suy nghĩ cẩn thận, xác định muốn ly hôn sao?”
“Nhanh lên.” Ngụy Mân Tự không kiên nhẫn nhìn đồng hồ: “Tôi đang vội.”
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của nhân viên công tác, Phương Gia Ý kiên định gật đầu: “Đồng ý.”
Mực đỏ đóng xuống, giấy chứng nhận ly hôn được đưa vào tay. Ngụy Mân Tự nhịn không được mở giấy chứng nhận kết hôn bảy năm trước ra xem, ngoại trừ trong mắt thiếu linh động, Phương Gia Ý giống như không có gì thay đổi, mà ngày kết hôn, lúc còn trẻ hắn khó nén được sự ngây ngô và vui mừng như điên, Ngụy Mân tự bình tĩnh nhìn, dường như đã qua một đời.
Bóng lưng Phương Gia Ý đặc biệt gầy yếu, giống như một trận gió có thể thổi cô đi, Ngụy Mân Tự ma xui quỷ khiến mở miệng: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Cô cũng không quay đầu lại: “Không cần, từ nay về sau, chúng ta không cùng đường.”
Trong lòng hắn giống như bị tảng đá thật lớn đè xuống, rất phiền muộn.
Câu lạc bộ Muse, quán bar nhỏ.
Lúc Tiêu Hà đến, Ngụy Mân Tự đã sớm một mình uống rượu giải sầu.
“Sao giữa trưa lại chạy ra uống rượu?” Tiêu Hà giả bộ xong việc, miễn cưỡng cười ngồi xuống.
Ngụy Mân Tự nuốt một hớp rượu: “Sáng nay, tôi và Phương Gia Ý ly hôn.”
“Cái gì?!” Tiêu Hà đột nhiên chấn động: “Cậu ly hôn với cô ấy vào lúc này?!”
“Muốn ly hôn thì ly hôn.” Ngụy Mân Tự nhíu mày, lại bưng ly rượu lên: “Ly hôn còn phải chọn ngày sao?”
Tiêu Hà nhớ tới mấy ngày hôm trước gặp một người bạn ở bệnh viện, đối phương nói Phương Gia Ý đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhìn dáng vẻ Ngụy Mân Tự, có lẽ còn chưa biết chuyện này, sắc mặt nhiều lần biến hóa, Tiêu Hà vung tay giật lấy ly rượu, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Có một chuyện về Phương Gia Ý, tôi muốn nói cho cậu biết.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");