Thẩm Ngữ

Chương 18: Chương 18:




Chương 18: Tạm quên đi mất mát

 

Hiếm khi được nghỉ một ngày nên Thẩm Ngữ liền hỏi nhiếp ảnh gia có muốn chụp ảnh hay không. Nhưng vì hỏi bất ngờ nên cô cũng không ôm nhiều hy vọng cho lắm nhưng không ngờ là hai tiếng sau cô lại nhận được câu trả lời.

 

“Làm mẫu trang điểm lúc giờ hai chiều tại lầu X trung tâm thương mại XX, lương không nhiều nhưng chỉ làm có một tiếng thôi, em có muốn không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Đi chứ, cảm ơn anh Lâm đẹp trai.” Thẩm Ngữ nhanh chóng trả lời.

 

Dù sao cũng đang rảnh, kiếm được nhiều hay ít thì cũng là có tiền, đỡ hơn phải ngồi không.

 

Hai giờ chiều, Thẩm Ngữ đến đúng theo giờ hẹn.

 

Chuyên viên trang điểm yêu cầu cô thay một bộ váy đen ngắn, tóc cột kiểu đuôi ngựa thấp, trang phục và kiểu tóc đều rất đơn giản bởi vì nó chỉ làm nền cho lớp makeup.

 

Thẩm Ngữ chỉ thoa một lớp kem chống nắng trước khi đến đây nhưng chuyên viên trang điểm lại bảo cô tẩy trang hết để lộ ra mặt mộc.

 

“Thẩm Ngữ đúng không?” Chuyên viên trang điểm thay cô lột lớp mặt nạ xuống, nhịn không được mà vỗ vỗ cô mặt cô, “Còn trẻ thật tốt, da lúc nào cũng căng mịn hết.”

 

Chuyên viên trang điểm ước chừng hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi, tóc nhuộm màu xanh xám có vẻ rất ngầu nhưng bản chất thật sự lại là một con người thích hóng hớt.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Nghe A Lâm (nhiếp ảnh gia) nói em mới mười sáu, sao không lo học mà đi làm model vậy, ba mẹ không phản đối sao?” Chuyên viên trang điểm thành thục bôi một lớp kem dưỡng ẩm lên mặt cô, còn không quên tìm hiểu tình huống của Thẩm Ngữ.

 

“Không phản đối.” Thẩm Ngữ cười cười, “Em muốn kiếm thêm tiền để đi du học.”

 

“Thảo nào, em giỏi hơn chị nhiều đấy.” Chuyên viên trang điểm vỗ vỗ vai cô, sau đó đứng lên, “Lát nữa em cứ ngồi yên là được, chị kêu em làm cái gì thì em hẵng làm cái đó, nhớ kỹ đến lúc cuối buổi diễn thì phải cười.”

 

Chuyên viên trang điểm nâng cằm Thẩm Ngữ lên rồi “Chậc” một tiếng, “Gương mặt này của em chỉ cười mỉm thôi là không đủ, phải cười hé răng nữa, hiểu không?”

 

Thẩm Ngữ gật đầu, cô cũng biết gương mặt mình nhìn có chút kiêu căng.

 

Đúng hai giờ rưỡi là bắt đầu việc trang điểm, Thẩm Ngữ chỉ cần ngồi thẳng lưng, nhìn như nhẹ nhàng nhưng ngồi lâu nên cũng không ổn chút nào. Lúc đứng lên đi một vòng cho mọi người xem thành quả trang điểm thì Thẩm Ngữ có thể nghe thấy tiếng khớp xương phát ra âm thanh “Răng rắc”.

 

Cô nhớ đến việc được dặn là phải cười hé răng nên suốt những lúc đi qua đi lại cô đều cố gắng giữ vững nụ cười, đôi lúc có một vài vị khách còn giữ cô lại để nhìn rõ lớp trang điểm trên mặt cô.

 

Lúc Thẩm Ngữ cười đến đến mức sắp bị chuột rút thì cô lại nhìn thấy thân ảnh của Diệp Lệ Thành từ phía xa, tay phải anh cầm một túi giấy màu trắng, tay trái được Cố Uyển Như khoác tay, vợ chồng hai người vừa thân mật trò chuyện vừa đi đến gần chỗ cô.

 

Khoảng cách giữa bọn họ ngày càng ngắn, Thẩm Ngữ mệt lả cả người nhưng vì vẫn còn trong giờ làm việc nên cô đành nhịn xuống ý định muốn vẫy tay chào anh, thế nhưng cô cũng không ngăn được bản thân cứ luôn dõi mắt nhìn theo bóng hình Diệp Lệ Thành.

 

Cuối cùng Cố Uyển Như dừng lại ở shop mỹ phẩm, cô ta tự đi vào mua sắm, còn Diệp Lệ Thành thì ngồi chờ ở ngoài.

 

Lướt điện thoại được một lúc thì Diệp Lệ Thành cảm thấy chán nên liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó anh nhìn thấy chỗ mà Thẩm Ngữ đang làm part-time. Thẩm Ngữ đã xong việc, cô đang đứng ở một bên, bây giờ đến phân đoạn chuyên viên trang điểm cho khách hàng, cô không có việc gì làm nên liền nhìn Diệp Lệ Thành.

 

Cứ như vậy, tầm mắt hai người liền chạm vào nhau, Thẩm Ngữ cười rạng rỡ với anh, sau đó cô cứ đứng ở đấy ngây ngô cười, như thế trong mắt cô chỉ còn mỗi Diệp Lệ Thành.

 

Chủ đề trang điểm lần này là cam đào cho mùa hè, chuyên viên trang điểm cố ý trang điểm cho mắt Thẩm Ngữ to tròn thêm một tí nên nhìn rất đáng yêu.

 

Diệp Lệ Thành nhận ra Thẩm Ngữ, đầu tiên là giật mình, sau đó nhếch khóe môi lên rồi giơ ngón tay cái với cô.

 

Thẩm Ngữ càng thêm vui vẻ, cô cười tít cả mắt.

 

Người chủ trì đang đứng bên cạnh trêu ghẹo nói, “Người mẫu cười xinh đến như thế kia hẳn là rất hài lòng với trang điểm lần này đấy…”

 

Mọi người cười to, Thẩm Ngữ ngượng ngùng đi theo sau chuyên viên trang điểm, sau đó khom lưng rời đi.

 

Thẩm Ngữ ở phòng trang điểm chờ tẩy trang, cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện trắng tinh trên màn hình, ngón tay do dự đặt ở chỗ “Thêm bạn bè”.

 

“Ngẩn ngơ cái gì đó?” Một bàn tay từ phía sau đưa tới thay cô nhấn vào đó, “Thích người này sao?”

 

Chuyên viên trang điểm dùng khuỷu tay chọt chọt cô.

 

Trái tim Thẩm Ngữ muốn nhảy đến cổ họng, cô hoảng hốt nhấn tắt màn hình, “Không, không phải…”

 

“Thôi đi, em lừa ai đấy.” Chuyên viên trang điểm mang vẻ mặt “Chị đây hiểu hết”, vừa đổ nước tẩy trang vào bông tẩy trang vừa nói, “Em xinh như vậy mà còn sợ người ta không thích sao?”

 

Thẩm Ngữ nghe xong cũng phát sầu, “Anh ấy không thích kiểu người như em.”

 

Nếu không thì cũng sẽ không đến tận hôm nay mà vẫn chưa add WeChat.

 

“Anh ta thích mẫu người như thế nào? Nói đi để chị đây gợi ý cho cưng.” Chuyên viên trang điểm mặt đầy hứng thú.

 

“Em cũng không biết… Cổ điển, hơi xinh đẹp một chút?” Thẩm Ngữ vẻ mặt đưa đám, “Chị, có phải em không có hy vọng rồi không?”

 

Chuyên viên trang điểm trầm tư trong chốc lát, “Như vậy đi, sau khi xong việc thì chị sẽ chọn cho em một bộ đồ, em cứ hẹn anh ta đến gặp, chị đảm bảo vừa nhìn là anh ta sẽ thích ngay.”

 

“Nhưng mà phải dùng lý do gì đây?”

 

“Ngốc thế, mời anh ta đi ăn gì đó là được rồi.”

 

“À…”

 

Điện thoại chợt rung lên, Thẩm Ngữ cầm lên thì thấy Diệp Lệ đã chấp nhận lời mời kết bạn.

 

Cô không nghĩ nhiều liền nhắn qua một tin “Em là Thẩm Ngữ” rồi còn kèm theo một icon nhe răng cười.

 

Anh nhanh chóng trả lời “?”.

 

Thẩm Ngữ cắn môi dưới suy nghĩ xem nên nhắn lại như thế nào, chuyên viên trang điểm thấy vậy thì giật lấy điện thoại rồi nhanh chóng gửi một câu “Hôm nay em đi làm thêm có lương nên muốn mời một bữa.”

 

“Mấy giờ?”

 

Diệp Lệ Thành vừa gửi tin nhắn đi thì Cố Uyển Như cũng đã mua xong đồ, anh cất điện thoại rồi đứng lên, “Xong rồi chứ?”

 

“Ừ.” Cố Uyển Như cười cười rồi câu lấy tay anh, “Chúng ta đi ăn gì đó đi.”

 

Lúc chờ đồ ăn thì Diệp Lệ Thành cứ luôn nhìn chằm chằm vào di động, Cố Uyển Như nhận ra, “Anh xem cái gì đó?”

 

“Hửm?” Diệp Lệ Thành nhấn nút gửi tin nhắn đi rồi đặt điện thoại qua một bên, “Không có gì, chuyện công ty.”

 

“Ăn xong anh phải đến công ty một chuyến, lát nữa anh đưa em về trước.” Diệp Lệ Thành nói.

 

“Không thể xin nghỉ sao?” Cố Uyển Như không vui nói, “Đêm nay em còn muốn xem phim với anh.”

 

“Lệ Thành…” Cố Uyển Như nắm lấy tay anh, tinh tế vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út, “Chúng ta lâu rồi chưa xem phim cùng nhau đó.”

 

Ánh đèn mờ nhạt tạo nên bầu không khí lãng mạn, Diệp Lệ Thành bị hoàn cảnh cảm hóa, tim anh đập rộn ràng, anh rũ mắt xuống rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay vợ, “Vậy đi thôi.”

 

Anh rút tay về rồi hủy buổi hẹn hò với Thẩm Ngữ.

 

Thẩm Ngữ vốn đang rất vui vẻ, cô mua đồ xong rồi ngồi chờ Diệp Lệ Thành, thế nhưng cô bỗng nhận được tin nhắn của anh, bảo là không thể đi cùng cô, ngọn lửa vui mừng ấy cứ như bị một chậu nước lạnh dập tắt.

 

“Có việc gấp, xin lỗi.”

 

Cô cũng không còn hứng thú shopping gì nữa, chuyên viên trang điểm quan tâm nói, “Sao tự nhiên buồn hiu vậy.”

 

“Anh ấy có việc gấp nên không đi được.”

 

“Xì, mấy thằng oắt con, trai đẹp có nhiều vô số kể, để chị đây giới thiệu cho em một người tốt hơn.” Chuyên viên trang điểm nói được làm được, cô ấy lập tức bấm điện thoại gọi một chàng trai đến.

 

Hơn mười phút sau.

 

“Em trai của chị, Khương Tá, mười sáu tuổi, thế nào, đẹp trai hơn cái người em thích đúng không?” Chuyên viên trang điểm đẩy chàng trai cao ráo mặc áo T-shirt đến trước mặt cô.

 

Tóc Khương Tá lộn xộn, giống mới vừa tỉnh ngủ, lỗ tai còn cắm tai nghe, khuôn mặt không giấu vẻ mất kiên nhẫn nhìn chị của mình, “Đây là việc gấp mà chị nói à?”

 

“Ngày nào cũng chỉ biết game, giới thiệu bạn gái cho em mà em còn không vui à?” Chuyên viên trang điểm trề môi rồi rời đi nhanh như gió, “Nhớ chăm sóc Tiểu Ngữ cho thật tốt đấy.”

 

Chuyên viên trang điểm họ Khương tên Đóa, cái tên đáng yêu như loài hoa nhưng lại bản thân cô  ấy lại rất hào sảng.

 

Khương Tá bực bội tháo tai nghe xuống, lúc này cậu ta mới chú ý đến Thẩm Ngữ đang khó xử đứng ở một bên.

 

Gương mặt trắng nõn của cô xuất hiện một chút mất tự nhiên, mái tóc xõa bung che đi hai tai đang dần có xu hướng đỏ lên.

 

Chàng trai mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, cứng nhắc hỏi, “Cô muốn đi đâu?”

 

“Cậu cũng mắt một mí à!” Thẩm Ngữ làm lơ hành vi kỳ lạ của cậu ta, cô đi đến trước mặt chàng trai rồi vui mừng nói, “Trùng hợp quá, tôi hai mí lép nhưng cũng coi như là mắt một mí rồi!”

 

Đôi mắt một mí của Thẩm Ngữ khiến cô trông giống như một công chúa nhỏ yếu ớt kiêu ngạo, còn mắt một mí của Khương Tá chỉ khiến cậu ta nhìn có chút phèn.

 

Nhưng bạn gái lý tưởng của những chàng trai bây giờ chẳng phải là công chúa nhỏ xinh đẹp hay sao.

 

“Vậy đi xem phim đi.” Thiếu niên nhìn trời, né tránh tầm mắt cô.

 

Hai người ông nói gà bà nói vịt thế nhưng cũng định ra được một buổi hẹn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.