"Anh lấy tôi làm vật thí nghiệm để chơi đùa. Muốn chọc tức Vương Tần Lâm sao? Oh, nếu không hôn trả anh một cái, vậy thì tôi thiệt thòi rồi!"
Dụ Ngôn Gia im lặng, nhưng ánh mắt sắc bén từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô. Khoảng cách của hai người thật sự rất gần, rất tình tứ, rất thân mật. Đuôi mắt người đàn ông hẹp dài mà thâm thúy, làn môi mỏng mà nghiêm nghị, trái tim Trình Doãn như muốn nhảy khỏi lồng ngực đến nơi.
Biết sao đây, Dụ Ngôn Gia cứ cảm thấy... cô gái trước mặt này đầy hương vị mới mẻ.
"Có câu nói thế này..." Dụ Ngôn Gia khẽ lên tiếng. "Đối mặt với người mình thích, trái tim sẽ không tự chủ mà đập rất nhanh."
Trình Doãn híp mắt lại, thử lắng nghe chuyển động của cơ thể.
Đúng... đúng thật.
Cô vô thức nhìn lên, hai chóp mũi va chạm thoáng qua nhau, trong hơi thở của hai người đều quấn quýt mùi hương của đối phương. Cô phát hiện anh đang đóng cửa kính xe.
Vương Tần Lâm đang đứng xem bây giờ mới trở nên sốt sắng, vừa nhấc chân muốn đuổi theo bắt gian tại trận, kết quả lại bị một tốp bảo vệ lôi đi không thương tiếc.
"Anh đang muốn nói gì..."
Trình Doãn nhìn xuống, bàn tay hồng hào khẽ run của cô được anh nâng lên, ép cô tự đặt tay lên ngực chính mình, cong môi cười.
"Em hỏi bản thân em xem... em đang muốn gì?"
Trình Doãn làm theo, ánh mắt nhìn xuống. Nhưng mục đích chỉ là che giấu sự hoảng loạn trong đáy mắt.
"Dụ tiên sinh... là anh "muốn" tôi... ưm..."
Hai mắt Trình Doãn trừng lớn. Khuôn miệng người đàn ông mãnh liệt đáp xuống, dùng lực cạy khoang miệng của cô ra, đưa lưỡi vào trong đảo qua một lượt. Cả người Trình Doãn run lên, đầu óc trống rỗng.
Dụ Ngôn Gia giữ lấy gáy cô, hành động linh hoạt vừa hút vừa cắn, Trình Doãn không lường trước được, lồng ngực phập phồng vì không thể hô hấp. Thanh âm yêu kiều không kìm được mà rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng.
Cô muốn đẩy anh ra, kết quả hai cổ tay đều bị túm lấy, đặt lên đỉnh đầu, thân người không tự chủ mà dướn lên cao, vô tình chạm phải nơi nào đó đang cứng lên.
Trình Doãn hoảng hốt vùng vẫy, đột nhiên eo thon bị giữ chặt, Dụ Ngôn Gia khẽ xoa nắn, hôn sâu như thể muốn cùng cô gái trong lòng dung hòa làm một.
"Ha..."
Dụ Ngôn Gia buông nhẹ, Trình Doãn lập tức đón lấy không khí mà hít thở, ánh mắt uất hận nhìn lên, chỉ thấy gương mặt Dụ Ngôn Gia vẫn điềm nhiên như cũ.
"Dụ Ngôn Gia... anh có biết tôi ghét nhất là điều gì không?"
"Áp đặt."
"Vậy mà anh còn dám..."
"Doãn Doãn..." Người đàn ông ngắt lời cô, nghiêm túc nói, chất giọng khàn khàn. "Tôi thực sự muốn tìm hiểu em, muốn được nâng niu em, có những lúc tôi muốn hiểu hết về con người em, muốn biết em đang cần gì, suy nghĩ phải đáp ứng em như thế nào..."
Người đàn ông nhìn cô, ngữ điệu chân thành.
"Nhưng vào lúc tôi nghĩ rằng bản thân đã hiểu em rồi, em lại khiến tự tin trong tôi suy sụp, nhưng sự dịu dàng của em, tôi không muốn từ bỏ."
Trình Doãn sững người.
Dụ Ngôn Gia quay trở về ghế lái, nhưng bàn tay vẫn giữ tay trái của cô không buông.
"Ban nãy là tôi đã mạo phạm em, nếu em không thể chấp nhận có thể lựa chọn quên đi. Nhưng có một điều em phải nhớ rằng..."
Dụ Ngôn Gia nghiêng đầu, khí chất ngang tàn thoát qua ánh mắt, cả thanh âm khi nói ra đều mang đầy cảm giác uy lực.
"Từ nay trở đi... cuộc sống của em đã có tôi rồi."
Trình Doãn dở khóc dở cười.
Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ thuận theo người đàn ông này như thế. Có những lúc đối diện với anh, cô đã từng nghĩ, trái tim đang đập loạn vì yêu này... rốt cuộc là của Đàm Ngư hay của Trình Doãn?
Cô cũng chẳng hiểu nổi, có lẽ tiếng yêu quá khó để nói ra, có khi sự thân mật giữa hai người lại không thể tồn tại quá lâu được.
Đàm Ngư từng yêu, từng được yêu và cũng muốn được yêu nhiều như thế.
Chỉ là Lương Ngạn đã dập tắt trong cô cái gọi là yêu sâu đậm, yêu từ cái nhìn đầu tiên và tình yêu sét đánh. Lúc cô cần hắn nhất, cần có người yêu thương và an ủi dỗ dành như một đứa trẻ thì hắn lại là người bỏ đi đầu tiên.
Đàn ông trên thế gian đều bạc tình như vậy, trái tim họ đều như sắt như thép như thế... thử hỏi làm sao cô dám mở lòng một lần nữa đây?
Cảm giác bị phản bội thật sự rất khó chịu...
Nụ cười lạnh nhạt thoáng qua khóe môi, Trình Doãn nhìn vào bàn tay hai người đang nắm chặt, nói.
"Dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi sẽ thích anh?"
Mà lúc này, câu hỏi của cô như chạm vào nơi mềm yếu và cứng rắn nhất của người đàn ông, chỉ thấy đuôi mắt anh khẽ nhếch lên.
Nụ cười tà mị và gian xảo.
"Má tôi để em hôn, miệng tôi để em cắn, bụng tôi cho em sờ, "chân ngắn" cho em nghịch, thế nào... như vậy đủ thích tôi chưa?"
___