Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành

Chương 22




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt Nguỵ Mân Tự trầm xuống: “Giúp tôi đặt hai vé máy bay về Tinh Thành, nhanh lên.”

 

Việc này bị bại lộ, không chỉ cá nhân, ngay cả công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng cực lớn! Nhìn tin tức Triệu Hạ gửi tới, Nguỵ Mân Tự móc ra một tấm thẻ ném cho Tiếu Chi Tử: “Lập tức đến bệnh viện nộp hết viện phí của mẹ em, chuyến bay lúc ba giờ hai mươi chiều, nếu không kịp thu dọn đồ đạc, chỉ cần người đến là được.”

 

Máy bay hạ cánh.

 

 

Nguỵ Mân Tự đưa cho Tiếu Chi Tử địa chỉ và mật mã khóa cửa, cùng Triệu Hạ đi thẳng đến văn phòng luật sư Hồng Phương. Hai ngày nữa là phải mở phiên tòa, chứng cứ trên tay Phương Gia Hàn rất có sức thuyết phục, sau khi bị đưa ra ánh sáng thì ngay cả kiện tụng cũng không cần. Nhưng anh lại chậm chạp không giao ra, Nguỵ Mân Tự muốn biết cuối cùng anh muốn làm cái gì.

 

Công ty luật Hồng Phương.

 

Bước vào phòng làm việc của Phương Gia Hàn, cà phê trên trên bàn khách vẫn còn bốc hơi nóng, Nguỵ Mân Tự không khỏi nhướng mày: “Luật sư Phương đang đợi tôi sao?”

 

Phương Gia Hàn lạnh nhạt, lười lòng vòng với hắn: “Muốn nói chuyện với cậu về khu thành cổ.”

 

“Căn cứ tốc độ khai phá Tinh Thành, thành cổ xây mới là chuyện sớm muộn, miếng cơm này anh không cho tôi ăn, cùng lắm thì tôi chuyển ra ngoài cho người khác ăn, kiếm ít tiền một chút mà thôi.”

 

Ngụy Mân Tự bình tĩnh nhìn anh: “Luật sư Phương, tôi vẫn muốn hỏi anh, vì sao? Anh tiếp nhận vụ án ở khu thành cổ, nhằm vào tôi khắp nơi, rốt cuộc là vì trả thù tôi, hay là vì anh công tư rõ ràng?”

 

Phương Gia Hàn lạnh lùng cười: “Lúc trước Gia Ý liều mạng bao nhiêu để cùng cậu sáng lập S.F, S.F làm thế nào để vượt qua biết bao cửa ải khó khăn để lớn mạnh như hôm nay, những thứ này tôi đều nhìn thấy, tôi có thể hủy diệt tâm huyết của em ấy để trả thù cậu sao? Cậu cảm thấy vì sao tôi không giao chứng cứ trong tay ra?”

 

Đối diện với ánh mắt châm chọc của Gia Hàn, Nguỵ Mân Tự ảm đạm rũ mắt.

 

Phương Gia Hàn là vì bảo vệ tâm huyết của Phương Gia Ý.

 

“Nếu cậu muốn biết vì sao, bốn giờ chiều mai gặp ở khu thành cổ.” Phương Gia Hàn nói xong, nhanh chóng đưa tay lên: “Đi thong thả không tiễn.”

 

Cùng lúc đó.

 

Tiếu Chi Tử đứng ở cửa khu chung cư hết sức sang trọng, không dám rảo bước tiến lên nửa bước. Khu chung cư như vậy, cô hiếm khi thấy trên TV.

 

Quản lý tòa nhà liếc mắt một cái thấy được cô: “Bà chủ Nguỵ, cô đã trở lại? Lâu rồi không thấy cô, đến đây, tôi giúp cô xách hành lý!”

 

Bà chủ Nguỵ? Là vợ của Nguỵ Mân Tự sao? Xem ra cô và cô ấy thật sự rất giống nhau, Tiếu Chi Tử đang sững sờ, quản lý đã nhận lấy túi hành lý mở đường cho cô. Có người hỗ trợ dẫn đường, Tiếu Chi Tử duy trì nụ cười trên môi, không giải thích gì.

 

7:45 tối.

 

Nguỵ Mân Tự về đến nhà, nhìn thấy túi hành lý phía sau sô pha thì hơi ngẩn ra.

 

 

Nghe thấy động tĩnh, Tiếu Chi Tử chạy tới: “Anh ăn cơm chưa?”

 

“Chưa.” Nguỵ Mân Tự theo bản năng ấn ấn dạ dày hơi đau.

 

Tiếu Chi Tử áy náy: “Xin lỗi, em quên hỏi số điện thoại của anh, cho nên không hỏi trước anh có về ăn cơm hay không, em lập tức đi nấu cơm cho anh!”

 

Bóng dáng gầy yếu ở trong phòng bếp bận rộn, Nguỵ Mân Tự đứng tại chỗ nhìn thật lâu. Ảo giác Phương Gia Ý vẫn còn, trong nháy mắt lấp đầy nội tâm trống rỗng của hắn. Nguỵ Mân Tự sung sướng trở về phòng ngủ chính.

 

Để hắn có thể ăn tối sớm hơn một chút, Tiếu Chi Tử nấu một bát mì đơn giản, có mỡ lợn, hành hoa và hai quả trứng gà. Lúc bưng lên bàn, hắn vừa tắm rửa xong đi ra, tóc còn ướt.

 

Mùi hương gỗ phả vào Tiếu Chi Tử khi hắn di chuyển, khiến cô cảm thấy hơi

hoảng hốt.

 

Cô phục hồi tinh thần lại, kéo ghế cho hắn: “Hôm nay muộn quá rồi, ăn tạm bát mì, nếu anh muốn ăn gì, ngày mai em sẽ đi mua.”

 

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Nguỵ Mân Tự chuyên chú gắp hành hoa bỏ ra ngoài. Ý thức được hắn không ăn hành, sắc mặt cô trắng bệch: “Xin lỗi, em không biết...”

 

Nguỵ Mân Tự không nói gì, mím chặt môi, tiếp tục tìm hành hoa trong bát. Vừa rồi cô đứng trước bàn ăn, hắn cảm thấy chính là Phương Gia Ý đã trở lại. Nhưng hành hoa c..hết tiệt, giống như là một chậu nước lạnh dội trên đầu hắn!

 

“Em sẽ đi làm lại.”

 

Tiếu Chi Tử định bưng bát mì, lại bị Nguỵ Mân Tự ngăn lại: “Đừng bận tâm, từ nay về sau chỉ cần làm theo sách công thức tôi để trong bếp là được.”

 

Hắn cau mày ăn hết bát mì. Lúc gian nan nhất khi gây dựng sự nghiệp, Phương Gia Ý cười nói cô thích ăn mì nhất.

 

Sau đó công ty có khởi sắc, hắn nói với cô: “Cả đời anh cũng không quên được mùi vị của nước dùng trong veo, anh không bao giờ muốn ăn mì nữa.”

 

Từ đó về sau, trên bàn ăn không còn xuất hiện mì sợi nữa. Tuy rằng mùi hành rất đột ngột, nhưng Nguỵ Mân Tự thật sự rất nhớ... bát mì có nước dùng trong veo trong nhà trọ Ruồi bọ kia.

 

“Ding dong.” Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tiếu Chi Tử có chút xấu hổ, vội vàng chạy ra mở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, người phụ nữ ngoài cửa tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi!

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.