Thẩm Ngữ

Chương 41: Chương 41:




Chương 41: Báo cáo + hôn trộm trong  phòng học 

 

Trợ lý run rẩy gọi cho chủ tịch – cậu hai nhà họ Diệp

 

“Alo, ông chủ, tôi là Tiểu Từ.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Có chuyện gì?” Diệp Dập Thành nằm trong trong bồn tắm hoa lệ không chút để ý nói, một nữ minh tinh hạng ba xinh đẹp đang dựa vào ngực anh ta.

 

“Cậu ba… Xảy ra một chút chuyện.”

 

Diệp Dập Thành đẩy người phụ nữ đang dựa vào người mình ra, cả người trần trụi bước ra khỏi bồn tắm, để lại một loạt vết nước ướt sũng trên thảm.

 

“Chuyện gì?”

 

Diệp Dập Thành rất thương em trai của mình, anh ta trầm giọng hỏi.

 

“Cậu ba bị chụp lén, ở tòa nhà Viễn Dương… Cùng với một cô gái.”

 

“Cô gái?” Diệp Dập Thành nhận điếu xì gà từ tay nữ minh tinh, “Cố Uyển Như bị chụp lén nên em ấy không vui à?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Dập Thành vẫn coi em trai mình còn nhỏ.

 

“… Là học sinh cấp ba.”

 

Diệp Dập Thành cũng rất bất ngờ, “Người chụp lén là ai?”

 

“Đang điều tra, nhưng hẳn không phải là đối thủ cạnh tranh, người đó gửi bằng email cá nhân.”

 

“Đêm nay tôi muốn có tất cả thông tin về người này.” Diệp Dập Thành phả khói, hứng thú nói, “Và cả video đó nữa.”

 

Anh ta muốn xem xem, cô gái đó là thần thánh phương nào mà có thể chinh phục được em trai mình.

 

Nhưng anh ta không biết là chờ đợi anh ta chỉ có sự thất vọng.

 

***

 

Lại nói bên kia, sau khi Diệp Lệ Thành bắn vào bên trong Thẩm Ngữ thì mới muộn màng hỏi, “Tiểu Ngữ, tháng trước em có kinh chưa?”

 

Thẩm Ngữ lắc đầu, biểu tình Diệp Lệ Thành trở nên nghiêm túc, cô nhanh chóng giải thích, “Tình trạng của em đặc biệt, một năm chỉ có bốn lần.”

 

Còn phải đợi thêm hai tháng nữa thì mới biết được có gì lạ xảy ra hay không.

 

Diệp Lệ Thành nghe xong thì vừa vui vừa buồn. Vui là vì sau này không cần phải lo đến việc bắn bên trong, buồn là do phụ nữ có thể chất như thế này thì sẽ khó thụ thai. Chẳng lẽ anh thật sự sẽ không thể có con nữa? Anh đã không trông cậy vào việc Cố Uyển Như có thể mang thai lần nữa, anh cũng xác định là anh không thể cương với vợ mình.

 

“Chú dẫn em đi chữa trị.”

 

“Không cần đâu, do chú không biết sinh lý của nữ giới ấy, đây là một tình huống rất bình thường, em vẫn ổn mà.”

 

“Biết em ổn rồi nhưng vẫn phải chữa trị, nếu không thì sau này…” Diệp Lệ Thành ngừng lại, liệu Thẩm Ngữ có nguyện ý mang thai cho anh không?

 

“Nếu không thì?” Thẩm Ngữ tò mò hỏi.

 

“Không có gì.” Diệp Lệ Thành đổi qua đề tài khác, “Đêm nay em đừng đi học tiết tự học buổi tối, đi tản bộ với tôi đi.”

 

Thẩm Ngữ vỗ đầu, sau đó nói, “Ôi! Em quên mất em còn tiết tự học buổi tối!”

 

“Ý của em là em vẫn muốn đi học?”

 

Thẩm Ngữ gật đầu, “Sang năm là thi đại học rồi, không thể trốn học.”

 

Cô không biết rằng quyết định này đã cứu lại danh dự của cô tại một ngày nào đó trong tương lai.

 

Diệp Lệ Thành hừ lạnh một tiếng, rút dương vật ra, thi đại học còn quan trọng hơn anh sao?

 

Bên trong Thẩm Ngữ vô cùng trống rỗng, cô đưa tay âu yếm dương vật, “Chú ơi, đêm nay chú về nhà sao?”

 

“Em muốn tôi về không?”

 

Thẩm Ngữ nhăn mặt, suy tư một chút sau đó lắc đầu.

 

“Vậy ở cùng em.”

 

“Thế chờ em học xong tiết tự học thì cùng nhau đi tản bộ ha.”

 

Lúc Thẩm Ngữ chạy đến cổng trường thì chuông vào tiết vừa vang lên, lúc đến cửa phòng học thì thầy chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng nói được phân nửa việc tổng kết quá trình của học kỳ I.

 

Thẩm Ngữ đỏ bừng vì chạy quá nhanh, cô giơ tay lên, “Báo cáo*!”

(*Đồng nghĩa với “Em có mặt” ở VN)

 

Thầy chủ nhiệm không để ý mà phất phất tay, “Vào đi.”

 

Lớp phó thể dục lên tiếng, “Thầy không công bằng chút nào! Em đến trễ thì bị la, Thẩm Ngữ đến trễ thì thầy tha, thầy thiên vị đôi vợ chồng son này!”

 

Đôi vợ chồng son!?

 

Thẩm Ngữ lộ ra vẻ mặt bất ngờ, một nửa kia của cô là ai?

 

Cả lớp lập tức cười vang, bây giờ trong lớp ai cũng ngầm đồng ý Khương Tá cùng Thẩm Ngữ là một đôi.

 

“Nói bậy! Trương Siêu, bịa đặt chính là phạm pháp!” Lớp phó âm nhạc Tiết Linh Nhi giận đỏ mặt mắng cậu ta.

 

Bạn cùng phòng của cô đều biết Tiết Linh Nhi có ý với Khương Tá, hơn nữa cô ta đã yêu thầm Khương Tá từ lâu. Bọn họ là hàng xóm lớn lên cùng nhau, lúc Khương Tá chuyển tới trường trung học số Mười ba, mọi người còn tưởng là Khương Tá chuyển đến vì Tiết Linh Nhi, nhưng không ngờ là vì Thẩm Ngữ.

 

“Đúng thế, bịa đặt chính là phạm pháp!” Diệp Lâm Lâm khởi nghĩa vũ trang theo, lời lẽ hùng hồn.

 

“Được rồi được rồi, tôi còn ở đây mà mấy em dám ồn ào à, không sợ tôi đúng không?” Thầy chủ nhiệm đẩy đẩy mắt kính, ra vẻ nghiêm túc nói, “Tiết Linh Nhi, Trương Siêu nhanh ngồi xuống cho tôi.”

 

“Tôi nhắc lại một lần nữa, lớp chúng ta không có chuyện yêu đương, biết chưa?”

 

Cả lớp cười to, “Hiểu rồi.”

 

“Hiểu rồi thì im lặng cho tôi, Thẩm Ngữ đến trễ nên phải phạt, đêm nay em ở lại trực vệ sinh với Trương Siêu đi. Được rồi, chúng ta tiếp tục…”

 

Thẩm Ngữ đau khổ nằm bò ra bàn, đều tại Diệp Lệ Thành, do anh cố tình giữ cô đến phút cuối rồi mới thả người.

 

Mười giờ đúng, tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, Diệp Lệ Thành ở ngoài cổng trường chờ đám đông tản đi, chờ mãi mà không thấy Thẩm Ngữ đâu, anh suy nghĩ một chút rồi xuống xe.

 

Diệp Lệ Thành gọi điện thoại cho hiệu trưởng. Bảo vệ nghe điện thoại của hiệu trưởng xong thì mở cổng cho anh vào.

 

Diệp Lệ Thành bước nhanh đến lớp 12-1, phòng học còn mở đèn, trong phòng vang lên âm thanh nói chuyện phiếm.

 

Diệp Lệ Thành đẩy cửa ra, Thẩm Ngữ đang trực vệ sinh cùng hai nam sinh.

 

“Chú, sao chú lại tới đây!?” Thẩm Ngữ vui mừng nói.

 

Diệp Lệ Thành mặc quần jeans và áo t-shirt đen, chân mang giày thể thao màu trắng, nhìn nhỏ so với tuổi nhiều. Tuy là thế như khí chất lạnh lùng của anh vẫn khiến hai nam sinh kia nổi da gà.

 

Khương Tá tưởng đây là người nhà của Thẩm Ngữ nên lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi.

 

Cậu ta gặp người nhà của cô!

 

Trương Siêu bị khí chất của Diệp Lệ Thành đè bẹp, hơn nữa, Diệp Lệ Thành còn cao hơn cậu ta tận nửa cái đầu!

 

“Đang trực nhật à?” Diệp Lệ Thành nhìn cây chổi trong tay Thẩm Ngữ.

 

“Vâng, hôm nay em đến muộn, đều tại chú hết!” Đối mặt với Diệp Lệ Thành, Thẩm Ngữ vô thức làm nũng oán trách anh.

 

Khương Tá cùng Trương Siêu rất bất ngờ, bọn họ chưa từng nhìn thấy Thẩm Ngữ làm nũng bao giờ, một câu làm nũng này khiến hai người bọn họ mềm cả người.

 

Diệp Lệ Thành cũng không quên sự tồn tại của hai thằng oắt con này, anh nhịn xuống cảm giác rung động, trầm giọng đuổi người, “Hai đứa về trước đi, tôi giúp Tiểu Ngữ trực vệ sinh giùm cho.”

 

Trương Siêu nhìn Khương Tá, thiếu niên mím môi, “Em không cần về nhà gấp, một chút nữa là xong rồi.”

 

“Sẽ trễ.” Diệp Lệ Thành mở cửa, không cho phép cự tuyệt, “Về sớm một chút sẽ an toàn hơn.”

 

Diệp Lệ Thành đen mặt nhìn vô cùng đáng sợ, Khương Tá cùng Trương Siêu cũng không thể lì lợm nữa nên đành thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng học.

 

Sau khi hai người kia đi thì Diệp Lệ Thành lập lức lộ nguyên hình, anh kéo Thẩm Ngữ vào lòng rồi hôn nồng nhiệt, “Em ngồi ở đâu?”

 

Thẩm Ngữ chỉ chỉ bàn thứ tư ở tổ ba, “Chỗ, chỗ này.”

 

Diệp Lệ Thành ôm cô đến đó, anh ngồi vào chỗ của Diệp Lâm Lâm, bây giờ nhìn hai người giống như cặp gà bông đang trộm hẹn hò với nhau vậy.

 

Diệp Lệ Thành khàn giọng, cầm tay cô đặt giữa háng mình, “Tiểu Ngữ, em sờ chỗ này đi.”

 

Thẩm Ngữ lo lắng nhìn khắp nơi, do dự sờ chỗ kia.

 

“Chú đừng làm ở đây, em, em thật sự rất sợ…” Thẩm Ngữ như muốn khóc thành tiếng.

 

“Ngoan, đừng khóc, lần này không làm em.” Để lần sau rồi làm.

 

Diệp Lệ Thành hôn nhẹ lên lông mi đang run rẩy của Thẩm Ngữ, “Đừng sợ, em ngồi đây đi, để tôi quét.”

 

Lâu rồi Diệp Lệ Thành chưa chạm đến cây chổi nhưng anh vẫn có thể quét dọn rất sạch sẽ. Sau đó anh còn đi đổ rác chung với Thẩm Ngữ, bây giờ anh coi như hiểu rõ được sự tiếc nuối khi không yêu đương lúc còn đi học.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.