Thẩm Ngữ

Chương 75: Chương 75:




Theo phong tục của nước Z, thứ quan trọng nhất trong đám cưới vẫn là đêm tân hôn, chẳng qua so với thời xưa thì không có chuyện náo động phòng*. Mặc dù Thẩm Ngữ đã sinh con nhưng mẹ Diệp vẫn mong chờ được ẵm bồng thêm nhiều đứa cháu nữa. Bốn góc giường tân hôn có đặt táo đỏ, lạc, long nhãn cùng hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử.

(*tục “náo động phòng” bắt đầu xuất hiện từ thời Tần với ý nghĩa gây nhộn nhạo trong phòng hoa của cô dâu chú rể để xua đuổi tà ma, yêu khí và giúp đôi tân hôn vượt qua nỗi e dè, ngại ngùng, dễ dàng gắn kết với nhau với ý nghĩa người không quậy thì ma quỷ sẽ quấy phá)

 

Tuy nhiên, hi vọng mãnh liệt của mẹ Diệp lại bị thằng cháu đích tôn ngăn lại. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên chiếc giường tân hôn rực rỡ, Diệp Tĩnh Hi ngồi đó, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm nhị vị phụ huynh vừa trở về sau tiệc cưới.

 

Diệp Tĩnh Hi bò đến bên giường, vươn tay về phía Thẩm Ngữ, rưng rưng nói: "Mẹ ôm."

 

Thẩm Ngữ mệt mỏi cả một ngày, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được điều đó. Cô ôm con trai vào lòng, bao nhiêu mệt mỏi như tan biến hết. Diệp Lệ Thành vẻ mặt không vui, anh kẹp lấy nách cu cậu, một tay đỡ bé lên, để bé ngồi trên cánh tay tay.

 

Không ngờ cậu nhóc Diệp Tĩnh Hi lại không cảm kích gì cả, nhăn mặt nhăn mũi khóc nức nở, gào khóc: "Ba hôi rình, con muốn mẹ bế cơ."

 

Thẩm Ngữ nghiêng người ngửi cổ anh, mím môi cười bồng lại con trai, "Chú... Lệ Thành, người anh toàn mùi rượu."

 

Sau khi con trai bắt đầu nói được, bọn họ ngầm thống nhất để cô đổi cách gọi tên anh trước mặt con trai vì sợ con xảy ra nhận thức lệch lạc, chỉ là đã kêu chú nhiều năm rồi, nhất thời đổi xưng hô cũng khó mà quen được. 

 

Diệp Lệ Thành cố ý chơi xấu, anh hôn lên mặt bé, "Cục cưng, không phải ba nói tối nay con nên ngủ với bà sao? Con đi hỏi bà nội coi có đúng không?"

 

Bé con nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như bé từng nói như thế thì phải, nhưng mà bé không muốn rời xa mẹ chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn vì rối rắm mà nhăn lại thành một cục.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mẹ Diệp không thấy thằng cháu mình nên đã đi đến đây tìm.

 

"Cục cưng của bà sao lại tới được đây? Làm bà kiếm mãi." Mẹ Diệp bế cháu trai lên dỗ dành, sau đó để ba bé đưa về phòng trước, còn bà ở lại nói vài câu với Thẩm Ngữ.

 

Thẩm Ngữ đỡ bà ngồi xuống mép giường, khép nép đứng sang một bên.

 

Mặc dù hiện tại đã gả cho con trai của bà thế nhưng vẫn là người thứ ba một bước trèo lên, tuổi vẫn còn quá nhỏ chưa đủ chững chạc. Nhìn thái độ hờ hững của mẹ Diệp thì có thể thấy rằng cô không được nhà họ Diệp hoan nghênh cho lắm.

 

"Nếu đã gả vào đây rồi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa cả." Mẹ Diệp bình tĩnh nói, "Sau này sống chung với Lệ Thành cho thật tốt. Tranh thủ lúc Tĩnh Hi còn nhỏ thì sinh thêm vài đứa, anh em gần tuổi mới hòa thuận được.”

 

Hóa ra là giục sinh.

 

Thẩm Ngữ hiểu rõ, ngoan ngoãn gật đầu.

 

Mẹ Diệp khá vừa lòng vỗ vỗ tay cô. Tính cách Thẩm Ngữ  dịu dàng, lại hiếu thuận, cô làm bà ưng bụng hơn Cố Uyển Như nhiều. Mẹ Diệp lấy thân phận người từng trải cũng chỉ điểm khuyên bảo vài câu về cách giữ hòa khí vợ chồng, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi. 

 

Sau khi mẹ của Diệp trở về, Diệp Lệ Thành mới giao cho bé con đang ngủ say cho mẹ anh rồi nhanh chóng trở về phòng mình.

 

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Diệp Lệ Thành không muốn lãng phí thêm một giây nào, vì vậy ngay lúc bước vào phòng, anh ngay lập tức đè cô lên giường hôn. 

 

Tâm giường do áp lực mà lõm xuống, tạo thành dốc nghiêng, những hạt lạc và chà là đỏ đặt ở góc giường lăn xuống dọc theo triền dốc, tụ lại ở xung quanh cô.

 

"Mẹ đã nói gì với em?"

 

Thẩm Ngữ nắm trong tay một ít lạc, long nhãn vương vãi, "Nói cái này."

 

Người đàn ông cười hôn lên môi cái chụt, "Đừng nghe lời bà ấy, một mình Tĩnh Hi là đủ rồi."

 

"Lại nói, anh cũng có chút lớn tuổi rồi."

 

Cô gái nhìn anh, đôi mắt long lanh, "Nào có ông chú nào đẹp trai như vậy chứ."

 

"Chú cứ thích nói linh tinh."

 

Đàn ông nào chẳng thích nghe lời hay, được chính người phụ nữ của mình khen thì trong lòng càng thêm ngọt ngào, anh mút lấy lưỡi cô, ngậm miệng, "Miệng thật ngọt, muốn chú thưởng em sữa bò sao?"

 

Cô gái khẽ cắn môi dưới của anh, nói là thưởng cho cô chứ chẳng phải ai đó mới là người được lợi hơn à.

 

Thẩm Ngữ chỉ biết thở dài trong lòng, cô cũng biết hôm nay người đàn ông đang vui vẻ nên cũng không muốn quét sạch hưng phấn của anh. Cô để anh nằm ngửa, đầu tựa vào giường, sau đó ngồi lên người anh, hôn một đường tới đũng quần. 

 

Thẩm Ngữ thuần thục cởi thắt lưng, cởi quần tây Diệp Lệ Thành làm lộ ra chỗ đã phồng lên, sau đó cởi luôn chiếc quần lót màu đỏ. 

 

Không hiểu sao cô có chút cảm động, để không khí đêm nay thêm phần vui vẻ, Diệp Lệ Thành vốn ngày thường trong tủ chỉ có màu đen, trắng hoặc xám. Thế nhưng hôm nay, anh đã thực sự mặc đồ lót màu đỏ.

 

Cô gái bước xuống giường, cởi chiếc váy trắng ban nãy đi chúc rượu trên người xuống, bước đến tủ lấy ra một chiếc sườn xám thêu hình rồng phượng màu đỏ, ướm thử lên thân thể trần trụi, sau đó đem sườn xám cùng tất chân màu đen mặc vào.

 

Sườn xám là kiểu áo truyền thống, thoạt nhìn đơn giản nhưng thực chất lại ẩn chứa nét bí ẩn. Sườn áo xẻ dài đến tận hông. Thời điểm Thẩm Ngữ trở lại giường, từ chỗ xẻ tà có thể mơ hồ nhìn thấy cặp mông cong vểnh khiến hai mắt Diệp Lệ Thành cứ dán chặt vào đó.

 

Vào đêm tân hôn, cô mặc sườn xám anh thích nhất, chẳng khác nào yêu nữ lẳng lơ dân quốc chuyên đi hút tinh khí đàn ông, cô cong eo bò lên người anh, vươn lưỡi liếm dương vật ẩn sau đũng quần.

 

“Tiểu yêu tinh, học cái này ở đâu vậy hả?” Diệp Lệ Thành không chờ được mà rút dương vật ra, nắm lấy cằm Thẩm Ngữ rồi nhét nó vào miệng cô.

 

Thẩm Ngữ mút mấy cái vỗ về anh, sau đó nhổ ra nói: "Em nhớ chú rất thích sườn xám."

 

“Lần đầu tiên của tôi với em, em cũng mặc sườn xám màu đỏ.” Diệp Lệ Thành nhớ lại, “Lần thứ hai thì mặc màu xanh lá cây, còn có một đêm là màu hồng nhạt”.

 

"Thế chú thích bộ nào nhất?"

 

"Màu hồng." Diệp Lệ Thành cười, véo hai vú cô, "Trùng với màu đầu vú em."

 

Thẩm Ngữ rốt cuộc chống đỡ không nổi anh chú da mặt dày này, nghẹn nửa ngày liền mắng: "Đồ lưu manh!"

 

"Chậc chậc chậc, lá gan thật lớn nha, anh nhớ là người nào đó thích anh trước cơ mà." Diệp Thành trêu chọc cô, "Tiểu Ngữ, em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có thể thích người như anh vậy?"

 

"Thích thì thích thôi, đã thích rồi thì làm sao mà em biết được..." Cô ậm ừ nói dối, tiếp tục mút lấy quy đầu.

 

"Trong mắt em chỉ có chú là tốt nhất, chú vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại có học thức cao. Được ở bên chú chính là điều may mắn nhất của em.”

 

Cô biết gần đây Diệp Lệ Thành hơi lo lắng về vấn đề tuổi tác do đó cô phải tạo niềm tin cho anh.

 

Cô dang rộng hai chân, dùng nơi riêng tư đã ướt đẫm kia nói cho anh biết khát vọng của mình, "Chú ơi, em muốn chú tiến vào đây."

 

Diệp Lệ Thành cảm giác bản thân sắp phát điên, chỗ kia của cô hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đã sinh con, màu sắc so với trước đậm hơn một chút, bây giờ nó mang màu đỏ thẫm xinh đẹp, dâm thủy tràn lan, chưa tiến vào mà đã chảy dọc xuống mông với bắp đùi. 

 

Nơi riêng tư của Thẩm Ngữ vốn dĩ sinh ra là để làm tình, sau khi sinh con cũng sẽ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái thích hợp cho việc giao hợp, thậm chí còn chặt hơn trước.

 

"Bé ngoan, ngồi lên đi."

 

Cô gái vén sườn xám lên rồi cắn giữ nó, âm hộ trơn nhẵn, Diệp Lệ Thành có thể thấy rõ ràng quá trình kết hợp giữa dương vật và tiểu huyệt.

 

Diệp Lệ Thành nín thở nhìn chằm chằm vào nơi giao hợp, cô thì ngồi xổm xuống, hơi ngả người ra sau để anh nhìn, một tay chống xuống giường, tay kia cầm quy đầu đâm thẳng vào phá vỡ cửa động, "Chú ơi, em yêu chú."

 

Lúc cô hạ mông xuống, âm đạo từng chút từng chút nuốt lấy dương vật khiến cô thở hổn hển, vào được một nửa thì cô dừng lại.

 

"Ưm, ưm lớn quá chú ơi, em vào không được..."

 

“Đã ở trong tình thế nào rồi mà vẫn còn dám gọi tôi là chú à?” Diệp Lệ Thành giữ eo cô rồi đẩy hông thật mạnh, toàn bộ dương vật đi vào bên trong.

 

"Ông xã ơi, ông xã nhẹ một chút, phía dưới sắp bị xuyên thủng rồi…A!"

 

Diệp Lệ Thành đột nhiên dùng sức, “bạch” một tiếng, dương vật khuấy loạn bên trong cô. 

 

Toàn văn hoàn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.