(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói xong, hắn không để ý sắc mặt đen thành than của Phương Gia Hàn, ngâm nga hát vui vẻ rời đi.
“Nguỵ Mân Tự!!! Có phải cậu ăn no rửng mỡ hay không!”
Phương Gia Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây là chuyện gì, hắn là ai vậy!
Lái xe trở lại công ty, tâm tình Nguỵ Mân Tự sung sướng đẩy cửa phòng làm việc ra, cha mẹ hắn đã ngồi ở bên trong chờ, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng. Ánh mắt của anh ta tòi nghiên cứu cùng nóng lòng muốn thử, Nguỵ Mân Tự theo bản năng có chút bài xích.
“Mân Tự, con về rồi.” cha hắn lập tức giới thiệu: “Đây là Tiểu Tần, con của một người bạn của cha...
Nguỵ Mân Tự nhướng mày: “Con nhớ ba chưa bao giờ có bạn nào họ Tần.”
Nghe vậy, cha hắn nhất thời biến sắc, mẹ hắn lập tức đứng dậy giữ chặt Nguỵ Mân Tự: “Gần đây trạng thái của con không tốt lắm, mẹ và cha con đều lo lắng áp lực công việc của con quá lớn, cho nên muốn tìm bác sĩ tâm lý giúp con khai thông một chút.”
“Con không có bệnh.” Nguỵ Mân Tự rõ ràng có chút lo lắng: “Cha mẹ dẫn anh ta đi đi.”
Cha Nguỵ Mân Tự từ trước đến nay vốn trầm ổn trên mặt cũng mang theo vài phần lo lắng: “Mân Tự à, người chúng ta đã mời tới, con tốt xấu gì cũng trò chuyện một lúc, để cha mẹ yên tâm.”
Thấy Nguỵ Mân Tự chậm chạp không lên tiếng, người đàn ông kia bình tĩnh đẩy mắt kính: “Hai người tránh mặt một chút, để cháu nói chuyện riêng với Tổng giám đốc Ngụy.”
Đợi đến khi phòng làm việc chỉ còn lại Nguỵ Mân Tự và người đàn ông kia, anh ta cười thân thiện: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi là Tần Túc, là bác sĩ tâm lý, anh không cần đối nghịch với tôi, bởi vì trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở, cũng sẽ có lúc bản thân không thể giải quyết. Bệnh tâm thần không phải là bệnh khó nói.”
Thấy Nguỵ Mân Tự mím môi dường như đang tự hỏi cái gì, Tần Túc vươn tay ra: “Nếu Tổng giám đốc Ngụy chuẩn bị xong, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Nguỵ Mân Tự giương mắt nhìn anh ta, mở miệng cự tuyệt: “Thu hồi trò lừa gạt trẻ con của anh đi, tôi có thể khắc phục vấn đề trên người mình, không cần người khác xen vào việc của tôi.”
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Nguỵ Mân Tự, Tần Túc duy trì dáng vẻ tốt tính: “Tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình ư? Nếu như tôi có thể giúp anh buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới thì sao?”
“Mời anh rời khỏi đây.” Nguỵ Mân Tự giọng điệu trầm trọng: “Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ mời anh ra ngoài!”
Ánh mắt Tần Túc lóe lên, phối hợp xoay người rời đi.
Ngoài cửa, cha mẹ hắn lo lắng đón tiếp: “Bác sĩ Tần, thế nào rồi?”
“Tâm mâu thuẫn của anh ấy rất mạnh.” Tần Túc thở dài: “Hiện tại không thể gấp, tiến hành từng bước thôi.”
Cha Nguỵ Mân Tự lúng tôi lúng túng mở miệng: “Nó... sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Kỳ thật điều ông ta muốn hỏi là, Nguỵ Mân Tự có thể bị điên hay không?
Tần Túc nghe hiểu ý của ông ta: “Ngài yên tâm, tôi đại khái hiểu rõ nguyên nhân bệnh của Tổng giám đốc Nguỵ, nghe nói là bạn anh ấy dẫn anh ấy đến hiện trường hỏa táng vợ cũ trong khi Tổng giám đốc Nguỵhoàn toàn không biết cô ấy đã c..hết. Đột nhiên chấn động thị giác và tâm linh, sự đả kích này cực lớn, cộng thêm sự áy náy và tình cảm của Tổng giám đốc Nguỵ đối với vợ cũ, cho nên mới không thoát ra được, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, anh ấy chỉ muốn tìm cách bù đắp cho người đã qua đời. Tình trạng này sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống bình thường, cũng không có trường hợp tổn thương hoặc tự gây thương tích, hai người thể yên tâm.”
Cha mẹ Nguỵ Mân Tự liếc nhìn nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ?”
“Thật ra thì chướng ngại tâm lý này cũng có thể tự khỏi.” Tần Túc dừng một chút: “Nếu như không bị kích thích nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");