Thẩm Ngữ

Chương 22: Chương 22:




Chương 22: Xác định quan hệ (một chút H)

 

Diệp Lệ Thành xoa xoa đầu cô, “Về ngủ đi.”

 

“… Chú còn chưa nói đồng ý với em.” Thẩm Ngữ lau nước mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Tiểu Ngữ, em nghe tôi nói…” Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ nói nhưng Thẩm Ngữ lại ngắt lời anh, “Em mặc kệ!”

 

“Rõ ràng chú cũng thích em, sao chúng ta lại không thử xem?”

 

Diệp Lệ Thành không phản ứng, anh cúi đầu rít nốt điếu thuốc rồi dụi tắt nó, sau đó bế Thẩm Ngữ xuống lầu, đưa cô về phòng.

 

Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dém chăn cho cô, “Ngủ ngon.”

 

Thẩm Ngữ giữ chặt anh góc áo, nhỏ giọng nói, “Chúng ta bên nhau được không?”

 

Diệp Lệ Thành rút góc áo ra, nhét tay cô vào chăn, phần tóc mái trên trán rơi xuống che đi phân nửa gương mặt khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc chân thật của anh.

 

“Em coi như là chú đã đồng ý.” Thẩm Ngữ bóng lưng rời đi của anh rồi đột nhiên mở miệng.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Lệ Thành dừng bước nhưng cũng không nói gì, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

 

***

 

Sáng hôm sau, Diệp Lệ Thành ra khỏi cửa sớm, anh vốn định tránh gặp Thẩm Ngữ nhưng không ngờ vừa mở cửa thì đã thấy Thẩm Ngữ đang giúp dì Lâm tưới hoa.

 

Diệp Lệ Thành theo phản xạ định đóng cửa, nhưng Thẩm Ngữ đã đi đến chặn cửa lại, cười cười chào hỏi anh, “Chào buổi sáng.”

 

“Ông chủ Diệp buổi sáng tốt lành.” Dì Lâm cười tủm tỉm nói, “Tiểu Ngữ chờ ông chủ lâu lắm rồi.”

 

Diệp Lệ Thành trong lòng biết trốn không được, anh đành phải gật đầu đáp lại dì Lâm, “Buổi sáng tốt lành.”

 

Dì Lâm làm ở Diệp gia đã ba mươi mấy năm, Diệp Lệ Thành rất kính trọng bà.

 

Thẩm Ngữ đi theo Diệp Lệ Thành đến gara. Sáng nay không có gọi tài xế đến đón nên Diệp Lệ Thành tự lái xe đi làm.

 

Thẩm Ngữ không đợi anh sắp xếp chỗ ngồi mà tự leo lên ghế phụ. Lúc mới đầu thì không khí trong xe vẫn khá bình tĩnh, chậm rãi, sau khi ra khỏi khu biệt thự thì Thẩm Ngữ bắt đầu không an phận.

 

Bàn tay mềm mại xoa nắn hạ bộ anh, từng chút từng chút trêu chọc con quái thú đang ngủ say.

 

“Buông tay.” Diệp Lệ Thành lạnh lùng liếc nhìn bàn đang phá phách kia.

 

Thẩm Ngữ giống nghe không nghe thấy, cô đưa tay móc dương vật anh ra.

 

Thẩm Ngữ cười một tiếng, cầm phần gốc rồi nhẹ nhàng vuốt ve, “Chú cứng rồi.”

 

“Tôi nói em buông tay, a ——” Diệp Lệ Thành căng thẳng, tay run run, suýt nữa là trật tay lái, xe theo quán tính đi sang bên trái một chút khiến cho dương vật càng đâm sâu vào miệng cô.

 

Không ngờ Thẩm Ngữ lại dám ngậm dương vật anh ngay trên xe!?

 

Mắt Diệp Lệ Thành đỏ như muốn bốc lửa, không biết là đang tức giận hành vi phóng túng của cô hay là đang tức giận bản thân mình vì sao lại dễ dàng bị cô khơi mào dục vọng như vậy.

 

Diệp Lệ Thành kéo cổ áo cô ra, dương vật nửa ngạnh thoát khỏi miệng cô, giữa quy đầu và môi cô còn xuất hiện một sợi chỉ bạc trong suốt.

 

Sắc mặt anh phẫn nộ, “Tránh xa tôi một chút.”

 

Hai người giống như quay về lần đầu tiếp xúc, cả người Diệp Lệ Thành mọc ra gai nhọn như con nhím, kháng cự sự tiếp cận của Thẩm Ngữ.

 

Nhưng Thẩm Ngữ không còn là Thẩm Ngữ của ngày trước, lá gan của cô đã tăng lên gấp bội, cô thuận thế ôm lấy cổ anh rồi hôn loạn lên mặt anh, “Chú ơi, chú đừng hung dữ với em, em sợ lắm.”

 

Âm thanh của cô mềm mại dịu dàng, vừa ngoan vừa làm nũng, hơn nữa tối hôm qua cô còn nằm dưới thân mình, Diệp Lệ Thành cũng không thể cứng rắn như ngày trước được nữa, anh chậm rãi nói, “Buông ra trước đi, tôi còn đang lái xe.”

 

Thẩm Ngữ ăn mềm không ăn cứng, cô ngoan ngoãn buông tay, nhưng cũng không rời đi mà lại nằm lên đùi anh, ngậm lấy quy đầu rồi bắt đầu phun ra nuốt vào.

 

May là bây giờ vẫn còn sớm, lại đang ở vùng ngoại thành, trên đường cũng không có ai, Diệp Lệ Thành không lay chuyển được cô, thêm cả việc anh cũng thích được Thẩm Ngữ khẩu giao nên cũng ngầm đồng ý hành vi của cô.

 

Nhưng anh không ngờ là Thẩm Ngữ học hư, khi đến công ty, Diệp Lệ Thành đã sắp đến bờ vực bùng nổ thì Thẩm Ngữ lại đột nhiên đình công.

 

Cô liếm liếm môi, khẽ cau mày, giả vờ buồn rầu nói, “Đến công ty rồi, bị người ta nhìn thấy thì không tốt lắm.”

 

Vừa nói vừa lau dương vật ướt nhẹp của Diệp Lệ Thành, “Đành phải ủy khuất chú vậy.”

 

Diệp Lệ Thành vừa tức vừa buồn cười, trong lòng biết cô đang trả thù việc tối hôm qua mình rời đi nhưng mặt anh vẫn không đổi sắc như cũ, bình tĩnh để cô dọn dẹp.

 

Nhưng Thẩm Ngữ vẫn còn non và xanh, nhìn thấy anh thờ ơ thì bắt đầu thất vọng, giả vờ như sắp mở cửa xe ngoài, “Em phải đi lên rồi đó.”

 

“Ừ.” Diệp Lệ Thành ung dung cởi đai an toàn ra, cũng không ngẩng đầu lên.

 

“Em đi thật đó.” Thẩm Ngữ thử vươn một chân.

 

Diệp Lệ Thành vẫn bình tĩnh như cũ.

 

Thẩm Ngữ tức giận xuống xe, dùng sức đóng sầm cửa xe, như đang báo cho Diệp Lệ Thành biết là mình giận rồi.

 

Diệp Lệ Thành chỉ cảm thấy buồn cười, anh nén cười chầm chậm đi phía sau cô.

 

Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng cá nhân của Diệp Lệ Thành, cửa còn chưa đóng chặt thì Diệp Lệ Thành đã đè cô lên bàn làm việc.

 

“Muốn trêu chọc tôi à? Hửm?”

 

“Em, em chỉ đang thực hiện nghĩa vụ cơ bản của bạn gái.” Thẩm Ngữ chột dạ nhìn nơi khác, “Tối hôm qua chú đã đồng ý rồi…”

 

“Vậy sao chỉ làm một nửa rồi bỏ ngang vậy?” Diệp Lệ đẩy đầu cô sang để tầm mắt cô đối diện với mình.

 

“Không phải bây giờ đã đến công ty rồi sao…” Âm thanh Thẩm Ngữ càng lúc càng nhỏ, những chữ cuối cùng cơ hồ là nghe không ra.

 

Nhưng Thẩm Ngữ rất thức thời, thấy Diệp Lệ Thành không bài xích sự tiếp xúc của mình thì bắt đầu quay sang mềm mỏng với anh, “Vậy bây giờ em làm tiếp cho chú được rồi?”

 

Đôi tay thăm dò tiến vào đũng quần, tiếp tục hành vi khi nãy, hơi thở của anh phả lên mặt cô, có vẻ đặc biệt ái muội.

 

Cái gan lớn khi nãy của Thẩm Ngữ đã biến mất tăm, lúc này cô như một thiếu nữ e thẹn khi gặp người trong mộng của mình, cô ngượng ngùng nói, “Chú ơi, cho em ở bên cạnh chú được không?”

 

Diệp Lệ Thành đang chôn đầu vào cổ cô liếm mút, nghe cô nói xong thì dừng lại, tim Thẩm Ngữ như bị bóp chặt, cô không dám hỏi, ngừng thở chờ anh trả lời.

 

Mười mấy giây sau, Diệp Lệ Thành tiếp tục động tác, anh ngậm lấy vành tai cô rồi nhẹ nhàng nói bên tai, “Được.”

 

Nếu không thể chống cự vậy thì cứ thử xem.

 

Tim Thẩm Ngữ như hẫng đi một nhịp, cô hưng phấn đến đỏ cả mặt, “Thật vậy chăng? Chú nói thật sao? Chú véo em một cái đi.”

 

Cô không thể tin được việc mà mình hằng mong ước đã thành sự thật.

 

“Ngốc.” Diệp Lệ Thành cạ cạ lên mũi cô, “Là thật.”

 

Diệp Lệ Thành nhìn Thẩm Ngữ vui đến mức như có được cả thế giới, thậm chí hốc mắt cô cũng ẩn ẩn phiếm hồng.

 

Anh dùng tay che mắt cô lại, cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ đang ngây ngô cười không ngừng, anh nhắm hai mắt lại, che đi phần yếu lòng của mình.

 

Anh không biết quyết định của mình là đúng hay sai, anh không muốn phản kháng nữa, trong cuộc đời ngắn ngủi vài năm này, anh muốn sống và làm theo ý mình một lần.

 

Mặc dù hậu quả có thể sẽ rất nặng nề.

 

“Cốc cốc cốc”

 

Tiếng gõ cửa cắt ngang đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt, Diệp Lệ Thành buông Thẩm Ngữ ra, hai người im lặng thở dốc, ăn ý sửa sang lại quần áo cho đối phương.

 

Diệp Lệ Thành sửa sửa sợi tóc trên trán cô, “Được rồi.”

 

“Tổ trưởng?” Nhân viên nam cẩn thận gọi một tiếng.

 

Sau khi chân chính xác định quan hệ thì Thẩm Ngữ lại bắt đầu ngượng ngùng, cô lắp bắp nói, “Vậy, vậy em ra mở cửa trước.”

 

Diệp Lệ Thành cười cười, “Ừ.” Rồi đi đến ngồi trước bàn làm việc.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.