Thẩm Ngữ

Chương 20: Chương 20:




Chương 20: Trị liệu tại phòng cho khách (H, nhũ giao, deepthroat)

 

Sau khi vệ sinh xong, hai người một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh, khi đến trước cửa phòng chiếu thì dừng lại.

 

“Em vào trước đi.” Diệp Lệ Thành xoa đầu Thẩm Ngữ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thẩm Ngữ buông tay anh ra, đi sát lại gần anh rồi nhỏ giọng nói, “Em có mua một bộ quần áo mới, đêm nay… Đêm nay em mặc cho chú xem được không?”

 

“Tiểu Ngữ, em muốn ép khô tôi sao?” Diệp Lệ Thành đưa tay che đi khóe môi đang nhếch lên.

 

Anh sợ thất hứa với cô lần nữa nên cũng không dám hứa hẹn.

 

Sắc đỏ lan trên má Thẩm Ngữ, cô xoay người muốn chạy trốn nhưng Diệp Lệ Thành đã kịp thời túm cổ tay cô lại, âm thanh trầm thấp Thẩm Ngữ vang lên bên tai cô, “Ngày mai đem đến công ty rồi thay cho tôi xem.”

 

Thẩm Ngữ cả người nóng như muốn bốc khỏi, cô cúi đầu nhanh chóng đi vào trong rạp chiếu, bỏ lại Diệp Lệ Thành đứng ở kia không biết nên khóc hay cười.

 

Rõ ràng là cô câu dẫn trước, bây giờ lại trở thành anh là người khởi xướng.

 

Khương Tá không có hứng thú với phim tình cảm, Thẩm Ngữ vừa đi là đã ngồi đó ngủ mất, ngủ đến lúc hết phim.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Khương Tá, dậy đi!” Thẩm Ngữ lắc lắc thiếu niên đang ngủ say.

 

Khương Tá bật ngồi dậy, mặt mang mê mang nhìn xung quanh, “Đây là đâu?”

 

“Rạp chiếu phim.” Thẩm Ngữ áp chai Coca lạnh lên mặt để cậu ta tỉnh táo một chút.

 

Khương Tá giật mình, lúc này cậu ta mới phản ứng lại.

 

Mặt Khương Tá lộ ra vẻ thất vọng, cậu ta gãi gãi tóc, đi hẹn hò mà mình lại như thế này, chắc cô sẽ không có ấn tượng xấu về mình đâu ha?

 

Thẩm Ngữ yên lặng nhìn Khương Tá làm ra những hành động kỳ quái mà cô không thể hiểu được, cô nghĩ nghĩ một chút sau đó cẩn thận mở miệng hỏi, “Cậu làm sao vậy?”

 

Cả người Khương Tá đột nhiên cứng đờ lên, sau đó cậu ta máy móc lắc lắc đầu.

 

Thẩm Ngữ yên tâm thở ra một hơi, “Vậy chúng ta đi thôi, sắp hết suất chiếu rồi.”

 

Lúc này Khương Tá mới phát hiện trong phòng chiếu phim chỉ còn mỗi bọn họ, hai người đứng dậy dọn rác chỗ mình, sau đó tự nói với không khí, “Cô có thích ăn mì không?”

 

Thẩm Ngữ đứng phía sau che miệng cười trộm, Khương Tá thoạt nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực tế lại khá ngốc.

 

“Thích.”

 

“Vậy chúng ta đi ăn mì đi.” Khương Tá bỏ rác vào thùng sau đó giấu đầu lòi đuôi giải thích, “Chị tôi bảo tôi dẫn cô đi ăn.”

 

“Ừ, biết rồi.” Thẩm Ngữ cười tủm tỉm nhìn Khương Tá rồi nhanh chóng bước song song với cậu ta, “Cậu đi chậm một chút, tôi đi theo không kịp.”

 

“Phiền quá.” Khương Tá khẩu thị tâm phi nói một câu nhưng vẫn đi chậm lại.

 

“Tại chân cậu dài.” Thẩm Ngữ cười nói.

 

Lúc này trong đầu Khương Tá nổi lên vô vàn bong bóng tình yêu, vô vàn suy nghĩ “Cô ấy khen mình” cứ liên tục xuất hiện, nhưng vì phép lịch sự cơ bản nên cậu cũng mất tự nhiên nói lại, “Cô cũng đẹp lắm.”

 

Nói xong, hai tai liền đỏ rực lên, vì không thể để cô nhìn thấy dáng vẻ 囧 này của mình nên cậu ta liền bỏ chạy, bỏ lại Thẩm Ngữ đang đứng đó trợn mắt há hốc mồm.

 

Khương Tá chạy thẳng đến nhà vệ sinh rồi vốc vài bụm nước lạnh tạt vào mặt mình. Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên gương kiểm tra xem mình có chỗ nào không ổn không, sau đó cố ý kéo kéo tóc che đi hai lỗ tai đỏ bừng rồi mới quay lại tìm Thẩm Ngữ.

 

Khương Tá chạy nhanh như bay nhưng lúc đến chỗ ngoặt gần vị trí của Thẩm Ngữ thì lại đổi thành tư thế đi bộ nhàn nhã cắm tay vào túi, làm bộ như không có việc gì.

 

“Lúc nãy tôi gặp người quen nên mới chạy đến chào hỏi.”

 

“Ừ.” Thẩm Ngữ đã từ bỏ việc đuổi theo mạch não của cậu.

 

Khương Tá biết lời nói của mình không đáng tin chút nào. Cậu ta không giỏi nói chuyện lại còn hay suy nghĩ linh tinh thế nên sau đó hai người tiến vào trạng thái không thể giao lưu với nhau, điều này khiến cậu ta chẳng còn hứng ăn mì nữa.

 

Yêu đương thật phiền.

 

Thiếu niên choai choai ủ rũ cụp đuôi về nhà, buồn bực cả đêm.

 

***

 

Thẩm Ngữ định hôm nay về nhà mình ở, nhưng lúc đang trên đường đi thì Cố Uyển Như đột nhiên nhắn hai chữ “Trị liệu” cho cô.

 

Thẩm Ngữ đành phải quay về trung tâm thành phố.

 

Cố Uyển Như nhắn tin xong thì đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi làm việc trước bàn máy tính rồi ôm lấy anh, “Sao đột nhiên lại muốn trị liệu?”

 

“Không phải em muốn có con sao? Sắp hết kỳ nghỉ hè, anh sợ đến lúc đó sẽ không tiện nữa.” Diệp Lệ Thành mặt không đổi sắc nhưng nguyên nhân thật sự là anh không muốn Thẩm Ngữ về một mình.

 

Đêm khuya vắng người nên anh sợ cậu chàng kia có mưu đồ gây rối với Thẩm Ngữ.

 

“Cũng đúng, vẫn là anh nghĩ chu đáo.” Cố Uyển Như cảm khái nói, cô ta cho rằng chồng mình đã nghĩ thông rồi, “Em biết anh không thích Tiểu Ngữ nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng trưng ra gương mặt như thế, người ta mới có bao nhiêu tuổi đâu, nhìn mặt anh là sợ muốn chết, anh cứ như vậy hoài thì khi nào mới có hiệu quả được…”

 

Cố Uyển Như có rì rầm bên tai anh, Diệp Lệ Thành nhìn như nghiêm túc nghe nhưng hồn thì đã trôi đi mất.

 

Không biết cô mang đồ mà cô mới mua đến đây không nhỉ? Là sườn xám sao?

 

Nội tâm Diệp Lệ Thành ngứa ngáy, lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian trôi quá chậm.

 

Buổi tối mười giờ giờ rưỡi.

 

Thẩm Ngữ vội vàng đến, tắm rửa xong rồi đến phòng cho khách thì cũng đã là gần mười một giờ.

 

Cửa phòng của hai vợ chồng Diệp Lệ Thành chỉ khép hờ, anh nghe thấy tiếng bước chân thì đoán là Thẩm Ngữ đang lên lầu.

 

Cố Uyển Như vội giục anh đi ra ngoài, Diệp Lệ Thành làm bộ mặt lạnh ra cửa, hai người gặp nhau ở hành lang, Diệp Lệ Thành không giả vờ được nữa, động tác anh trở nên vội vàng, “Cách” một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.

 

Cô nhón mũi chân, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng giống như chú chim nhỏ bay vào trong lòng ngực anh, hai người tựa vào cửa rồi bắt đầu ôm hôn, anh bế thốc cô lên rồi vừa hôn vừa đi thẳng đến phòng cho khách.

 

Đôi chân dài của cô câu lấy eo anh, váy ngủ bị đẩy đến bên hông, nơi riêng tư vừa lúc chạm vào dây nịt của anh, một lạnh một nóng kích thích cảm quan của cô.

 

Diệp Lệ Thành đóng cửa rồi để cô tựa vào đó, anh kéo váy ngủ cô lên rồi vùi mặt vào bầu ngực tuyết trắng của cô, mùi hương thơm ngọt của cô xâm nhập vào từng dây thần kinh anh.

 

Áo bra trắng dồn bầu ngực thành hai quả cầu, Diệp Lệ Thành yêu thích không buông tay mà bắt đầu chơi đùa với nó.

 

Anh cực kỳ thích bầu ngực đầy đặn của cô, mềm mại đầy thịt rất vừa tay.

 

Anh cũng không rõ lúc trước anh có sở thích này hay không. Diệp Lệ Thành thầm cảm thán trong lòng, cơ thể này nếu thêm hai năm nữa thì không biết có thể khiến cho bao nhiêu đàn ông điên cuồng.

 

Ván cửa tuy rằng bóng loáng như tựa lâu thì cũng sẽ mỏi, Thẩm Ngữ đưa tay sờ tóc anh, sắc mặt ửng đỏ nhìn anh giống như đang mút đầu ngực mình giống như đang mút sữa, “Chú ơi, chúng ta lên giường được không?”

 

Diệp Lệ Thành ngẩng đầu, buông đầu vú đã bị mút đến sưng to ra.

 

Đầu vú đang trong trạng thái sung huyết, phía trên dính đầy nước bọt lấp lánh, nó liên tục lắc qua lắc lại theo từng bước đi của cô, hình ảnh này kích thích anh đến đỏ mắt.

 

Diệp Lệ Thành đè lên người cô rồi tiếp tục ngậm đầu vú vào, nhưng viên đậu đỏ đó đã trở nên vô cùng yếu ớt nên không chịu nổi độ ấm của khoang miệng anh, cảm giác hơi đau khiến Thẩm Ngữ hít hà một hơi.

 

“Đau…” Thẩm Ngữ kéo áo bra xuống rồi đưa đầu vú bên còn lại đến trước mặt anh, “Chú ngậm bên này đi.”

 

Diệp Lệ Thành nhìn hai bên đầu vú sau đó thương tiếc hôn lên đầu vú bị thương, lẩm bẩm nói, “Mới thế này mà đã sưng lên rồi, sau này có con còn đau hơn nữa.”

 

Anh nhớ tới cảnh năm đó Cố Uyển Như cho Diệp Lâm Lâm bú sữa mẹ, lần đầu tiên mang thai nhưng lại không ra sữa nên phải dùng dụng cụ hút sữa, lúc ấy vợ anh đau không chịu được.

 

Đang nghĩ về vấn đề nuôi trẻ con nhưng sau đó anh lại vô thức quay về phương diện tình dục.

 

Nếu về sau Thẩm Ngữ cũng mang thai…

 

Diệp Lệ Thành vừa nghĩ đến thì dương vật lập tức nảy lên một cái, bộ ngực tràn ngập sữa tươi, muốn bao nhiêu mềm thì có bấy nhiêu mềm…

 

“Tiểu Ngữ, sau này em có con tôi giúp em thông sữa được không?”

 

Sữa của Thẩm Ngữ chắc là sẽ rất ngọt…

 

Trước kia anh không có nhu cầu về tình dục nhiều nên cũng không muốn thử những thứ mới lạ, hiện tại có một cực phẩm như Thẩm Ngữ ở bên cạnh khiến Diệp Lệ Thành không khỏi bắt đầu cân nhắc đến những thứ thú vị hơn.

 

“Vâng.” Thẩm Ngữ nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy, cô ưỡn ngực đến trước mặt anh.

 

Diệp Lệ Thành cởi áo bra của cô ra rồi ngồi quỳ trước ngực cô, sau đó anh không ngừng dụng vật đã phồng lên ở giữa háng ma sát với bầu ngực cô.

 

Thẩm Ngữ ưm một tiếng, đôi tay run rẩy kéo phéc mơ tuya xuống. Kéo xong thì bắt đầu đưa tay đẩy quần lót ra, vì tư thế ngồi quỳ của anh nên chỗ đó rất căng, Thẩm Ngữ cầm lấy phần thân rồi thử móc ra vài lần nhưng đều không được, cô sợ nếu dùng sức quá nhiều thì sẽ làm gãy dương vật đang cương cứng kia.

 

“Chú ơi em không lấy ra được…” Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn Diệp Lệ Thành, “Muốn dương vật…”

 

Đôi môi hơi dày gợi cảm khẽ mở, sắc môi đỏ mọng, Diệp Lệ Thành nhét ngón trỏ vào miệng cô, thanh âm khàn khàn, “Muốn ‘xúc xích lớn’ sao?”

 

“Vâng…” Thẩm Ngữ nắm lấy tay anh, đầu lưỡi vòng qua liếp láp những vết chai trên ngón trỏ.

 

Trên ngón tay có một chút vị mồ hôi nhưng Thẩm Ngữ cũng không ghét bỏ, cô ra sức liếm mút nó giống như đang khẩu giao cho anh vậy.

 

Diệp Lệ Thành chưa từng gặp qua người con gái nào dâm đãng như vậy, chỉ cần đưa một ngón tay là đã thỏa mãn đến như vậy. Thế nếu đưa cho cô dương vật thì chẳng phải là có thể dễ dàng bắt cóc cô đi?!

 

Nếu không phải đã xác nhận nhiều lần là cô vẫn còn trinh thì chắc chắn rằng anh sẽ nghĩ cô là một tay già đời.

 

Có lẽ đúng như lời sách nói, có những người sinh ra đã là cực phẩm.

 

Diệp Lệ Thành rút tay về, dùng một tay cởi dây nịt ra, dương vật cứng đến phiếm tím lập tức bật ra, quy đầu đánh lên mặt cô.

 

“Dùng tay ép ngực lại, tôi muốn chịch vú của em.”

 

Cô nghe lời ép hai bầu ngực lại, tạo ra một cái khe thật sâu.

 

Anh đỡ dương vật rồi bắt đầu thọc vào, mềm thì mềm đấy nhưng không có chất lỏng bôi trơn nên lúc đưa đầy có hơi khó khăn, di chuyển cũng không dễ dàng.

 

Anh rút dương vật ra, đưa tới bên miệng cô, “Liếm đi.”

 

Thẩm Ngữ há mồm ngậm lấy quy đầu, cứ theo thường lệ bắt đầu phun ra nuốt vào nhưng Diệp Lệ Thành lại nói, “Liếm hết nguyên cây.”

 

Anh tiếp tục dỗ cô, “Ngoan, ướt thì mới có thể chịch vú của em được.”

 

Thẩm Ngữ hiểu rõ, cô nghiêng đầu bắt đầu liếm từ phần gốc đến quy đầu, làm tới làm lui vài lần, Diệp Lệ Thành thấy tốc độ của cô quá chậm nên liền đứng tư thế trung bình tấn, tay cố định đầu cô, mông hạ xuống rồi cắm thẳng dương vật vào miệng cô.

 

Khi quy đầu chạm đến cổ họng thì Diệp Lệ Thành không cắm nông như những lần trước mà anh càng thêm sức đẩy sâu vào, quy đầu khai mở yết hầu, khám phá những nơi bí ẩn hơn.

 

“Khụ——” Cổ họng cô phát ra âm thanh nức nở, đầu bị ghì chặt nên Thẩm Ngữ không tránh đi được, cô chỉ có thể dùng tay liên tục đẩy anh ra. Nhưng sức lực của một cô gái chân yếu tay mềm làm sao có thể địch lại người đàn ông cường tráng này, những phản kháng của cô chỉ là hành động vô dụng trong mắt anh mà thôi.

 

Thẩm Ngữ đang cảm thấy vô cùng khó chịu thì Diệp Lệ Thành lại sướng đến mức tràn ra một chút tinh dịch, yết hầu Thẩm Ngữ không ngừng co rút lại đè ép dương vật anh. Diệp Lệ Thành chưa từng làm qua nơi nào chặt đến như vậy, vừa ướt vừa trơn, đây đúng là thiên đường mà đàn ông luôn mơ đến.

 

“Ưm! Ưm!” Tinh dịch bắn vào trong cổ họng cô, Thẩm Ngữ mặt đầy thống khổ, nước mắt không ngừng trào ra làm ướt khăn trải giường.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.