Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 15: Canh hai




Editor + Beta: Basic Needs

Tô mì nóng hầm hập được bưng lên, mùi thơm nương theo làn khói bay lên lượn lờ.

Phó Trường Quân gõ phần đuôi đũa xuống bàn, dùng vải bố lau sạch từ đầu đến đuôi một lần rồi mới cúi đầu nghiêm túc ăn mì.

Khói trắng theo động tác của ông mà càng trở nên dày đặc, khói che khuất đi khuôn mặt lạnh lùng của người đang ăn. Lẫn trong tiếng hút mì có tiếng chân hấp tấp chạy đến.

Ở phía sau Phó Trường Quân có mấy vị thân binh mang theo đao bên mình. Một vị thân binh đi đến vị trí cách hắn một mét thì cười nói: “Tống lang tướng, ngài chỉ cần đứng ở đây là được.”

Biết có người tới, Phó Trường Quân rốt cuộc dừng đũa mà hất cằm: “Nói đi.”

Tống tam lão gia và con của ông liếc nhau, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu cùng thấp thỏm, không biết nên nói cái gì. Tên nam nhân nằm ở giữa sân đã bắt đầu khóc thút thít mà cáo trạng.

“Bẩm tướng quân, bẩm quan gia, điều nên nói tiểu nhân đã nói hết rồi, ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, không có thù oán với ai hết. Tiểu nhân dám thề, lời ta nói hoàn toàn là sự thật, có người kêu ta nói như vậy! Nhưng rốt cuộc người đó là ai thì ta không biết. Ta chỉ là một người bình thường thôi.”

“Mấy tin tức này đều là nửa thật nửa giả…Nhưng nghe từ miệng người hầu Tống gia là sự thật. Ta cho rằng là chuyện thật nên mới dám nhiều chuyện với người bên ngoài, không phải cố tình vu oan cho ai.”

Hai người Tống gia sắc mặt tái nhợt, vội vàng phủ nhận: “Không có khả năng đó! Phó tướng quân, người này chắc chắn không phải là người của Tống phủ chúng ta.”

“Dù gì Tống Tam là chất nữ, Tống phu nhân lại là trưởng tẩu của ta. Tuy ngày thường ta bận rộn công vụ nên quan tâm Tam nương không được đầy đủ nhưng cũng không đến mức đi hại nàng. Huống chi việc này đâu chỉ hủy đi danh tự của Tam nương và trưởng tẩu mà còn có cả danh dự của Tống gia đó!”

Tống tam lão gia nuốt nước miếng, hai tay run rẩy múa may ở không trung như muốn phủi sạch quan hệ.

“Nhất định là có người thù oán với Tống gia ta, muốn Tống gia và tướng quân kết thù nên mới truyền ra bên ngoài những lời đó. Mong tướng quân minh giám! Tuyệt không nên hiểu lầm ta khiến cho tiểu nhân đắc ý!”

Phó Trường Quân tiếp tục cúi đầu ăn mì, một người thân binh gần đó bước ra khỏi hàng, rút ra một sấp giấy từ trong ngực. Trên từng tờ giấy là một bản vẽ những người khác nhau đang nói chuyện ở những nơi khác nhau. Những tờ giấy này đều có cùng một nội dung.

Cảnh vẽ tuy có chút qua loa nhưng chi tiết quan trọng đều được diễn đạt đầy đủ. Nếu như muốn dựa vào đây để đi thẩm tra thì hoàn toàn có thể kéo ra được kẻ đứng ở sau lưng.

Tướng sĩ đưa qua cho Tống tam lão gia nhìn rồi nhanh chóng thu lại.

Phó Trường Quân cười nói: “Ngươi tuy nhận chức ở Kim Ngô Vệ nhưng không biết là do ngươi không đủ sự hiểu biết đối với Kim Ngô Vệ của ta hay là chưa hiểu rõ người hầu trong Tống gia của ngươi.”

Bởi vì khẩn trương nên cơ mặt của Tống tam lão gia run rẩy, ông không dám duỗi tay lau đi hồ hôi trên trán mà chỉ có thể phân trần:” Việc làm hôm nay khẳng định không phải do người Tống gia làm! Người này không có quan hệ gì tới Tống gia ta!”

“Vậy sao?” Phó Trường Quân nói, “Vậy trước kia thì có đúng không?”

Tống tam lão gia vừa suy nghĩ tìm từ để nói vừa âm thầm quở trách phu nhân và mẫu thân cả trăm ngàn lần, ông cẩn thận nói: “Chờ cho thuộc hạ trở về sẽ càng nghiêm khắc quản giáo hạ nhân trong phủ! Những tên nô tài gian xảo đều sẽ bị trục xuất khỏi cửa. Xin tướng quân hãy yên tâm!”

Phó Trường Quân cười nói: “Làm người hầu bây giờ thật không dễ dàng gì, lỡ có chuyện gì xảy ra đều do bọn họ sai. Thật ra cũng không cần như thế, ta cũng không muốn làm khó xử mấy người thân bất do kỷ như vậy.”

Phó Trường Quân dùng đũa chỉ vào tên nam nhân đang quỳ trên mặt đất mà hỏi: “À đúng rồi, ngươi có biết hắn bị ai đánh không?”

Tống tam lão gia nhanh chóng liếc mắt một cái lại quay đầu lại.

Mặt mũi người nọ bị đánh bầm dập, lưng cuộn tròn lại, chỉ vừa thấy cũng có thể hiểu được đã bị thương nghiêm trọng.

“Nhìn ngươi kìa, đây ánh mắt gì? Không phải ta đánh, thật không phải do ta đánh.” Phó Trường Quân thần bí nói với ông, “Là do Cố Ngũ công tử đánh.”

Tống tam lão gia nheo mắt: “Cố Ngũ công tử?”

Phó Trường Quân nói: “Đúng vậy. Hôm nay thật trùng hợp, lúc hắn nói bậy thì gặp phải Cố Ngũ công tử. Cũng may Ngũ công tử là người thông minh, hắn không nghe lời xúi giục mà lại tức giận đến độ đánh cho người kia một trận. Nếu không thì…ngươi nói thử xem, nếu có hiểu lầm chẳng phải là sẽ mang đến một sự phiền phức lớn sao?”

Người trên mặt đất khóc nức nở nói: “Ta thật sự không biết hắn là Cố Ngũ công tử!”

“Vậy nếu như ngươi biết Phạm nhị công tử thì sao?” Thân Phó Trường Quân hơi nghiên về trước, ông cười hỏi, “Nếu như ngươi biết Phạm nhị công tử và Cố gia Tứ lang có hiềm khích với nhau thì sao?”

Nam nhân không còn gì để nói, khóc càng to: “Ta…Ta chỉ nhận tiền làm việc…Ta không nghĩ đến nhiều thứ như vậy.”

Tống tam lão gia cũng muốn khóc: “Tướng quân, chúng ta dù sao cũng là thông gia của quốc công, mẫu thân ta cũng không được minh mẫn lắm, bà cũng không thể…”

Phó Trường Quân giơ tay cắn ngang lời của ông ta: “Việc này là do Cố Ngũ lang làm sai, hắn cũng đã nhận lỗi. Nếu đổi lại là ta thì khi có ai ức hiếp người Phó gia hoặc người Hạ gia thì ta sẽ không động thủ trực tiếp mà chỉ nhớ kỹ hắn. Ta mang thù thì sẽ yên lặng mà ghi tạc trong lòng rồi lại lựa lúc nào thích hợp mới tính sổ.”

Mũi Tống tam lão khụt khịt mấy tiếng, ông ta khom lưng nhận sai. Nhi tử của ông vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt, nhìn phụ thân rồi mới kêu một tiếng: “Cha?”

“Tống lang tướng, ngươi làm gì vậy? Tuy ngươi và ta đều thuộc Kim Ngô Vệ nhưng trách nhiệm trong ti cũng không giống nhau. Ngươi đâu cần phải sợ ta? Quyền hành bây giờ đều do đại ca ngươi nắm giữ, người Tống gia các ngươi đâu cần để ta ở trong mắt.”

Tống tam lão gia: “Không dám! Đều do Phó tướng quân quan tâm nên ti chức mới có ngày hôm nay!”

“Phải không?” Phó Trường Quân bưng tô mì, thổi đi lớp mỡ ở bên trên mới chậm rãi húp một ngụm, “Hôm nay ta tìm ngươi tới không phải vì dọa ngươi, cũng không phải vì muốn truy cứu trách nhiệm; chỉ là ta có nói mấy câu muốn nói với ngươi.”

Tống tam lão gia vội nói: “Dạ.”

Phó Trường Quân nói: “So với số lượng nữ quyến khá nhiều ở Tống gia thì hiện giờ nam nhân có bối phận cao nhất chính là ngươi. Tống tam lão gia, ngươi là nửa chủ nhân của Tống gia đó. Tống phủ nếu có xảy ra chuyện gì thì người khác sẽ tính mọi chuyện lên đầu ngươi.”

Ông xoay người, cười nói: “Kim Ngô Vệ là chức vị quan trọng, tuần tra kinh thành, thống lĩnh trọng binh. Nếu ngay cả mấy tôi tớ ở trong nhà còn không quản được thì làm sao người khác phục được đây? Ta nghĩ trong lòng Tống lang tướng có chí lớn, không phải chỉ thích tới đây gây sự.”

Tiếng Tống tam lão gia run rẩy: “Tạ ơn tướng quân nâng đỡ.”

Phó Trường Quân: “Ta rất coi trọng ngươi. Mấy ngày gần đây ta không có khảo sát ngươi, không biết ngươi có lười biếng hay không. Đã là một vị tướng thì ít nhất phải dũng cảm. Trong Kim Ngô Vệ của ta đều là người tài giỏi, nếu muốn bọn họ nghe lời thì ít ra bản thân cũng phải có bản lĩnh. Ngươi nói xem có đúng hay không Lưu lang?”

“Hạ quan hiểu.”

Phó Trường Quân đứng dậy: “Giúp Tống lang tướng luyện thân thủ, cũng nói cho hắn biết ngày thường mọi người làm việc như thế nào đi.”

Tướng sĩ hỏi: “Luyện đến khi nào ạ?”

“Đã là học thì không có giới hạn.” Phó Trường Quân phủ thêm áo ngoài, lại mang bội đao lên, giọng điệu có chút tùy ý nói, “Ngươi muốn luyện đến khi nào?”

Tướng sĩ ôm quyền: “Hạ quan minh bạch.”

Tống tam lão gia suýt nữa ngã xuống mặt đất may mà nhi tử của ông nhanh tay đỡ lấy, hắn thấp thỏm không yên mà kêu lên: “Cha?”

Phó Trường Quân đi tới cửa, lại ngừng lại, quay đầu nói: “Tiểu Tống công tử, ta suýt nữa đã quên. Ngươi thay ta hỏi Tống lão phu nhân một câu “Đã lâu rồi không thấy Tống Tam cô nương qua Hạ phủ, không biết nàng có thích những lễ vật mà nghĩa phụ đưa qua hay không?”

Người bị gọi hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại khiến cho Tống tam lão gia phải đẩy một cái mới vội vàng trả lời: “Dạ.”

Phó Trường Quân gật đầu: “Vất vả cho ngươi. Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng về sớm một chút.”

Tiễn Phó Trường Quân rời đi, Tống tam lão gia lập tức bắt lấy con của ông, muốn rời đi từ hướng bên cạnh.

Tướng sĩ ngăn lại: “Tống lang tướng muốn đi chỗ nào?”

Tống tam lão gia mang theo vẻ mặt “Mạng ta xong rồi” nói: “Ta chỉ muốn dặn dò nhi tử vài câu thôi.”

Kia tướng sĩ nén cười nói: “Vậy cũng được.”

Tống tam lão gia lôi kéo nhi tử đang còn dạo chơi trên mây đến một góc.

Ông vén tay áo lên, muốn nhẫn nhịn nhưng không nhịn được nên mắng: “Về nói mẫu thân ngu xuẩn của ngươi có phải nàng muốn điên rồi không? Hay là đã điên luôn rồi?! Không lẽ trong đầu nàng toàn là sỏi đá hay sao? Nếu như nàng còn muốn ta toàn thân trở về thì liệu đường mà tính! Lúc trước trêu chọc Tống Sơ Chiêu như thế nào thì bây giờ dù cho ta phải quỳ xuống mới có giải quyết thì ta vẫn quỳ.”

Nhi tử ông gật đầu.

“Còn có!” Tống tam lão gia giơ nắm tay lên, ông rất muốn đánh người. Nhưng mà đối mặt với nhi tử mình lại không nỡ xuống tay nên cuối cùng thì đấm mạnh sang một bên.

“Nói cho mẫu thân ngươi chờ ta trở về sẽ tính sổ với nàng! Những đồ vật mà nàng và mẫu thân lấy đi của Hạ phủ dù ít hay nhiều đều trả về gấp đôi cho ta. Nếu như Tống Sơ Chiêu không nhận thì cho nàng biết nàng coi như xong đời!”

“Lại hỏi tổ mẫu ngươi, rốt cuộc là người muốn đụng chạm đến ai trong ba nhà Hạ gia, Cố gia và Phó gia? Xem như ta cầu xin bà thả cho ta một con ngựa! Làm gì có chỗ nào trong kinh thành mà kín gió? Những việc làm không sạch sẽ đó làm sao có thể giấu được ai? Người ta tạm thời không muốn nhắc đến thì bà lại một tấc lại muốn tiến một thước! Hiện giờ đã có người dựa vào chỗ này mà hại ta rồi! Nếu như bà không thể làm cho mình sạch sẽ một chút thì khi thật sự xảy ra chuyện, có muốn tẩy trắng cũng không tẩy được. Ngươi hỏi bà xem có phải bà muốn ta chết hay không!”

Tiểu Tống công tử liên tục gật đầu.

Tống tam lão gia: “Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ.”

Tống tam lão gia: “Đi đi!”

………………..

Sau khi Xuân Đông mang nước ấm cho Cố Phong Giản tắm rửa thì nàng chờ ở ngoài cửa.

Nàng đợi thật lâu nhưng vẫn chưa thấy Cố Phong Giản gọi. Nếu như không phải sau khi gõ cửa lại nghe thấy tiếng trả lời, nàng còn tưởng đối phương đã ngủ quên ở trong phòng rồi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Cố Phong Giản mới lên tiếng kêu nàng tiến vào.

Cố Phong Giản đứng đằng sau tấm bình phong, cả người hắn bốc lên một tầng hơi nước, bộ đồ trắng được cài lại lỏng lẻo. Trên mặt có loại đỏ ửng mất tự nhiên, ánh mắt hiện lên vẻ mê ly, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Xuân Đông đi qua, đẩy hắn lên giường rồi nhét lại góc chăn cho hắn. Cố Phong Giản không động đậy, mặc cho nàng ấy sắp xếp, trông thật ngoan ngoãn vô tội. Xuân Đông cười nói: “Cô nương thật là, người tắm lâu như vậy lại làm cho chính mình lơ mơ rồi.”

Cố Phong Giản nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng vứt đi ý nghĩ mờ ám để đi vào giấc ngủ.

Xuân Đông đứng ở mép giường nhìn nàng ấy trong chốc lát, lại cười rộ lên.

Nàng cảm thấy chỉ có lúc này thì Tống Tam nương mới có vài phần hồn nhiên phù hợp với tuổi của mình. Ngày thường nàng ấy quá mức cẩn thận và chính chắn.

Xuân Đông thổi tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài sân bên đột nhiên náo nhiệt hẳn.

Thấy Cố Phong Giản nằm không nhúc nhích thì Xuân Đông chạy đi xem xét. Không bao lâu, bên ngoài viện vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Xuân Đông trở về, hòa với bóng đêm trong phòng mà báo lại với Cố Phong Giản: “Cô nương, bên ngoài sân có người đem tới rất nhiều đồ vật, nghe đâu là bên tam thẩm đưa sang.”

Cố Phong Giản mở mắt ra hỏi: “Là thứ gì?”

“Không biết.” Xuân Đông nói, “Không phải Tống Tam phu nhân không thích người sao? Vì sao đột nhiên lại tặng đồ sang đây?”

Cố Phong Giản cũng khó hiểu, nhưng mà hắn không thèm để ý nên nói thẳng: “Không cần nhận.”

Xuân Đông kinh ngạc nói: “Hả? Không nhận?”

Cố Phong Giản gật đầu, lại nghĩ tới trong phòng hiện giờ không có đèn: “Vội vàng mang đồ vật đến như vậy thì không nên nhận.”

“Vì sao?” Xuân Đông xem ngoài cửa, nàng ấy hạ giọng, “Nô tì nghĩ chúng ta nên nhận! Nếu không chẳng phải lại làm bà ta được lợi sao?”

“Hơn nửa đêm lại nhét đồ vật cho ngươi…” Cố Phong Giản nhìn nóc giường, hơi nóng trên mặt dần dần giảm đi, suy nghĩ của hắn ngày càng rõ ràng hơn “Không cần nhận. Ta nghĩ bà ta sẽ lại đưa tới nhiều đồ hơn rồi cầu ngươi nhận đó.”

Xuân Đông cao hứng nói: “Thật vậy sao? Vậy thì nô tì sẽ đi từ chối!”

Lại sau một lúc lâu, bên ngoài rốt cuộc yên tĩnh.

Cố Phong Giản thở ra một hơi, hô hấp của hắn đều đều, dần chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.