Thẩm Ngữ

Chương 45: Chương 45:




Chương 45: Nước tiểu + thẻ tiền lương đều đưa cho em (H ít)

 

Thẩm Ngữ vô cùng hoảng sợ, cô vội vàng dỗ dành, “Chú rút ra trước đi, Tiểu Ngữ dẫn chú đi tiểu có được không?”

 

Diệp Lệ Thành bất mãn ngăn lại cô gái đang lộn xộn, dùng dương vật cương cứng đâm đâm vài cái, “Tiểu Ngữ ngốc quá, đây là nhà vệ sinh nè.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Giọng điệu rất là đắc ý.

 

“Chú thông minh nhất, nhưng nhà vệ sinh này nhỏ lắm, chúng ta đổi sang nhà vệ sinh khác lớn hơn có được không?” Thẩm Ngữ không dám kích thích anh, sợ anh thật sự tiểu bên trong mình.

 

Diệp Lệ Thành rất hưởng thụ lời khen này nhưng cũng không rút ra, anh đưa tay ôm eo cô, động tác giống như động vật sắp giao phối, “Nhà vệ sinh lớn ở đâu ở đâu?”

 

Thẩm Ngữ bị dương vật Diệp Lệ Thành tra tấn đến muốn điên, cô cố gắng kéo cơ thể đau nhức, dẫn anh vào nhà vệ sinh, “Ở đây.”

 

Thẩm Ngữ mở nắp bồn cầu lên, “Rút ra, nhà vệ sinh ở đây.”

 

Diệp Lệ Thành nhìn chằm chằm bồn cầu, biểu tình nghiêm túc, giống như đang phân tích những gì cô nói. Thẩm Ngữ chuẩn bị khuyên nhủ lần nữa, đột nhiên một cột nước bắn vào bên trong cô, cột nước kia còn mạnh hơn tinh dịch, thời gian cũng dài hơn.

 

Thẩm Ngữ hoảng sợ vạn phần, bất chấp xúc phạm tới anh, thúc khuỷu tay đánh anh.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Lệ Thành rên ra tiếng, càng ôm chặt cô hơn, Thẩm Ngữ không thể động đậy.

 

Thẩm Ngữ khóc lóc cầu anh, “Đừng tiểu, đừng tiểu bên trong, hức hức, chú đừng tiểu.”

 

Diệp Lệ Thành thấy cô ồn nên liền che miệng cô lại, thúc eo đi vào sâu hơn, đâm thẳng vào hoa tâm, nước tiểu đánh thẳng đến cổ tử cung Thẩm Ngữ, cảm giác này là cảm giác kỳ lạ xưa nay chưa từng có đối với cô.

 

Thẩm Ngữ nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ bởi vì cô nhận được khoái cảm khi anh tiểu vào bên trong mình, Thẩm Ngữ không dám đối diện với bản thân nữa. Nhưng không ngờ là Diệp Lệ Thành lại càng tiến sâu vào bên trong hơn, quy đầu không ngừng bắn ra nước tiểu vào tử cung, nước tiểu nóng bỏng đưa Thẩm Ngữ đến cao trào.

 

Thẩm Ngữ khóc lóc, co rút run rẩy, mặc dù nội tâm kháng cự nhưng thân thể lại ép cô thừa nhận một điều rằng cô dâm đãng đến mức bị tiểu bên trong cũng có thể khiến cô cao trào.

 

Cuối cùng Diệp Lệ Thành cũng tiểu xong, anh thỏa mãn buông Thẩm Ngữ ra, Thẩm Ngữ run rẩy dựa vào tường, nước tiểu chảy dọc theo chân cô. Cho dù cô có không chấp nhận đến cỡ nào thì cũng không thể chối được sự thật rằng việc đó đã xảy ra.

 

May là Diệp Lệ Thành vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô gắng gượng tẩy rửa hết nước tiểu ở bên trong cơ thể mình. Thẩm Ngữ vừa buồn ngủ vừa mệt, cô tắm rửa qua loa cho Diệp Lệ Thành rồi đỡ anh về giường, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ linh tinh gì thêm.

 

***

 

Sáng sớm, Diệp Lệ Thành tỉnh giấc vì đau đầu, anh không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ nhớ việc anh hai cứ liên tục rót rượu cho mình, còn chuyện lúc sau đều rất mơ hồ.

 

Thẩm Ngữ đang đưa lưng về phía anh, tóc dài đen nhánh phủ kín phần lưng, bờ mông trắng tuyết vẫn còn hằn dấu tay đỏ ửng. Diệp Lệ Thành thương tiếc vén tóc cô ra sau lỗ tai, dấu tay trên cổ cô khiến anh giật mình.

 

Cái này là do anh làm sao?

 

Diệp Lệ Thành đẩy Thẩm Ngữ nằm ngửa ra, bầu ngực che kín vết xanh tím, đầu vú sưng to chứng tỏ đã từng bị mút rất mạnh. Nơi riêng tư sưng đỏ, cửa động còn sót vài vết trăng trắng, dáng vẻ này là sau lúc làm tình mới có.

 

Diệp Lệ Thành đưa tay sờ trán Thẩm Ngữ, nhiệt độ bình thường, anh nhẹ nhàng thở ra.

 

Diệp Lệ Thành rời giường sau đó dùng khăn lông ấm lau người cho Thẩm Ngữ để cô có thể ngủ ngon thêm một chút. Thẩm Ngữ có lẽ đã quá mệt mỏi nên lúc anh lau nơi riêng tư sưng đỏ thì chỉ ưm a vài tiếng rồi lại tiếp tục ngủ say.

 

Diệp Lệ Thành vội vàng tắm rửa, lấy điện thoại gọi cho anh hai.

 

Lúc này anh mới phát hiện điện thoại của mình đã tắt máy, anh khởi động lên thì thấy màn hình hiện ra vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cố Uyển Như.

 

Diệp Lệ Thành không có tâm trạng giải thích với cô ta, anh gọi cho Diệp Dập Thành hỏi chuyện tối hôm qua.

 

“Em uống say, sau đó cô ấy đỡ em về ngủ.”

 

“Chỉ như vậy?”

 

“Ừ.”

 

Diệp Lệ Thành nhíu mày, “Trên cổ em ấy có dấu tay.”

 

Diệp Dập Thành bình tĩnh, “Em thích chơi như vậy à?”

 

Diệp Lệ Thành lắc lắc đầu, “Em, không nhớ rõ, nhưng em chắc chắn rằng em sẽ không làm thế với em ấy.”

 

Chu Chính Nam từng dặn anh nên anh không nặng tay với cô, huống hồ anh cũng không có khuynh hướng ngược đãi.

 

“Chờ cô ấy tỉnh rồi hỏi chẳng phải sẽ có đáp án sao?” Diệp Dập Thành buông nĩa, cầm khăn giấy lau lau khóe miệng, “Để anh kêu phòng bếp ninh cháo, chừng nào cô ấy tỉnh thì em gọi họ đưa lên.”

 

Diệp Lệ Thành thất thần ừ một tiếng.

 

Sau khi ăn xong, Diệp Lệ Thành về phòng, Thẩm Ngữ còn đang ngủ say, trong lúc ngủ chân mày vẫn luôn nhíu chặt.

 

Anh là người khiến cô khổ sở như vậy sao? Nhất định là cô đã rất đau…

 

Diệp Lệ Thành hối hận vì sao tối hôm qua mình lại uống say đến như thế, anh càng lúc càng thương Thẩm Ngữ hơn.

 

Thẩm Ngữ thức giấc đã là giữa trưa, Diệp Lệ Thành nhanh chóng gọi người đem cháo lên.

 

Thẩm Ngữ còn chưa tỉnh thì Diệp Lệ Thành đã ôm lấy cô, giọng dịu dàng, “Xin lỗi em.”

 

“Xin lỗi vì đã quá thô bạo, tôi hứa là sau này tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”

 

Thẩm Ngữ nhớ đến đêm qua, hừ hừ nói, “Tối hôm qua anh đáng ghét lắm!”

 

“Đúng đúng, là anh sai, anh sẽ tự phạt sau này thẻ tiền lương đều giao hết cho em.”

 

Thẩm Ngữ môi mấp máy vài cái, “Cái đó giao cho vợ, chú đưa cho em làm gì.”

 

Diệp Lệ Thành gõ gõ đầu cô, “Bé ngốc này, em không nhớ em bảo tôi là Trư Bát Giới cõng vợ à? Em là vợ tôi.”

 

“Em không thèm.” Thẩm Ngữ ngạo kiều quay đầu, “Em mới là người nuôi anh.”

 

“Vậy chúng ta trao đổi thẻ được không?” Diệp Lệ Thành cười nói, “Bây giờ tôi đưa cho em trước, sau này em có việc làm rồi thì đưa lại cho tôi sau, được chưa?”

 

Thẩm Ngữ nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý, nhưng vẫn cố chấp nói, “Vậy đến lúc đó chú nhất định phải lấy đó, không được quỵt nợ.”

 

“Nhất định sẽ lấy.” Diệp Lệ Thành nhịn cười, chấp niệm muốn nuôi anh của Thẩm Ngữ sao lại sâu đến như vậy?

 

Cháo được đưa đến, Diệp Lệ Thành ôm cô đến phòng tắm, “Tắm trước đi rồi ăn một chút cháo.”

 

Hai người tình tứ với nhau ở khách sạn suốt cả ngày Chủ nhật, đến chiều mới về.

 

Thẩm Ngữ không về khu biệt mà là về tiểu khu Lá Phong.

 

Diệp Lệ Thành định đưa Thẩm Ngữ đến trường nhưng Thẩm Ngữ từ chối, “Hôm nay Lâm Lâm ở nhà, chú quên rồi sao?”

 

“Hôm nay chú ở cùng em cả ngày, em thỏa mãn lắm rồi.”

 

“Bây giờ chú về với Lâm Lâm đi, cậu ấy cũng cần chú.”

 

Thẩm Ngữ rộng lượng khiến Diệp Lệ Thành càng không nỡ rời đi, anh quyến luyến hôm tạm biệt cô, “Đêm nay tôi kêu Trần Phi đến đón em, đừng ngủ sớm, chờ tôi đến.”

 

Thẩm Ngữ hôn tạm biệt anh, “Được.”

 

Diệp Lệ Thành vội vàng về nhà, mấy tiếng nữa Diệp Lâm Lâm mới về trường, Diệp Lệ Thành chủ động dẫn cả nhà đi ăn cơm, sau đó lại đưa Diệp Lâm Lâm đến trường.

 

Ba tự đưa mình đến trường khiến Diệp Lâm Lâm vô cùng vui vẻ, dọc đường cứ ríu rít kể những chuyện ở trường chọc cả nhà cười vang.

 

Một nhà hòa thuận vui vẻ trải qua buổi chiều.

 

Thẩm Ngữ về đến nhà liền lăn ra ngủ, ngủ một giấc đến sáu giờ năm mươi mới rời giường đến trường học.

 

Nơi riêng tư của Thẩm Ngữ vẫn còn đau nên cô không đạp xe đạp được, cô đành chậm rì rì như ốc sên đi đến phòng học.

 

Thẩm Ngữ còn chưa ăn tối, sau khi đọc thơ cổ xong thì xin thầy chủ nhiệm cho mười phút để đi ăn tối. Thành tích của Thẩm Ngữ tốt, lại còn ngoan ngoãn nên thầy chủ nhiệm cũng không làm khó, thậm chí còn cho cô thêm năm phút.

 

Mắt Khương Tá luôn dính trên người Thẩm Ngữ, cậu ta đã phát hiện Thẩm Ngữ có vẻ không khỏe từ lâu nên lúc thấy cô đi ra thì liền đi theo.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.