(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giữa những lời cầu xin ở lại của Tô Nhu Uyển, Nguỵ Mân Tự nhanh bước rời đi.
Ban đêm, quán bar ven biển huyên náo. Nguỵ Mân Tự một mình ngồi ở trước quầy bar uống rượu giải sầu, không để ý bất cứ người phụ nữ nào lui tới.
Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ gầy hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Người đàn ông say rượu dồn cô gái vào góc tường, thậm chí còn chạm vào cô ở nơi công cộng. Khuôn mặt dịu dàng mà quật cường kia... Rõ ràng là Phương Gia Ý!
Nguỵ Mân Tự bước dài tiến lên, liên tục đ.ấ.m vào người đàn ông kia: “Đừng dùng bàn tay bẩn của mày động vào cô ấy!”
Có nhân viên tới can ngăn, người đàn ông hình kia như là được đánh thức: “Đánh tôi thành như vậy? Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Phương Gia Ý” chắn trước người Nguỵ Mân Tự: “Được, đi báo cảnh sát đi, là anh quấy rối tôi nơi công cộng, trong quán bar có camera, bạn trai tôi bảo vệ tôi có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông đó oán hận nghiến răng, trước khi rời đi còn không phục chỉ vào Nguỵ Mân Tự: “Mày chờ đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Khi mọi chuyện kết thúc, Nguỵ Mân Tự ôm chặt lấy “Phương Gia Ý”.
“Gia Ý, Gia Ý đừng sợ, anh ở đây...” Nguỵ Mân Tự không ngừng kêu lên.
Hắn nhớ tới năm ấy cô cùng hắn đi ra ngoài xã giao, lúc một mình cô đi toilet đụng phải một gã say. Hắn đến cục cảnh sát mới biết được, Phương Gia Ý dùng bình rửa tay đập đối phương chảy m..áu. Cho đến khi ngồi lên xe về nhà, cô mới lộ ra một chút yếu ớt, cả người run rẩy không ngừng. Nhớ tới Phương Gia Ý như vậy, Nguỵ Mân Tự vẫn đau lòng như d.a.o cắt: “Gia Ý, trải nghiệm không tốt này, anh sẽ không để em gặp phải lần thứ hai.”
Trong vòng tay ấm áp của Nguỵ Mân Tự, Tiếu Chi Tử không khỏi động lòng, rồi lại rất rõ ràng, hắn nhận lầm cô thành người khác.
Ngày hôm sau.
Nguỵ Mân Tự tỉnh lại từ khách sạn xa lạ, ánh mắt quét nhìn một vòng về sau, bỗng nhiên phát hiện bên giường có thêm một người. Tiếu Chi Tử ngồi dưới đất, nằm sấp bên giường ngủ say, dưới mắt quầng thâm đầy mệt mỏi. Vẻ mặt điềm tĩnh ngủ cực kỳ giống Phương Gia Ý. Trước kia hắn say rượu về nhà, Phương Gia Ý cũng chăm sóc hắn như vậy.
Ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay khẽ vuốt lên gò má quen thuộc kia.
Lông mi run rẩy, chậm rãi mở hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng!
“Anh tỉnh rồi, em, em đi trước.” Cô hoảng hốt đi bừa ra ngoài, tay lại bị một bàn tay nắm chặt.
Giọng Nguỵ Mân Tự trầm thấp: “Vì sao một ngày lại làm nhiêu công việc như vậy, kinh tế rất khó khăn sao?”
“Từ nhỏ em và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vất vả lắm mới lên được đại học, thì mẹ em bỗng nhiên bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”
Cũng không biết vì sao Tiếu Chi Tử nói những lời này với người chỉ mới duyên gặp mặt: “Hiện tại em đã nghỉ học, mỗi ngày làm ba công việc, buổi sáng ở nhà hàng khách sạn, buổi chiều ở trung tâm thương mại, buổi tối ở quán bar. Phí phẫu thuật thay thận đối với em mà nói là con số trên trời, mỗi tuần hai đến ba lần lọc m..áu và tiền viện phí, em làm một ngày ba công việc cũng gánh không nổi, còn phải vay nợ...”
Sự đè nén khổ sở và ngụy trang kiên cường vào giờ phút này có chút buông lỏng, thậm chí bức thiết muốn tìm được một lối thoát.
Bỗng nhiên, Nguỵ Mân Tự mở miệng: “Theo tôi đến Tinh Thành, giá cả tùy cô định”
Đây là muốn cô bán mình sao?
Thấy Tiếu Chi Tử cứng ngắc không nói lời nào, Ngụy Mân dùng giọng điệu thương lượng mở miệng: “Ba năm, năm trăm vạn.”
Ba năm... năm trăm vạn. Đây không phải là xác suất trúng xổ số sao? Chẳng qua là trả giá bằng thanh xuân và tôn nghiêm. Trong đầu hiện ra dáng vẻ khô héo của mẹ mình đang nằm trên giường bệnh. Cùng với thái độ của nhân viên bệnh viện nói nếu không nộp tiền nợ thì phải cưỡng chế xuất viện. Tiếu Chi Tử cắn răng: “Được.”
“Tôi sẽ cho người soạn thảo hợp đồng cho em...” Nguỵ Mân Tự còn chưa nói xong, chuông điện thoại du dương lại vang lên.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói dồn dập của Triệu Hạ: “Không tốt rồi Tổng giám đốc Ngụy, trưa hôm qua tôi vừa mới gặp mặt bên kia, bị Phương Gia Hàn biết được, hiện tại công ty có phiền toái lớn!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");