Thẩm Ngữ

Chương 51: Chương 51:




Chương 51: Sinh nhật sẽ thiết kế hạ thuốc

 

Diệp Lệ Thành an ủi, “Tôi không có khi dễ em, đừng khóc.”

 

“Vậy hứa với em là chú sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thẩm Ngữ nước mắt lưng tròng nói.

 

Diệp Lệ Thành không đáp lời, anh dùng một cú thúc mạnh để che giấu, eo đong đưa nhanh hơn, Thẩm Ngữ bị làm đến rên rỉ không ngừng, trong phút chốc, cô cũng quên luôn chuyện này.

 

Do mang bcs nên không có nhiều khoái cảm cho lắm, Diệp Lệ Thành làm hơn một tiếng, bây giờ cũng gần một giờ sáng rồi mà anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn. Diệp Lệ Thành rút dương vật ra, đưa tay tháo bcs rồi đâm vào lần nữa.

 

“Hừ…” Diệp Lệ Thành ngửa đầu thở một hơi, đây mới là điều anh muốn, dương vật và nhục huyệt tiếp xúc trực tiếp với nhau, cảm giác này khiến anh không thể cưỡng lại được.

 

Rút ra rồi bắn là được, Diệp Lệ Thành thầm nhắc nhở mình.

 

Tuy Thẩm Ngữ bốn tháng mới có kinh một lần, nhưng tỷ lệ có thai vẫn rất lớn, anh vẫn nên sử dụng biện pháp tránh thai thì hơn.

 

Vào cú thúc cuối cùng, Diệp Lệ Thành rút ra bắn lên lưng Thẩm Ngữ, nhưng lúc anh chưa kịp rút ra thì vẫn có một ít bị xuất ở bên trong cô.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Lệ Thành lau chất lỏng dính trên người cô, lúc này anh mới phát hiện Thẩm Ngữ đã ngủ từ lâu.

 

Học sinh lớp mười hai áp lực học tập nặng nề, về nhà còn phải thỏa mãn dục vọng của anh. Diệp Lệ Thành không khỏi cảm thấy mình quá là cầm thú, nhưng để anh nhìn mà không được ‘ăn’thì cũng không được.

 

“Đều tại em quá ‘ngon’.” Diệp Lệ Thành hôn cổ Thẩm Ngữ, anh bế cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô.

 

***

 

Sinh nhật Diệp Lâm Lâm bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi tối, cháu chắt của Diệp gia thật sự quá ít, bảo là tiệc sinh nhật nhưng đúng hơn thì buổi tiệc này dùng cho quan hệ thương nghiệp. Khách sạn được bao trọn, trong đại sảnh, những người đại diện cho các gia đình khác đều đang thấp giọng trò chuyện với nhau, bạn Diệp Lâm Lâm thì không được bao nhiêu người.

 

Từ lúc bắt đầu Thẩm Ngữ đã ở bên cạnh Diệp Lâm Lâm, mãi đến lúc mở màn thì mới thấy bóng dáng Diệp Lệ Thành.

 

Diệp Lâm Lâm khoác tay Diệp Lệ Thành bước lên sân khấu, anh nói vài lời dạo đầu đơn giản, sau đó là đến thời gian Diệp Lâm Lâm biểu diễn piano.

 

Diệp Lệ Thành đứng ở một bên sân khấu nhìn con gái biểu diễn, anh bỗng liếc mắt xuống khán đài, nhìn như lơ đãng nhưng thật ra là đang nhìn Thẩm Ngữ.

 

Thẩm Ngữ mặc bộ lễ phục màu trắng do chính tay anh chọn, giày cao gót năm phân khiến cô trở nên cao gầy hơn, phần vạt váy thiết kế dạng lưới tạo độ phồng như những bộ váy trong truyện cổ tích. Bây giờ nhìn Thẩm Ngữ như cô dâu đang nâng ly chào đón khi khách đến chúc mừng.

 

Diệp Lệ Thành nhìn lướt qua bộ âu phục màu đen của mình, từ trước đến giờ người ta đều nói trắng đen là một cặp, vậy anh giống như chú rể rồi.

 

Biểu diễn kết thúc, Diệp Lâm Lâm cùng ba đi xuống sân khấu, Thẩm Ngữ vui mừng nhanh chóng bước lên, cô muốn ở gần anh hơn. Nhưng cô chưa kịp đi đến trước mặt anh thì Cố Uyển Như đã xuất hiện, Thẩm Ngữ mất mát dừng bước.

 

Bọn họ mới là một gia đình danh chính ngôn thuận, mình xen vào thì rất kỳ cục nhỉ?

 

Thẩm Ngữ rầu rĩ xoay người rời theo hướng ngược lại, cô cúi đầu, không muốn nhìn nữa. Thẩm Ngữ đi thẳng đến bên cửa sổ để hít thở không khí.

 

Một người xuất hiện trước mặt cô, Thẩm Ngữ không chú ý nên đụng trúng người ta.

 

 

Là Diệp Dập Thành.

 

Thẩm Ngữ hơi há mồm, cô không biết nên xưng hô thế nào. Diệp Lệ Thành bảo cô kêu anh hai giống anh, nhưng đứng ở đây thì cô không dám gọi như thế.

 

Thẩm Ngữ lắp bắp nói, “Chú… Chú hai?”

 

Thẩm Ngữ bất an nắm chặt váy.

 

Diệp Dập Thành cầm ly champagne, tâm trạng có vẻ không tệ, “Không đi theo Lệ Thành sao?”

 

Thẩm Ngữ biểu tình mất mát, chán nản lắc đầu, “Cháu ra ngoài trước.”

 

Thẩm Ngữ xoay người đi ra cửa, di động bỗng rung lên.

 

Là tin nhắn của Cố Uyển Như.

 

Thẩm Ngữ quay đầu tìm kiếm bóng dáng Cố Uyển Như, trên sân khấu là ban nhạc đang chơi khúc hòa tấu, các tân khách tự nhiên bắt chuyện với nhau, bọn họ mượn cơ hội này để mở rộng mối quan hệ, không thấy Cố Uyển Như đâu cả.

 

Thẩm Ngữ mở tin nhắn: Lầu 17, phòng 7011.

 

“Đi ngay bây giờ sao?” Thẩm Ngữ nhắn, nhưng đợi hơn một phút mà vẫn không thấy Cố Uyển Như trả lời, cô đành phải đi trước.

 

Diệp Dập Thành dựa vào cửa sổ nhìn một loạt hành động quái dị của Thẩm Ngữ rồi yên lặng đi theo sau.

 

Anh ngoắc người phục vụ rồi chỉ chỉ Thẩm Ngữ đang đợi thang máy, “Đi theo cô ta, nhìn giúp tôi.”

 

Diệp Dập Thành là khách quen của khách sạn, người phục vụ cũng nhận ra anh. Sau khi nghe xong thì gật đầu, cậu ta giả vờ đi bưng rượu rồi bước theo sau Thẩm Ngữ.

 

Hành lang khách sạn dài, lại nhiều phòng, Thẩm Ngữ không rõ phòng 7011 ở đâu, vì thế cô liền hỏi thăm người phục vụ, “Xin hỏi phòng 7011 ở đâu?”

 

Phòng 7011.

 

Người phục vụ nhắm mắt, yên lặng ghi nhớ số phòng.

 

Cậu ta dẫn cô tới cửa rồi giả vờ bưng rượu rời đi, sau đó nhanh chóng xuống lầu báo cho Diệp Dập Thành.

 

Sau khi vào phòng, Cố Uyển Như đưa cho cô một ly nước trái cây.

 

“Bên trong là thuốc ngủ.” Cố Uyển Như nói, “Cháu yên tâm, nó chỉ làm cháu ngủ thôi.”

 

“Vì, vì sao lại phải uống cái này?” Thẩm Ngữ lắp bắp.

 

“Đề phòng vạn nhất…” Cố Uyển Như không muốn giải thích nhiều, “Uống nó xong thì hợp đồng kết thúc, một trăm vạn là của cháu.”

 

Đêm nay cô ta muốn thiết kế cho Diệp Lệ Thành uống thuốc tráng dương, nhưng do đề phòng Diệp Lệ Thành không cứng nổi nên mới làm ra hạ sách này. Để Thẩm Ngữ ngủ ở phòng phụ trong phòng ngủ, sau đó lại đưa Diệp Lệ Thành đến để tiến hành kích thích.

 

Cô ta cần cơ thể Thẩm Ngữ nhưng không muốn bọn họ làm tình với nhau nên cô ta chỉ có thể cho cô uống thuốc ngủ.

 

Cô ta có thể có con trai hay không chỉ dựa vào đêm nay, cho nên mọi chuyện không được phép thất bại.

 

Thẩm Ngữ còn đang do dự thì Cố Uyển Như đột nhiên đánh mắt đến phía sau Thẩm Ngữ, một người đàn ông lặng lẽ đến gần, hắn ta nhanh chóng dùng một tấm khăn tay trắng che mũi miệng cô lại.

 

“Ưm! Ưm!”

 

Thẩm Ngữ phản kháng muốn đẩy người đàn ông kia ra, đáng tiếc là sức phụ nữ thì làm sao đấu lại, cô giãy dụa một chút rồi dần dần ngã xuống, lâm vào trạng thái hôn mê.

 

“Đưa cô ta tới phòng phụ.” Cố Uyển Như mở miệng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

 

Người phục vụ từng gặp rất nhiều chuyện dơ bẩn ở khách sạn này rồi nên hắn ta rất bình tĩnh, không khó để đoán ra ý của Cố Uyển Như.

 

Thẩm Ngữ tuy rất quyến rũ nhưng cũng không phải người mà hắn ta có thể chạm vào. Nhưng sờ mó một chút thì cũng không tính là quá phận, huống nhan sắc của hắn ta cũng không tồi, bình thường không thiếu phu nhân tịch mịch đến trêu chọc hắn ta.

 

Nhưng trẻ tuổi như vậy thì vẫn ‘ngon’ hơn.

 

Phục vụ đè lên người Thẩm Ngữ, hắn ta không dám hôn cô, sợ phá hỏng màu môi của cô.

 

Làn da Thẩm Ngữ non mịn, kiểu dáng của bộ lễ phục làm lộ ra phân nửa bầu ngực trắng tuyết, hắn ta nắn bóp chơi đùa, dần dần, tay không tự giác đưa xuống dưới.

 

Ngực Thẩm Ngữ phát triển hơn so với bạn đồng trang lứa, bầu ngực căng tròn, xoa bóp cách một lớp lễ phục.

 

“Đệt mịa, thật lớn.” Người phục vụ phỉ nhổ, hắn ta đảo mắt, không bằng cho cô một chút ‘đồ tốt’, nói không chừng chuyện thành công hắn ta còn được thưởng thêm.

 

Người phục vụ tưởng Cố Uyển Như tìm cô gái này cho mấy gã nhà giàu, hắn ta móc một lọ thuốc bí mật trong túi quần ra, kéo lễ phục Thẩm Ngữ xuống, bầu ngực cô lập tức bật ra ngoài, đầu vú hồng hào như đóa hoa mới mở đong đưa trước mặt hắn ta.

 

“Đệt, vẫn còn mang màu hồng nhạt.” Người phục vụ nuốt nước miếng, hắn ta lớn gan đưa tay sờ thử sau đó lưu luyến rút tay về. Hắn ta đổ một ít chất lỏng trong suốt trong bình thủy tinh ra rồi bôi nó lên hai đầu vú.

 

Người phục vụ làm xong thì cất bình thủy tinh vào túi quần, sửa sang lại quần áo Thẩm Ngữ rồi rời đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.