Thẩm Ngữ

Chương 68: Chương 68:




Chương 68: Đầy sữa + Cố Uyển Như sinh con

 

“Ly hôn hay không không phải do em quyết định. Chờ sau khi con ra đời rồi đưa đi xét nghiệm là biết.” Diệp Lệ Thành không nói gì với cô nữa, anh nói xong thì đứng dậy rời đi.

 

Nhưng theo tình hình hôm nay thì xem ra là không ly hôn được, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Thẩm Ngữ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Diệp Lệ Thành vẫn luôn nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng Cố Uyển Như, lúc trước anh cố gắng lâu như vậy, thụ thai trong ống nghiệm nhiều lần mới thành công, sao bây giờ chỉ mới một lần là đã ‘trúng’?

 

Bây giờ Thẩm Ngữ đã hơn bảy tháng, Diệp Lệ Thành không thể để cô chịu áp lực, anh giả vờ như không có việc gì, cũng không nhắc đến chuyện kết hôn.

 

Chờ sau khi Thẩm Ngữ sinh con, cho dù là nam hay nữ, anh đều thích.

 

Vì để giữ sự bất ngờ, Diệp Lệ Thành cùng Thẩm Ngữ nhất trí không đồng ý tiết lộ giới tính đứa bé.

 

Về đến nhà, Thẩm Ngữ đang cùng giáo viên dạy yoga làm chút vận động đơn giản, Diệp Lệ Thành luôn chủ trương vận động nhiều trước khi sinh và cũng không mù quáng ăn đồ bổ, thế nên bụng Thẩm Ngữ đã tròn vo nhưng tay chân thì vẫn mảnh khảnh như cũ.

 

“Chú!” Thẩm Ngữ tâm tình trẻ con, nhìn thấy Diệp Lệ Thành thì lập tức chạy đến ôm anh, “Em rất nhớ chú.”

 

Thai phụ mẫn cảm, cô càng lúc càng ỷ lại Diệp Lệ Thành.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giáo viên dạy yoga biết điều rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

 

“Sữa còn chảy không?” Diệp Lệ Thành hỏi.

 

Nói cũng lạ, hơn sáu tháng là Thẩm Ngữ đã bắt đầu chảy sữa, đến tháng thứ bảy thì thành mỗi ngày đều chảy sữa.

 

Bác sĩ nói không thể vắt sữa ra, nếu không thì sẽ xuất hiện những cơn co thắt, thế nên mỗi ngày Thẩm Ngữ mỗi đều phải mặc áo ngực thật dày, ướt thì thay cái khác.

 

Thẩm Ngữ đỏ mặt, “Ừm… Chú vừa nói thì nó bắt đầu chảy rồi này…”

 

Diệp Lệ Thành khóe miệng ngậm ý cười, anh vén váy cô lên cởi áo ngực ra rồi ngậm đầu vú đang chảy sữa.

 

Nếu Diệp Lệ Thành có ở đó thì mỗi lần bị chảy sữa anh sẽ phụ trách uống hết.

 

Hai đầu vú đồng thời chảy sữa, lúc này là khó cho Diệp Lệ Thành nhất, anh cố gắng chăm sóc cả hai bên.

 

“Em nhớ không, lúc cùng em ở bên nhau, tôi đã nói là sẽ giúp em thông sữa.” Diệp Lệ Thành ngậm núm vú cô, vừa uống vừa nói, “Xem ra không cần rồi, đầu vú dâm tự chảy sữa luôn này.”

 

“Không, không có!” Thẩm Ngữ cũng cảm thấy xấu hổ, rõ là bé con còn chưa ra đời mà sữa đã nhiều đến vậy, “Tại chú hết, tại chú ngày nào cũng hút sữa…”

 

Mang thai bốn tháng Thẩm Ngữ giống như dậy thì lần thứ hai, vòng một căng tròn, đêm nào Diệp Lệ Thành cũng mút đầu vú, trong miệng còn linh tinh bảo mau ra sữa đi, suốt hai tháng tiếp theo, đêm nào cũng nói. 

 

Trong một lần cao trào, đầu vú Thẩm Ngữ bị ngứa, Thẩm Ngữ cảm thấy không ổn nên liền nói Diệp Lệ Thành dừng lại, nhưng anh đang chìm trong khoái cảm nên vẫn tiếp tục chịch Thẩm Ngữ, lần đó cô vừa cao trào vừa chảy sữa.

 

Hai đầu vú đồng thời chảy ra chất lỏng màu trắng, Diệp Lệ Thành ngơ ngẩn, không dám tin đưa tay nhéo nhéo đầu vú bên phải, sữa bỗng phun ra, bắn lên mặt anh.

 

Đây là lần đầu tiên anh biết được vị sữa mẹ là thế nào kể từ khi có nhận thức.

 

Thẩm Ngữ sữa rất lạt, gần như không có vị, không khác sữa bò nguyên chất cho lắm.

 

“Ra sữa sớm thì tốt, bé con vừa được sinh ra là đã có sữa uống rồi.” Diệp Lệ Thành liếm vết sữa ở khóe miệng, anh bỗng cảm thấy ghen.

 

Trước khi sinh con thì hai đầu vú Thẩm Ngữ đều là của anh, chỉ có mỗi anh mút, nếu sinh con ra rồi thì chẳng phải đứa nhỏ cũng sẽ mút núm vú để uống sữa sao?

 

Nếu là con gái thì cũng được, nhưng nếu là con trai thì Diệp Lệ Thành không thể đảm bảo anh sẽ không phát bực.

 

“Tiểu Ngữ hy vọng là con trai hay con gái?” Diệp Lệ Thành hỏi.

 

Thẩm Ngữ suy nghĩ một chút: “Con gái.”

 

“Chú thì sao?”

 

“Con trai.” Diệp Lệ Thành nói, “Nhưng nếu là con trai thì không được để con ngậm vú em uống sữa.”

 

Thẩm Ngữ nghẹn họng nhìn anh trân trối rồi nói: “Chú ngang ngược quá!”

 

Cô không thèm để ý đến yêu cầu vô lý của anh, con muốn bú sữa như thế nào thì sẽ cho con bú sữa như thế đó.

 

Thẩm Ngữ còn chưa sinh thì Cố Uyển Như lại sinh trước. Lúc đó, Thẩm Ngữ mang thai được chín tháng.

 

Cố Uyển Như mang thai sau Thẩm Ngữ một tháng, theo lý mà nói thì Thẩm Ngữ sinh trước mới đúng.

 

Diệp Lệ Thành nhận được điện thoại vào ban đêm, anh đã cố gắng bước nhẹ nhưng do sắp sinh nên Thẩm Ngữ ngủ rất nông.

 

“Chú đi đâu đó?” Thẩm Ngữ xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.

 

“Đi ra ngoài một chút.” Diệp Lệ Thành qua loa nói.

 

Biểu hiện của Diệp Lệ Thành rất lạ, lại còn tránh ánh mắt cô. Thẩm Ngữ vẫn luôn được cưng chiều nên sao có thể chịu được sự lạnh nhạt ấy, cô chực khóc nhìn anh, “Chú đi đâu?”

 

“Em cũng phải đi, đừng bỏ rơi em…” Thẩm Ngữ vịn đầu giường định bước xuống.

 

Diệp Lệ Thành nhanh chóng bước qua đỡ cô: “Anh hai xảy ra chút việc, xử lý xong tôi về ngay.”

 

“Thật sao?” Thẩm Ngữ nghi ngờ nói, “Anh hai xảy ra chuyện gì? Ngày mai đi không được sao?”

 

“Lừa em làm gì, ngoan, mới bốn giờ, ngủ thêm một chút nha? Thức dậy là nhìn thấy tôi ngay.”

 

Diệp Lệ Thành hôn lên trán Thẩm Ngữ rồi dém chăn cho cô, “Yêu em.”

 

Diệp Lệ Thành tắt đèn ngủ, lúc đi đến cửa thì Thẩm Ngữ đột nhiên mở miệng.

 

“Là dì Cố sao?”

 

Thẩm Ngữ quay sang nhìn anh.

 

Diệp Lệ Thành ngẩn ra vài giây, “Không phải.”

 

“Mau ngủ đi, tôi đi đây.” Diệp Lệ Thành bước nhanh, anh sợ Thẩm Ngữ nhìn ra manh mối.

 

Vào lúc này, Thẩm Ngữ không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào. Diệp Lệ Thành không yên tâm, anh dặn dò bảo mẫu lên phòng ngủ nhìn Thẩm Ngữ rồi mới rời đi.

 

Nơi Cố Uyển Như sinh là ở bệnh viện tư của Diệp gia, bác sĩ đỡ đẻ trùng hợp là bác sĩ khám thai cho Thẩm Ngữ.

 

Không thể không khen sự chuyên nghiệp của các bác sĩ ở bệnh viện tư, trong lòng biết rõ vợ và “vị kia” của Diệp Lệ Thành đồng thời mang thai nhưng vẫn có thể bình tĩnh đỡ đẻ cho Cố Uyển Như.

 

Cố Uyển Như đã từng có kinh nghiệm sinh sản, cô sinh nhanh hơn lúc sinh Diệp Lâm Lâm nhiều, Diệp Lệ Thành đến thì cô đã sinh xong.

 

“Chúc mừng ngài Diệp, là một bé trai.” Y tá chúc mừng rồi đưa đứa bé cho Diệp Lệ Thành bế.

 

Quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ diệu, Diệp Lệ Thành không cảm thấy kích động vui mừng khi được làm ba như hồi bế Diệp Lâm Lâm, anh mang tâm trạng phức tạp bế đứa bé.

 

“Cháu trai ngoan, để bà nội bế cái nào.” Mẹ Diệp đến, bà nhận đứa bé trong lòng Diệp Lệ Thành, ôm bé rồi nhẹ nhàng âu yếm.

 

“Con xem cái miệng nhỏ này, nhìn giống Uyển Như quá.” Mẹ Diệp yêu thương nhìn đứa bé trong ngực, bà nhìn kỹ gương mặt bé xem bé giống ai, sau đó hơi tiếc nuối thở dài, “Đứa bé này giống Cố Uyển Như hơn, không giống Lâm Lâm, hồi mới sinh là đã thấy cái mũi cái miệng đều giống con.”

 

“Nhưng con với Uyển Như đều rất trắng, đứa bé này hơi đen, chắc là di truyền từ ông nội.” Mẹ Diệp nói, “Ba con đen, may là mẹ trắng nên cả ba anh em con đều trắng giống mẹ.”

 

“Đã từng làm mẹ đúng là có khác, biết chú ý chăm sóc cơ thể hơn. Lúc trước sinh Lâm Lâm đủ tháng mà chỉ được 3,1 kg, cháu nội sinh non nhưng vẫn nặng hơn Lâm Lâm hai lạng…”

 

Diệp Lệ Thành không có tâm trạng nghe mẹ lải nhải, anh tranh thủ lúc ba mẹ Diệp đang dặn dò những việc cần chú ý, lặng lẽ đưa tay bứt vài sợi tóc máu của đứa bé.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.