Thẩm Ngữ

Chương 26: Chương 26:




Chương 26: Chơi đùa hoa huyệt tình nhân trước mặt con gái (nửa H)

 

Tầm giữa trưa, mọi người bắt đầu lên đường về nội thành.

 

Diệp Lệ Thành thấy Thẩm Ngữ thích con thỏ con màu trắng, lúc gần đi còn luyến tiếc mãi nên anh liền mua nó rồi nhờ người ta nuôi ở đây một thời gian, sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè thì sẽ đưa tới nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vì thế cái tên Diệp Cầu Cầu liền được đặt cho nó.

 

Diệp Lệ Thành khởi động xe, đi về hướng ngược với các nhân viên.

 

“Chú ơi, em không thể đem Cầu Cầu về nhà trước sao?” Thẩm Ngữ ý đồ cò kè mặc cả.

 

Trán Diệp Lệ Thành nổi gân xanh.

 

Buổi sáng còn thề son sắt nói ở bên cạnh mình cả đời, vậy mà bây giờ chỉ vì con thỏ thôi mà đã bỏ rơi mình.

 

“Chỉ đợi thêm có một tuần thôi.” Diệp Lệ Thành lạnh nhạt nói.

 

“A?” Nghe tin tức bi thảm này xong, Thẩm Ngữ không rảnh bận tâm đến con thỏ nữa, đỉnh đầu phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng mây đen.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chú ơi, sau này có phải là em sẽ khó gặp được chú lắm đúng không?”

 

“Nếu rảnh thì em, em có thể đến công ty tìm chú không?”

 

Lúc này sắc mặt Diệp Lệ Thành mới hòa hoãn lại, anh đưa mắt nhìn cô, “Không cần thỏ nữa sao?”

 

“Có thể mang theo thỏ đi tìm chú không?”

 

“Không được.”

 

“À…” Thẩm Ngữ mất mát cúi đầu.

 

“Nhưng tôi có thể đi thăm nó.”

 

“Thật sao?!” Thẩm Ngữ kê đầu lên vai anh, “Chú đúng là người cha có tâm.”

 

***

 

Diệp Lâm Lâm về nước, mọi người trong nhà đều tụ họp đầy đủ, vì sợ bị phát hiện nên hai người tách nhau ra.

 

Thẩm Ngữ lên lầu trước, vừa vào cửa đã bị Diệp Lâm Lâm ôm chặt lấy.

 

“Tiểu Ngữ, tớ nhớ cậu muốn chết.”

 

“Tớ cũng nhớ cậu.” Lâu rồi không thấy người bạn thân này nên Thẩm Ngữ cũng rất vui.

 

“Một tuần nữa là khai giảng rồi, Tiểu Ngữ cậu ở với tớ đến khai giảng được không?” Diệp Lâm Lâm nói, “Mẹ nói ngày mai cậu phải về nhưng mà tớ không nỡ rời xa cậu.”

 

Thẩm Ngữ trong lòng chấn động, cô rũ mắt xuống, thấp giọng an ủi Diệp Lâm Lâm, “Không phải đi học là sẽ được gặp nhau mỗi ngày sao?”

 

“Làm sao mà giống nhau được…” Diệp Lâm Lâm mè nheo, “Tiểu Ngữ, cậu ở thêm mấy ngày nha.”

 

Thẩm Ngữ cũng không làm gì được nên chỉ có thể cố gắng an ủi Diệp Lâm Lâm.

 

“Được rồi được rồi, con gái con đứa gì mà ồn ào quá đi mất.” Cố Uyển Như đột nhiên xuất hiện, nhỏ nhẹ nói, “Tiểu Ngữ có thể ở lại thêm vài ngày không?”

 

Thẩm Ngữ trong lòng trợn trắng mắt, cười gượng vài tiếng, “Vâng, vâng, chuyện trong nhà cũng không gấp lắm.”

 

Diệp Lâm Lâm hoan hô một tiếng, kéo Thẩm Ngữ lên lầu cho cô quà mà mình đã mua.

 

Diệp Lệ Thành đến sau, bỏ lỡ cuộc nói chuyện vừa rồi, thấy vợ đứng ở cửa đợi thì có chút kinh ngạc, “Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”

 

Cố Uyển Như bước đến, nhận chìa khóa xe trong tay anh, đặt ở tủ giày rồi định rướn người lên hôn anh.

 

Nụ hôn còn chưa rơi xuống thì Diệp Lệ Thành đã vô thức nghiêng đầu né tránh, sau khi làm xong động tác này thì chính anh cũng bất ngờ.

 

Cố Uyển Như cũng không nghĩ nhiều, cô ta chỉ cho rằng hành động này là vô tình thôi, sau đó lại hôn nhẹ lên môi anh một cái. 

 

“Tối hôm qua anh đi chơi có vui không?” Cố Uyển Như câu lấy tay Diệp Lệ Thành, cùng anh đi lên lầu.

 

Diệp Lệ Thành lấy lại tinh thần, trên mặt xuất hiện một chút mất tự nhiên, “Ừ.”

 

Đêm qua, anh cướp mất lần đầu tiên của Thẩm Ngữ.

 

Anh không muốn đề cập đến chuyện đêm qua trước mặt vợ nên chủ động nói sang đề tài khác, “Lâm Lâm đâu?”

 

“Ở trong phòng.” Cố Uyển Như tới con gái mình thì nhịn không được mà cười ra tiếng, “Anh mau đi gặp Lâm Lâm đi, Lâm Lâm có mua quà cho anh đó.”

 

Diệp Lệ Thành đi đến phòng con gái mình, sau khi vợ rời đi thì trái tim đang căng thẳng của anh lập tức thả lòng.

 

Cửa không đóng kín, bên trong truyền ra âm thanh cười nói của con gái.

 

Diệp Lệ Thành ho nhẹ một tiếng, báo cho con gái là mình đã đến.

 

Diệp Lâm Lâm vui sướng la lên một tiếng “Ba!”, “bịch bịch” vài bước chạy tới ôm chặt anh, “Con có mua quà cho ba, ba chắc chắn sẽ thích…”

 

Diệp Lâm Lâm lải nhải tranh công, Diệp Lệ Thành chỉ là yên lặng lắng nghe, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Lâm Lâm nhìn về phía Thẩm Ngữ.

 

Thẩm Ngữ nghịch ngợm vứt cho anh một cái hôn gió, Diệp Lệ Thành nhếch khóe môi rồi đưa tay đẩy con gái ra.

 

Anh ho nhẹ một tiếng, lời lẽ chính đáng nói, “Được rồi, lớn thế này rồi mà cứ ôm ôm ấp ấp mãi.”

 

Diệp Lâm Lâm giận dỗi “Hứ” một tiếng sau đó lấy hộp quà màu đen từ trong vali ra, “Biết vậy con không đem quà về cho ba đâu.”

 

Ngoài miệng nói vậy nhưng Diệp Lâm Lâm vẫn đưa quà cho anh sau đó ngồi xuống, mang vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

 

Lúc này Diệp Lâm Lâm đang ngồi phía sau bàn, Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành thì đứng trước bàn.

 

Diệp Lệ Thành mở hộp quà ra, là một cái gạt tàn thuốc hình con cá đang há to mồm.

 

Diệp Lệ Thành không thể nói là không thích nhưng con gái có lòng là được rồi, anh xoa xoa đầu Diệp Lâm Lâm rồi dịu giọng nói, “Cảm ơn Lâm Lâm.”

 

“Đẹp không ba?” Diệp Lâm Lâm đắc ý cực kỳ, “Con đặt làm riêng cho ba đó.”

 

Sau đó Diệp Lâm Lâm bắt đầu luyên thuyên kể cho Diệp Lệ Thành nghe về vấn đề học tập và sinh hoạt của mình khi ở nước ngoài.

 

Diệp Lệ Thành kéo hai cái ghế lại, cùng Thẩm Ngữ ngồi xuống nghe.

 

Lúc mới đầu, anh còn đang nghiêm túc nghe con gái kể về kết quả học tập, nhưng không lâu sau thì bên cạnh có một bàn tay nghịch ngợm xuất hiện.

 

Một tay Thẩm Ngữ chống cằm nghiêm túc lắng nghe, tay kia lại sờ đến vật giữa hai chân anh, âu yếm nó cách một lớp quần.

 

Diệp Lệ Thành mặt không đổi sắc lấy tay cô ra, nhưng vài giây sau thì cô lại đưa tay sang.

 

Diệp Lệ Thành liếc mắt cảnh cáo cô, Thẩm Ngữ lại khiêu khích nhướng mày với anh, may là Diệp Lâm Lâm đang nghiêm túc trả lời câu hỏi mà ba mình đưa ra nên không chú ý đến không khí ám muội trước mắt.

 

Diệp Lệ Thành tựa người vào ghế, đôi tay thả xuống một cách tự nhiên rồi bắt đầu phản kích Thẩm Ngữ.

 

Bởi vì hai người đang ngồi sát vào nhau nên hoàn toàn không thể nhìn rõ tay bọn họ đã bắt đầu lộn xộn với nhau.

 

Tay anh nhẹ nhàng chui vào váy cô, ngón tay bắt đầu di chuyển giữa hai mảnh cánh hoa cách một lớp quần lót, Thẩm Ngữ theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.

 

Diệp Lệ Thành bóp bắp đùi cô một cái, giống như đang cảnh cáo hành động của cô. Thẩm Ngữ mếu máo, thức thời tách hai chân ra để tay anh có thể dễ dàng đùa bỡn hoa huyệt.

 

Diệp Lệ Thành rất thông minh, một bên bình tĩnh ra đề hỏi con gái, một bên dùng tay đùa bỡn hoa huyệt tình nhân, không lỡ dở bên nào cả.

 

Sau khi âm hộ dần trở nên mềm mại thì ngón tay bắt đầu đẩy quần lót ra, hướng vào cửa động thần bí để tìm kiếm. Một đốt ngón tay chui vào trước, hướng lên trên móc móc vài cái, dâm dịch lập tức chảy ra làm ướt ngón tay anh, sau đó anh lại tiếp tục đẩy sâu vào trong cho đến khi nguyên ngón tay đều nằm bên trong tiểu huyệt.

 

Diệp Lệ Thành chậm rãi đâm ra rút vào, tận lực áp chế âm thanh nước vang, ngón tay thọc vào rút ra mấy chục cái, thấy không thỏa mãn nên liền đưa thêm một ngón nữa.

 

Hai ngón tay đủ để khiến Thẩm Ngữ hết hồn, gương mặt cô trở nên đỏ ửng. Thẩm Ngữ bắt lấy tay anh rồi đẩy đẩy ra như đang cầu xin, động tác hơi mạnh làm kinh động đến Diệp Lâm Lâm đang viết bài.

 

“Không cẩn thận nên bị đụng vào bàn.” Thẩm Ngữ đỏ mặt giải thích.

 

Diệp Lệ Thành muốn tiếp tục đùa bỡn tiểu huyệt cô nên liền nghiêm túc thúc giục con gái, “Nhanh viết tiếp đi.”

 

Anh nằm mơ cũng không thể tưởng được lại có một ngày mình dám lớn mật chơi đùa hoa huyệt của tình nhân ngay trước mặt con gái.

 

Diệp Lâm Lâm ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục viết.

 

Sau khi xác nhận tình huống bây giờ đã an toàn thì Diệp Lệ Thành càng làm càn hơn, anh đặt một chân cô lên đùi mình, vén váy cao lên, nơi riêng tư hoàn toàn lộ ra ngoài.

 

Thẩm Ngữ bị bắt dựa ra phía sau, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy ngón tay thô to của anh đang ra vào trong tiểu huyệt mình. Xấu hổ nhất là cô lại có khoái cảm dưới sự đùa giỡn của anh, dâm thủy chảy xuống làm ướt đẫm bàn tay anh.

 

Diệp Lệ Thành không dám làm quá lố nên định cứ chơi trò nhét ngón tay trong hoa huyệt cô như thế. Lúc anh đang có ý định nhét thêm ngón thứ ba thì Thẩm Ngữ đột nhiên đứng lên, cúi đầu thấp giọng nói phải đi nhà vệ sinh sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.

 

“Trong phòng có…” Diệp Lâm Lâm nói nhưng Thẩm Ngữ đã sớm đã không thấy bóng dáng.

 

“Sao mặt Tiểu Ngữ hồng thế nhỉ?” Diệp Lâm Lâm lầm bầm lầu bầu, lắc lắc đầu rồi tiếp tục viết bài.

 

“Ba đi gặp mẹ, con viết trước đi, lát nữa ba quay lại xem sau.” Diệp Lệ Thành trầm giọng nói, dứt lời liền rời đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.