(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ tới đây, Nguỵ Mân Tự nhịn không được nở nụ cười: “Chúng tôi cũng cho rằng ngày mai bắt đầu sẽ là hạnh phúc bắt đầu, ngay lúc này, công ty xuất hiện một nguy cơ rất lớn. Tôi biết nếu không vượt qua được, không chỉ không cho Phương Gia Ý được cuộc sống tốt đẹp, thậm chí còn liên lụy cô ấy cùng tôi mắc nợ, ngay tại thời điểm tôi do dự, cô ấy lừa tôi đến Cục Dân chính, tốn chín đồng tiền phí, trở thành vợ tôi.”
Nghĩ tới đây, Ngụy Mân cười mang theo nước mắt: “Nửa năm đó, tôi và Phương Gia Ý chỉ ăn mì với nước để vượt qua, cô ấy vẫn nói với tôi, đó là quãng thời gian rất tốt đẹp, trước kia tôi không hiểu, cho rằng đó là quá khứ u ám, nhưng hiện tại tôi cầu mà không được.”
“Vốn dĩ chúng tôi đã có một đứa con đáng yêu, một gia đình tốt đẹp, nhưng cô ấy vì cứu vãn một khách hàng tôi đã đắc tội mà bị sẩy thai, ngày đó tôi âm thầm thề sẽ cho cô ấy một gia đình an ổn, không để cô ấy bôn ba mệt nhọc vì tôi nữa.”
“Sau đó tôi làm được, thậm chí cha mẹ cũng nhìn tôi với đôi mắt khác, ủng hộ tôi tài nguyên và tài chính, Phương Gia Ý cũng thanh thản ổn định ở nhà làm bà chủ toàn thời gian.”
“Vào ban đêm phồn hoa và quá nhiều tâng bốc, tôi dần dần bị lạc lối, thời gian bảy năm, sự quan tâm và nhiệt tình của tôi đối với Gia Ý dần dần cạn đi, ngay cả bản thân tôi cũng cho rằng không còn cảm giác mới mẻ, hoặc là không còn yêu nữa.”
“Nhưng khi thật sự mất đi...”
Tàn thuốc đốt tới tay Ngụy Mân Tự ngay cả không phát hiện: "Sự đau đớn này không phải núi lập tức đổ xuống người, mà là sự đau đớn vì bị vô số côn trùng gặm nhấm, tích lũy tháng ngày, cuối cùng giống như cái xác không hồn.”
Sự im lặng bất thình lình khiến trong xe vô cùng áp lực. Nhìn Nguỵ Mân Tự yếu ớt mà đau đớn, Tiếu Chi Tử cũng có thể cảm nhận được sự đau lòng này. Không đợi cô lên tiếng an ủi, hắn buồn bực mở miệng: “Rạng sáng rồi, phải về sớm một chút, em ngồi cho vững.”
Giang Cảnh Ngự Uyển.
Việc đầu tiên sau khi về đến nhà, Nguỵ Mân Tự ôm nhật ký đi thẳng đến phòng ngủ chính.
[30 tháng 9 năm 2015 (Chủ nhật)
Sáng sớm đã nghe bạn học nói, sáng nay Nguỵ Mân Tự có trận đấu ở sân bóng rổ. Tôi lập tức mua đồ ăn sáng và nước đến sân bóng rổ.
Fan hâm mộ của anh ấy thật sự rất nhiều, đừng nói tìm một vị trí tốt ngồi, ngay cả vị trí tốt đứng cũng không có! Nhưng hôm nay tôi vẫn rất vui... Bởi vì Nguỵ Mân Tự chơi bóng rổ thật sự rất đẹp trai! Anh ấy cũng nhìn tôi một cái! Nghĩ đến ngày mai là kỳ nghỉ Quốc khánh. Nghĩ đến sẽ bảy ngày không nhìn thấy nam thần. Trong lòng tôi thấy khó chịu như mèo cào! Nhưng mà cũng may là anh trai cũng sẽ nghỉ, thuận đường đón tôi cùng về nhà. Đây là một chuyện rất vui, đã lâu không gặp anh trai!!!]
[1 tháng 10 năm 2015 (Chủ nhật)
Anh trai thật sự tiều tụy hơn rất nhiều! Dưới sự ép hỏi của tôi, anh mới nói cho tôi biết anh bị thất tình! Anh trai tội nghiệp của tôi bị con gái lừa dối chuyện tình cảm. Có thể cảm giác được anh bị tổn thương rất sâu, tôi thật sự rất sợ anh không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa. Anh à, cãi nhau một chút thôi mà! Từ nhỏ em đã muốn có được chị dâu và cháu trai xinh đẹp! Tốt nhất là lớn lên xinh đẹp lại có linh khí như Hoa Thiên Cốt!]
Nguỵ Mân Tự lập tức lấy điện thoại ra mở nhóm chat.
“Đại ca, có chuyện gì vậy, một giờ rưỡi sáng rồi!” Tiếng oán giận mơ mơ màng màng của Tiêu Hà vang lên trước.
Lập tức những người bạn nhậu khác cũng nhao nhao phụ họa, rồi lại không dám oán giận Nguỵ Mân Tự phá hỏng cuộc sống về đêm xinh đẹp của bọn họ.
“Ngày mai chọn thời gian cùng đi chơi bóng rổ.”
Nguỵ Mân Tự dừng một chút: “Đúng rồi, mấy người nghe qua Hoa Thiên Cốt chưa?”
“Xung quanh có cô gái nào giống cô ấy không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");