Thâm Sơ

Chương 53: Phiên ngoại sau khi kết hôn




Edit: Xíu Mại | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Hôn lễ được tổ chức trên một hòn đảo ở nước ngoài. Tuần trăng mật ngắn ngủi kết thúc, hai người cũng chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân.

Khương Sơ mang một bé mèo về, Hứa Đình Thâm nhìn thoáng qua, “Em mua mèo à?”

“Không, có người nhờ em chăm sóc nó ít hôm.”

Sau đó Hứa Đình Thâm phát hiện, con mèo nhỏ đáng yêu này khiến anh không còn được vợ yêu thương nữa.

“Vợ ơi?”

Khương Sơ ngồi trên sofa chăm chú đọc thông tin, nghe anh gọi cũng chẳng thèm ngẩng đầu, “Đừng làm phiền em, em đang đọc lưu ý khi nuôi mèo.”

Nói rồi lại lướt qua các mục chú ý mà chủ bé mèo đã ghi sẵn.

“Vợ ơi cạo râu giúp anh.”

“Anh không có tay à?”

“…” Người nào đó không biết xấu hổ, mặt chôn vào đầu gối cô, lớn đùng rồi còn ra vẻ đáng yêu, “Anh cũng cần được chăm sóc mà.”

Khương Sơ ghét bỏ nhìn anh, “Dịch ra đi, anh cũng đâu dễ thương như miu đâu.”

Hứa Đình Thâm lườm mèo con, cái đồ con mèo đáng yêu này, đợi Khương Sơ đi vắng anh sẽ cho nó đẹp mặt.

Rồi cũng có một ngày Khương Sơ đi công tác, cô bắt Hứa Đình Thâm phải chăm sóc mèo thật tốt, trước khi đi còn dặn đi dặn lại, không cho Hứa Đình Thâm bắt nạt bé mèo dễ thương, “Anh mà làm loạn thì chết với em.”

Nhưng cửa vừa đóng lại, mèo con phát hiện ánh mắt nam chủ nhân nhìn mình không bình thường, dọa bé sợ nhảy dựng lên sofa.

Hứa Đình Thâm nhếch môi, cuối cùng ngày này cũng tới.

Anh cầm lấy dao phay, sau đó… làm thịt cá, chuẩn bị khiến con mèo này thèm chết luôn.

Đến khi cá được nấu xong, quả nhiên bé mèo con đến cọ cọ chân anh “meo meo” một tiếng, chân thì nâng lên như muốn xem anh chuẩn bị món gì cho nó.

Cái người lúc nào cũng ghen tị với mèo con bỗng mềm lòng, “Nhóc không ăn cái này được.”

Sau đó ngoan ngoãn vào bếp lấy cá hộp, lại đích thân đút cho mèo ăn.

Khương Sơ cứ nghĩ khi mình không ở nhà, mèo con đáng thương nhất định sẽ bị Hứa Đình Thâm ngược đãi, ai ngờ khi về đến nhà lại thấy một cảnh không giống trong tưởng tượng. Sao Hứa Đình Thâm lại xoa xoa mèo con? Chẳng nhẽ anh muốn mưu sát em mèo sao?

“Hứa Đình Thâm?”

“Đừng làm phiền anh, anh đang gãi ngứa cho mèo.”

Khương Sơ: “?”

Thôi được rồi, ông xã cô bị bệnh cũng đâu phải ngày một ngày hai.

“Em xem này, nó càng ngày càng giống em.”

Khương Sơ cạn lời nhìn bé con đang làm nũng trong lòng anh, nghi ngờ hỏi, “Giống chỗ nào chứ?”

“Lúc làm nũng cũng giống, lúc xù lông cũng giống.” Nói xong, Hứa Đình Thâm nâng chân mèo lên như muốn so so lòng bàn chân, không ngờ lại bị mèo con cào vào cánh tay trắng nõn, để lại một vết đỏ rồi chuồn mất.

Khương Sơ đang đỏ mặt, cũng không nhịn được cười, “Lúc bạo lực gia đình cũng rất giống.”

Hứa Đình Thâm tủi thân.

Khương Sơ cười xong mới đi qua xem, “Không sao, không rách da.”

Khương Sơ càng không ngại ngần gì mà cười trên nỗi đau của người khác, “Đáng đời, ai bảo anh coi mèo là thế thân của em.”

Cô ngước mắt nhìn, hàng mi rung rung, tim Hứa Đình Thâm nảy lên, anh kéo cô vào lòng, “Được rồi, học mèo kêu meo meo cho anh nghe xem.”

“…” Dám coi cô là mèo? Khương Sơ tức giận, “Anh đi mà kêu.”

“Thích anh kêu à?”

Cuối cùng tay Hứa Đình Thâm lại có thêm một vệt đỏ.

Từ khi Khương Sơ đi vắng, Hứa Đình Thâm còn yêu mèo hơn cả Khương Sơ, lúc chia tay mèo còn luyến tiếc không rời.

Khương Sơ: “…”

“Bạn em không thể tặng mèo cho chúng mình à?”

“…” Khương Sơ trầm mặc một lúc lâu, “Anh nói vậy mà nghe được à.”

“Hay là mình cũng nuôi một con?”

“Không được, bình thường mình đi đóng phim thì không có ai chăm nó cả.”

Hứa Đình Thâm suy tư một lúc, “Hay chúng ta sinh một đứa chơi đi.”

Nói xong anh bị Khương Sơ đập cho một trận, “Ai cho anh lấy con ra chơi đùa. Em không đồng ý.”

Hứa Đình Thâm đã biết, sau này khi có con, địa vị của anh trong nhà sẽ cực kỳ cực kỳ thấp.

Đắng lòng.

Vài ngày sau, có nhân viên cũ của phòng làm việc Khương Sơ sinh bé gái. Cô muốn chọn quà cho đứa trẻ, lấy máy tính bảng, lôi kéo Hứa Đình Thâm cùng chọn, sau đấy thêm một đống đồ vào giỏ hàng.

“Em yêu.” Hứa Đình Thâm đỡ trán, lời nói tràn ngập ý cười, “Em định mua tặng người ta tất cả đồ trẻ em trên Taobao à?”

Khương Sơ nhìn qua cũng thấy nhiều, xong cô lại chỉ vào đống đồ trên máy tính bảng, “Chiếc váy màu phấn hồng này đẹp quá, như nàng công chúa ấy, đôi giày này cũng dễ thương nữa, cái vòng tay này tinh xảo quá…”

Hứa Đình Thâm: “…” Vợ anh điên rồi.

“Em còn chọn cả quần áo cho bé mười tuổi luôn này. Em tính bao trọn quần áo mười năm cho em bé à?”

Khương Sơ cắn môi, “Nhưng mà trông nó đáng yêu quá!”

“…” Hứa Đình Thâm cầm lấy máy tính bảng, “Vì em mắc chứng rối loạn lựa chọn, anh sẽ giúp em.”

“Ấy, đừng mà.” Khương Sơ túm lấy áo anh, “Em thấy mình có thể để lại cho con chúng mình nữa mà.”

Hứa Đình Thâm: “…”

Anh đưa tay chuẩn bị xóa, Khương Sơ vội nhào vào lòng anh, “Hứa Đình Thâm, em sinh cho anh một đứa.”

Mắt cô sáng long lanh, Hứa Đình Thâm thoáng ngây ngẩn, tựa hồ chỉ nghe được tiếng tim đập mạnh như sấm vang của mình, kể cả lúc cô lấy lại máy tính bảng vẫn chưa tỉnh lại.

Khương Sơ đặt máy tính bảng sang một bên, tránh để rơi vào tay Hứa Đình Thâm.

“Tiểu Khương Sơ, em thật là…”

Được rồi, được rồi.

Anh kéo cô vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại.

Hứa Đình Thâm cho là Khương Sơ nói đùa nên không coi là thật. Không ngờ mấy ngày sau cô còn chuẩn bị cả bữa tối dưới ánh nến (mặc dù bữa tối này không phải do cô làm). Hứa Đình Thâm cảm thấy là lạ, anh chần chừ kéo ghế ngồi xuống, “Em lại làm gì trái lương tâm thế hả?”

Khương Sơ nở nụ cười tự cho là ngọt nào nhưng thực ra trong mắt Hứa Đình Thâm lại rất ngớ ngẩn, “Không có gì cả, tạo chút lãng mạn thôi.”

Khương Sơ là người không biết giấu bí mật, Hứa Đình Thâm chắc chắn là có chuyện gì nhưng anh cũng không vội vạch trần, anh mỉm cười, “Ồ, lãng mạn.”

“Có phải cực kỳ cảm động không?”

Hứa Đình Thâm gật đầu, “Ừ.”

Khương Sơ tự nghĩ đã thành công, đến khi bầu không khí trở nên nóng bỏng, cô ngồi lên đùi anh, vụng về quyến rũ, Hứa Đình Thâm tất nhiên sẽ không từ chối món ngon dâng đến miệng. Chỉ là khi chuẩn bị tiến vào, Hứa Đình Thâm với tay mở ngăn tủ, “Anh nhớ là vẫn còn…”

Khương Sơ chột dạ mím môi, “Em vứt rồi.”

Anh nhíu mày khó hiểu, “Vì sao?”

“Em nói em muốn sinh con cho anh mà.”

Lông mi Hứa Đình Thâm run rẩy, trong lòng nóng bỏng, miễn cưỡng đè xuống tâm tình nhộn nhạo, anh nhẫn nhịn, đắp chăn lên cho cô, “Em biết muốn sinh con phải làm gì không?”

“Em biết, em đã suy nghĩ rồi.” Khương Sơ đã tra thông tin, cô kiên định nói, “Chúng ta có con sớm thì em cũng có thể nhanh chóng quay lại. Tất nhiên em sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của người mẹ. Khi ít phải diễn hay không có công việc, em sẽ chăm sóc con thật tốt, em thực sự nghiêm túc.”

Hứa Đình Thâm nhớ cô từng nói không thích trẻ con.

“Bé yêu, sinh con rất khổ. Ngoan, đừng xúc động…”

Khương Sơ cắn môi, “Không phải xúc động, khi anh cầu hôn em đã nói, em sẽ cho anh một gia đình đầy đủ.”

Hứa Đình Thâm cứng người, những lời nói của cô dễ dàng đốt cháy hết thảy lý trí của anh.

Cô gái của anh, hóa ra đã nghiêm túc suy nghĩ chuyện cùng anh xây dựng tổ ấm, không phải lời nói gió bay.

Khương Sơ còn muốn nói tiếp, nhưng nụ hôn nóng bỏng đã ập đến.

Hai người cùng lên kế hoạch chuyện sinh đẻ, có điều Hứa Đình Thâm càng đọc càng thấy sợ hãi, trước kia nói muốn có con cũng chỉ là dự tính nhưng khi thực sự tìm hiểu thì có quá nhiều băn khoăn.

Anh thấy phụ nữ mang thai sinh con thật sự rất vất vả, thậm chí sau khi sinh, bàng quang có khả năng bị chùng xuống, ngực bị đau nhức, nhất thời không muốn cô gái của mình phải chịu khổ.

Phải yêu anh đến mức nào cô mới sẵn sàng sinh con cho anh chứ.

Hứa Đình Thâm thấy cô thật ngốc, nghĩ đi nghĩ lại anh lại cong môi cười, chỉ khi ở bên anh, Tiểu Khương Sơ mới ngốc nghếch như thế.

Khương Sơ đang cắt trái cây làm salad, Hứa Đình Thâm nhìn cô đến xuất thần, tim như bị tình yêu đốt cháy.

“Lại đây.”

Khương Sơ quay đầu nhìn anh, múc một thìa hoa quả lên ăn rồi mới chậm rãi đi qua, “Sao?”

Hứa Đình Thâm nhếch môi, kéo cô vào trong ngực, “Miệng dính sữa chua mà không biết.”

“À.” Khương Sơ hơi xấu hổ, cô giơ tay chuẩn bị lau thì Hứa Đình Thâm ngăn lại, anh bắt hai tay cô về phía sau, cúi đầu xuống hôn lên phần sữa chua màu trắng dính bên miệng cô, thuận tiện nếm thử hương vị vợ mình.

“Ừm, ngon lắm.”

Khương Sơ lườm anh, Hứa Đình Thâm lại ra vẻ đứng đắn, “Hoa quả ngon đấy, anh cũng muốn ăn.”

Cô mang đĩa ra, bực bội đặt lên bàn trà, “Tự ăn đi.”

“Cục cưng, em không đút cho anh à?”

Khương Sơ: Mê muội không nói nên lời.

“Anh mặc kệ.” Gối hai tay ra sau đầu, Hứa Đình Thâm mặt dày dựa vào sofa, “Chờ lúc có con nhất định em sẽ không quan tâm anh nữa, cho nên… Bây giờ em phải bồi thường anh gấp bội.”

“…” Khương Sơ ngạc nhiên, “Đây là lần đầu tiên em nghe thấy có chuyện bồi thường trước đấy.”

“Quên đi.” Hứa Đình Thâm thở dài, “Anh đút cho em vậy”

“…” Cợt nhả quá đi mất.

Khương Sơ bỏ cuộc không thèm nói chuyện với tên Hứa Đình Thâm không bình thường này nữa, nói thế nào thì anh cũng chỉ hướng về một ý mà thôi.

Không biết có phải do căng thẳng quá hay không mà mãi hai người chẳng có tin tức gì.

Khương Sơ bỗng muốn từ bỏ, cảm giác thất vọng thật khó chịu.

Cô vẫn nhận các sự kiện nhưng một hôm vừa đi làm về, bỗng xuất hiện hot search “Khương Sơ mang thai.”

Đương sự Khương Sơ: “?”

Mang thai? Ai cơ? Mang thai gì?

Cô click vào mở tin, vì góc chụp nên phần bụng cô hơi gồ lên, nhìn qua quả thật rất giống đang mang thai.

Khương Sơ cảm thấy đau khổ, cô bị Hứa Đình Thâm nuôi cho mập ú thôi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.