Chương 17: Hôn chúc ngủ ngon
“Sao cửa bị khóa rồi?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Cố Uyển Như.
Sau đó là tiếng đập cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lệ Thành anh ở đâu?”
Thẩm Ngữ nhả dương vật ra, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn anh.
Diệp Lệ Thành chỉ mới cởi quần xuống thấp, để chỉnh lại quần áo thì cũng dễ nhưng Thẩm Ngữ thì có chút phiền phức, cả người cô trần trụi, chỉ còn một cái quần lót lẻ loi treo trên đùi phải của cô.
Âm thanh của vợ kéo Diệp Lệ Thành trở lại hiện thực, anh mang lên cái mặt nạ lạnh lùng, để Thẩm Ngữ đi vào phòng nhỏ bên trong, anh tự sửa sang lại quần áo rồi bình tĩnh đi ra mở cửa.
“Làm sao vậy?”
Cố Uyển Như sửng sốt một chút, tựa hồ phát hiện chồng mình có chút lạnh nhạt và xa lạ, bước chân liền lui về sau vài bước.
“Lệ Thành, anh, làm sao vậy?” Cô ta hỏi, người đàn ông trước mặt không phải người chồng mà cô quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hửm?” Anh cười cười, không khí quanh người chợt ấm lại, anh ôm lấy vai Cố Uyển Như rồi kéo cô ta xuống dưới lầu, “Chắc do chưa tỉnh ngủ.”
“À…” Cố Uyển Như không nghĩ nhiều, vừa đi kể với anh những chuyện thú vị ngày hôm nay.
Âm thanh trò chuyện dần dần đi xa rồi mất hút.
Thẩm Ngữ mặc xong quần áo, ngồi trên giường đợi một lúc sau đó lại ghé vào cửa xác nhận là bên ngoài không có ai rồi mới rón rén chuồn ra ngoài, lúc đi đến cầu thang thì dáng đi mới khôi phục như bình thường.
Hiện tại đi xuống chắc là sẽ không gặp được bọn họ đâu nhỉ? Thẩm Ngữ ngập ngừng đứng ở cầu thang, do dự một lúc rồi mới lấy dũng khí đi xuống lầu.
May là Diệp Lệ Thành đang cùng Cố Uyển Như ăn cái gì đó ở nhà ăn, Thẩm Ngữ thở phào một hơi, nhanh như chớp chạy về phòng.
Dưới thân Thẩm Ngữ dính đầy tinh dịch của Diệp Lệ Thành, cô lập tức đi tắm rửa ngay.
Cánh hoa bị cọ xát có hơi rát, cho dù cô đã vặn nước nhỏ nhưng khi đụng vào nước ấm thì vẫn có hơi đau.
Tắm xong, Thẩm Ngữ mặc váy ngủ rồi lên giường ngủ bù, ngủ một giấc đến tối mịt, lúc tỉnh lại đã là mười một giờ hơn, cô lắc lắc đầu một chút cho tỉnh ngủ rồi rời giường tìm chút đồ ăn.
Phòng bếp lầu một, Thẩm Ngữ nhàn nhã vừa ngâm nga hát vừa chuẩn bị bữa tối cho mình, còn ở lầu ba lại một mảnh lửa nóng.
Diệp Lệ Thành cùng Cố Uyển Như nằm nghiêng triền miên hôn môi, buổi chiều lúc cùng Thẩm Ngữ vô cùng thuận lợi nên anh cho rằng bản thân đã hoàn toàn được chữa khỏi, với cả trong lòng cảm thấy áy náy với vợ cho nên anh định dùng việc làm tình để bù đắp cho cô.
Nhưng hôn một lúc lâu mà Cố Uyển Như chẳng có thêm động tác gì mà chỉ nằm ra đó, thời gian dần trôi, hứng thú trong Diệp Lệ Thành càng lúc càng tụt xuống huống chi là phần dưới thân anh.
Đối với Cố Uyển Như thì làm tình chỉ là để sinh con, lúc trước toàn là đánh nhanh rút gọn, bây giờ đã hôn một lúc lâu nhưng vẫn không có gì xảy ra cả. Cô chờ đến mất kiên nhẫn, đưa tay xoa cái vật mềm nhũn giữa hai chân anh cách một lớp quần lót, miệng không ngừng nói thầm, “Rốt cuộc là có được không, lâu vậy rồi mà còn chưa cương.”
Trong lòng Diệp Lệ Thành hụt hẫng, anh rút tay về, hai người vốn đang dựa sát vào nhau giờ có chút khoảng trống.
Nhưng Cố Uyển Như lại không biết, sốt ruột vì chuyện muốn có con nên cô phá lệ sờ dương vật anh thêm vài lần, thấy nó vẫn không phản ứng gì thì vội vàng nói, “Nếu không thì đi tìm Thẩm Ngữ thử xem?”
Nghe Cố Uyển Như nói như vậy càng làm tâm tình vốn phức tạp của Diệp Lệ Thành càng thêm khó tả, anh vẫn không thể hiểu được vì sao người vợ mà anh yêu cứ năm lần bảy lượt đẩy anh cho người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ trong mắt cô, có con trai còn quan trọng hơn cả anh?
Diệp Lệ Thành không khỏi sinh ra nghi vấn.
Anh đặt vợ ở vị trí đầu tiên nhưng cô thì đặt anh ở đâu?
Cũng không trách được Diệp Lệ Thành lại suy nghĩ như thế bởi vì bên cạnh anh có một Thẩm Ngữ luôn xem anh là tất cả nên sẽ khó tránh khỏi việc anh đem vợ ra so sánh, mà càng so sánh thì càng thấy chua xót.
Thẩm Ngữ chỉ là người ngoài mà còn để ý đến anh hơn cả vợ anh.
Diệp Lệ Thành tự giễu trong lòng, anh gỡ tay Cố Uyển Như ra, rồi quay lưng lại với cô, “Mệt rồi, ngủ đi.”
Cố Uyển Như ngập ngừng, “Em, em chỉ muốn có con trai. Có con trai thì mẹ sẽ không…”
“Anh biết.” Diệp Lệ Thành cắt ngang, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với vợ, “Ngủ đi.”
Cố Uyển Như là một người khôn khéo, cô ta suy nghĩ một chút thì đã nhận ra là do mình quá nóng nảy rồi, sợ là anh có vẻ vẫn chưa chấp nhận Thẩm Ngữ nên lúc này cô ta cũng không dám ép uổng nữa. Cố Uyển Như như chịu thua mà ôm Diệp Lệ Thành từ phía sau rồi nhỏ giọng nói, “Lệ Thành, em nhớ anh nói anh muốn tham dự hội nghị di động lần thứ XX vào ngày mai, vừa lúc ngày mai em cũng không bận, chúng ta đi cùng nhau nhé?”
Một lúc lâu sau, Cố Uyển Như mới nghe Diệp Lệ Thành trả lời, “Không phải em không thích ồn ào sao?”
Anh không muốn tin vào suy nghĩ của mình nên đã cho cô ta một cơ hội để bày tỏ.
Cố Uyển Như nhẹ giọng, “Anh luôn nói là em không thích ra ngoài với anh, mà em sợ là nếu em không đi cùng anh thì chắc người ta quên em là bà Diệp luôn mất.”
Trong bóng đêm, tia sáng cuối cùng trong con ngươi của anh chợt tắt lịm, anh khép mắt lại, “Ngủ đi.”
***
Diệp Lệ Thành ngủ không ngon, mới hơn bốn giờ sáng mà anh đã bừng tỉnh giấc.
Anh mở đèn ngủ lên, Cố Uyển Như mang bịt mắt vẫn còn đang ngủ say.
Tâm trạng anh đột nhiên trở nên bực bội, anh cầm bao thuốc lá rồi đi đến ban công đón gió giải sầu.
Ban đêm khu biệt thự im ắng, đèn đường cũng bị chỉnh thành màu am ám, anh đi đi lại lại ở lan can hình bán nguyệt, khi đi đến phía bên kia thì phát hiện ở tầng một có ánh sáng.
Là phòng Thẩm Ngữ.
Anh nhíu mày rít một hơi thuốc thật mạnh rồi nhả ra một làn khói trắng.
Thẩm Ngữ đang làm gì mà bây giờ vẫn chưa ngủ, đã trễ như thế này rồi.
Anh lấy điện thoại ra định hỏi cho rõ nhưng khi mở danh bạ ra thì mới phát hiện mình không có số của cô.
Diệp Lệ Thành lạnh mặt xuống lầu rồi đến trước phòng Thẩm Ngữ, không kiên nhẫn mà gõ cửa.
Qua mười mấy giây thì mới nghe được tiếng dép loẹt xoạt do ma sát với sàn nhà gỗ, “Két” một tiếng, cửa mở.
Hai mắt cô còn đang lim dim, khuôn mặt sưng húp do ngủ, bây giờ trông cô như mèo con mới tỉnh giấc.
Diệp Lệ Thành nhả một ngụm khói về phía cô, “Sao không tắt đèn?”
Mùi khói thuốc nồng nặc khiến Thẩm Ngữ tỉnh táo lại phần nào, cô bóp mũi lại rồi đưa tay phẩy phẩy làn khói trước mặt, giọng nghèn nghẹn, “Em đang đợi chú.”
Diệp Lệ Thành nhếch một bên mày kiếm lên, tựa vào cửa rồi nhìn cô.
Thẩm Ngữ ủy khuất đến mức hai bả vai đều sụp xuống hết cả, “Em đợi chú đến ôm em ngủ, chú quên rồi sao?”
Diệp Lệ Thành ngẩn ra, anh sờ sờ đầu cô, giọng nói mang theo một chút xin lỗi, “Xin lỗi.”
Thẩm Ngữ không chút do dự mà tiếp nhận lời xin lỗi của anh sau đó ôm eo anh làm nũng, “Vậy bây giờ chú ôm em vào ngủ nha…”
Diệp Lệ Thành thoáng cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, vóc dáng Thẩm Ngữ nhỏ xinh, cao ngang ngực anh, bế lên là vừa đẹp.
Thẩm Ngữ đợi nửa ngày cũng không thấy Diệp Lệ Thành làm gì nên liền giả vờ nhón nhón chân lên muốn hôn anh, “Vậy chú hôn em đi…”
Cô không có chút kỹ năng hôn nào nhưng lại rất tự tin, cô thường đặt mình vào vị trí chủ động rồi bắt đầu cắn loạn lên môi anh.
“Thôi được rồi, em cứ như cún con vậy.” Diệp Lệ Thành cười cười rồi dúi đầu cô vào ngực mình, “Mùi thuốc lá nồng như vậy mà cũng không chê hôi.”
“Không hôi chút nào,” Cô hì hì cười, đưa tay lên che mắt anh rồi lại hôn thêm cái nữa, “Chỉ cần là đó là chú thì em đều thích hết.”
Cái lưỡi mềm mại gấp gáp chui vào trong miệng anh, bây giờ cô giống như một lữ khách đang lạc bước trên sa mạc nhưng lại chợt tìm được nguồn nước nên liền liều mạng nuốt lấy nước bọt của anh.
Diệp Lệ Thành ngậm chặt cái lưỡi đang quậy phá trong miệng rồi nút lấy, tạo nên những âm thanh mút mát đầy tình sắc.
Diệp Lệ Thành nút quá mạnh khiến cô bị đau nên cô liền rút lưỡi về rồi nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, “Chú nhẹ một chút.”
“Đau?” Diệp Lệ Thành cũng không có nhiều kinh nghiệm, anh chỉ đang ra vẻ cao thâm để người ta nghĩ là anh không có gì là không biết.
Thẩm Ngữ gật gật đầu, há miệng chỉ lên chỗ đầu lưỡi, “Nơi này đau.”
Ngón trỏ của anh chạm nhẹ vào đó, giọng dịu dàng, “Còn đau không?”
Thẩm Ngữ gật đầu, “Chú ôm em một cái thì em không đau nữa.”
“Ha ha.” Diệp Lệ Thành bị cô chọc đến cười ra tiếng, sương mù trong lòng tan đi không ít, “Được rồi, tôi ôm em.”
Anh dụi tắt điếu thuốc rồi khom lưng bế Thẩm Ngữ lên, sau đó nhẹ nhàng thả cô lên giường, “Ngủ đi.”
Dứt lời thì định rời đi.
Thẩm Ngữ giữ chặt ống tay áo Diệp Lệ Thành rồi nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ, “Vậy còn hôn chúc ngủ ngon đâu?”
Anh cười cười, in một nụ hôn lên má cô, “Vậy được chưa?”
Thẩm Ngữ nhân cơ hội câu lấy cổ anh sau đó cũng in một nụ hôn lên má anh, “Chú ngủ ngon.”
Diệp Lệ Thành bật cười lắc đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày mai phải cùng Cố Uyển Như tham dự hội nghị di động nên anh liền nói, “Ngày mai không cần đi làm, cho em nghỉ một ngày.”
“Vâng.” Thẩm Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm, “Em sẽ nghĩ đến chú thật nhiều.”
Diệp Lệ Thành gõ nhẹ lên trán cô, “Em đó!”
Sau đó anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rời đi.