Thẩm Ngữ

Chương 4: Chương 4:




Chương 4: Công việc phiên dịch

 

Buổi sáng hôm sau, Diệp Lâm Lâm lén sang năn nỉ Cố Uyển Như.

 

“Mẹ, mẹ giúp Tiểu Ngữ một chút đi, tháng sau cậu ấy phải đi làm thêm ở quán café đó, mẹ có thể tìm một công việc nhàn nhàn cho cậu ấy làm được không? Hay là để cậu ấy ở đây dạy con làm bài tập được không mẹ, con không nỡ để cậu ấy đi làm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Còn có việc này nữa à? Sao Thẩm Ngữ không nói gì với cô ta hết vậy?

 

Cố Uyển Như hơi nhăn lại mày, Diệp Lâm Lâm tưởng cô ta không chịu nên lại tiếp tục làm nũng.

 

Từ trước đến giờ Cố Uyển Như đều rất nuông chiều con gái, huống chi lần này còn có hợp đồng nên cô ta không chút do dự mà đồng ý.

 

“Tốt quá, con yêu mẹ nhất trên đời!” Diệp Lâm Lâm vui vẻ hôn lên mặt Cố Uyển Như, “Con đi tìm Tiểu Ngữ đây, mẹ nhớ là đừng có nói với Tiểu Ngữ là con nhờ mẹ nha, cậu ấy sẽ không vui đâu.”

 

“Mẹ nhớ rồi, mẹ nhất định sẽ giữ bí mật mà.” Cố Uyển Như chọc nhẹ lên trán con gái mình, cưng chiều nói, “Đi chơi đi.”

 

Cố Uyển Như nhìn bóng dáng vui vẻ của con gái mình rồi lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

 

Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này cô còn phải giải quyết chuyện không cho chồng mình tiếp xúc với Thẩm Ngữ nữa.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc đang ăn tối, Cố Uyển Như chợt nói với Thẩm Ngữ: “Tiểu Ngữ, dì nghe Lâm Lâm cháu rất giỏi phiên dịch phải không? Gần đây chú Diệp có mấy tài liệu cần được dịch sang tiếng Anh, nếu cháu rảnh thì lát nữa cháu đến phụ một chút được không, coi như là rèn luyện thêm.”

 

Giỏi phiên dịch? Thẩm Ngữ nghi ngờ nhìn Diệp Lâm Lâm.

 

“Đúng vậy, Tiểu Ngữ có thể coi phim nước ngoài mà không cần xem phụ đề luôn.” Diệp Lâm Lâm tự hào PR cho bạn mình.

 

Thật ra Diệp Lâm Lâm nói cũng không sai, Thẩm Ngữ có mơ ước đi du học nên cô đã rất chăm chỉ học tiếng Anh, đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời thì cô lại càng không muốn ở Trung Quốc nữa.

 

Thấy Thẩm Ngữ không nói, Diệp Lâm Lâm dùng khuỷu tay chọt chọt cô, “Đúng không Tiểu Ngữ?”

 

“Ừa.” Thẩm Ngữ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.

 

Đúng là “Thẩm Ngữ” rất giỏi tiếng Anh nhưng cô thì không!

 

Thẩm Ngữ đắng lòng, thậm chí cô còn liên lạc với hệ thống để thương lượng xem có thể buff khả năng tiếng Anh của cô lên hay không.

 

Hệ thống im lặng trong chốc lát, sau đó mới phát ra âm thanh máy móc: “Giá của loại buff này bằng một tháng giá trị sinh mệnh.”

 

“Một tháng!? Đang cướp của à?” Thẩm Ngữ vô cùng không bằng lòng, giá trị sinh mệnh của cô chỉ còn có một năm, đã vậy còn phải khấu trừ thêm một tháng nữa.

 

Hệ thống không lên tiếng.

 

Thẩm Ngữ biết không thể thương lượng được, cô khẽ cắn môi thỏa hiệp: “Được rồi, một tháng thì một tháng.”

 

“Đinh —— khấu trừ một tháng giá trị sinh mệnh, đối tượng công lược: Diệp Lệ Thành, thời gian khen thưởng còn lại hai năm mười một tháng.”

 

Bỗng nhiên vô số dữ kiện tràn vào đầu Thẩm Ngữ đến mức khiến cô choáng váng, đầu óc căng chặt như muốn nổ tung, sau khi dữ kiện được truyền xong thì cô phát hiện ra bản thân có thể phiên dịch toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ sang tiếng Anh.

 

Thẩm Ngữ mở to mắt, cô đột nhiên phát hiện ra đổi được năng lực này là rất đáng, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận cảm giác của học bá rồi.

 

Sau khi ăn tối xong, Cố Uyển Như ẩn ý nhắc nhở một câu: “Tiểu Ngữ, nhớ là tắm xong thì nhanh đi lên đấy.”

 

“Vâng, cháu đi tắm ngay đây.” Thẩm Ngữ trả lời.

 

Đây là ngày đầu tiên Thẩm Ngữ đi làm chính thức nên Diệp Lâm Lâm cũng muốn đi theo. Thẩm Ngữ còn đang lo nhiệm vụ phiên dịch này chỉ là ngụy trang nhưng cô không ngờ là trong thư phòng lại có đặt những tài liệu cần phiên dịch thật.

 

Thẩm Ngữ rất khâm phục năng lực làm việc của Cố Uyển Như, cô và Diệp Lâm Lâm cùng nhau ngồi xuống rồi bắt đầu thực hiện công việc phiên dịch đầy nhàm chán.

 

Thẩm Ngữ không dùng máy tính để dịch mà cô viết tay bản dịch ra trước, định sáng mai sẽ đánh máy lại sau.

 

Lúc Diệp Lệ Thành đi vào thì thấy Thẩm Ngữ đang nghiêm túc dịch tài liệu, còn con  gái mình thì đã ghé vào bàn ngủ ngon lành.

 

Thẩm Ngữ vẫn còn chìm đắm vào công việc nên không nghe thấy tiếng bước chân, đến lúc Diệp Lệ Thành đi đến trước bàn, che khuất ánh sáng thì cô mới phát hiện ra.

 

“Chào chú Diệp.” Cô nhỏ giọng chào Diệp Lệ Thành.

 

Diệp Lệ Thành gật đầu đáp lại, cầm tài liệu đã được dịch lên xem.

 

Vừa nhìn xong thì anh đã rất kinh ngạc vì không ngờ là Thẩm Ngữ cũng có chút tài năng như thế.

 

Nhưng vẻ mặt anh thì vẫn bình tĩnh như cũ, Thẩm Ngữ cũng không nhìn ra là anh đang hài lòng hay không hài lòng, cô giống như một học sinh đang chờ giáo viên cho nhận xét nhưng từ đầu đến cuối Diệp Lệ Thành vẫn không hề hé môi.

 

Anh đặt giấy xuống, vỗ nhẹ lên lưng Diệp Lâm Lâm: “Lâm Lâm, dậy đi, về phòng ngủ tiếp.”

 

Diệp Lâm Lâm mơ hồ nói mớ vài tiếng, mơ mơ màng màng quay về phòng, quên cả việc chào hỏi anh.

 

Diệp Lệ Thành âu yếm nhìn bóng lưng con gái rồi, lắc đầu cười khẽ.

 

Mãi cũng không lớn nổi mà!

 

Đã nhiều ngày rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Ngữ nhìn thấy Diệp Lệ Thành cười.

 

Lúc người đàn ông này cười, khuôn mặt vốn sắc bén nghiêm nghị chợt trở nên dịu dàng khiến cô mê mẩn không thôi.

 

Diệp Lệ Thành ho nhẹ vài tiếng kéo Thẩm Ngữ về thế giới thực, anh lạnh lùng mở miệng: “Đến phòng cho khách thay quần áo trước đi.”

 

“Vâng? … À!” Thẩm Ngữ định thần lại, lúng túng dọn dẹp tài liệu trên bàn rồi mới vội vàng ra khỏi cửa.

 

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, tựa lưng vào rồi thở ra một hơi.

 

Vừa rồi… Vừa rồi cô làm sao vậy? Nhất định là Diệp Lệ Thành đã thấy được, mất mặt quá đi.

 

Hai má Thẩm Ngữ đỏ bừng, không ngờ cô lại mê mẩn nhìn anh như thế.

 

Thẩm Ngữ giơ tay quạt quạt nhằm thổi bay cơn nóng trên mặt, cô chạy đến mở cửa sổ ra, sau khi bị gió lạnh vờn nhẹ vài cơn thì cô mới bình tĩnh trở lại.

 

Thẩm Ngữ mở tủ quần áo ra, bên trong đặt những bộ sườn xám với màu sắc cùng với độ dài khác nhau.

 

Cô chọn một chiếc sườn xám không tay màu xanh nước biển nhìn có vẻ mát mẻ rồi nhanh chóng mặc nó vào.

 

Những bộ sườn xám này đều hơi nhỏ so với tạng người cô, nó luôn bó sát khiến cô không thoải mái chút nào.

 

Thẩm Ngữ oán hận đỡ bộ ngực mình lên, thầm mắng tại sao nó lại to như vậy chứ.

 

Chốt cửa chuyển động một chút, Thẩm Ngữ lập tức buông tay ra, đoan chính ngồi ở mép giường. Lúc này trông cô giống như một cô vợ nhỏ đang chờ chồng đến “sủng hạnh” vậy.

 

Diệp Lệ Thành vẫn mang vẻ mặc lạnh lùng như cũ, nhưng lần này anh không ngồi vào chiếc ghế cách xa giường mà lại đi về phía Thẩm Ngữ.

 

Anh đi đến trước mặt Thẩm Ngữ, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống rồi trầm giọng nói: “Nằm xuống.”

 

Thẩm Ngữ ngơ người mất vài giây rồi mới cứng đờ ngả người xuống.

 

Sau đó, đôi tay của anh đặt bên hông cô, cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này.

 

“Tôi bắt đầu rồi.” Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên, bàn tay to vuốt ve từ từ hông lên trên, cuối cùng dừng lại ở vùng đồi núi nhấp nhô.

 

Thẩm Ngữ nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông đang mím chặt, bàn tay run rẩy như đang đấu tranh, không biết qua bao lâu, cuối cùng bàn tay to ấy vẫn đặt lên đôi gò bồng tròn trịa của cô.

 

Cô mặc bra nên sờ vào thì có hơi dày, anh thử bóp nhẹ một chút thì cặp đào ấy căng chặt đến mức khiến cúc áo gần như sắp bung ra.

 

Diệp Lệ Thành phát hiện bản thân khống chế không được mà lén nhìn về phía chỗ cúc áo. Bây giờ tâm trạng của anh đang rất phức tạp, bản năng của đàn ông khiến anh rất háo hức muốn tìm tòi khám phá cơ thể của cô gái này nhưng trong lòng anh biết nếu anh làm như vậy thì chính là đang phản bội vợ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.