Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng

Chương 12: Phiên ngoại 2 – Cha học chung




Dĩnh Lạc từ khi trốn truy nã phải vượt biên thay tên đổi họ, đem sự nghiệp một lần nữa xây dựng lại ở Đông Nam Á, gần đây mới vươn xúc tu đến đại lục, liên kết với thế lực của Thiên Hà bang, mở một ít công ty hoạt động hợp pháp để che giấu những hoạt động phi pháp, thường thường bay đi bay lại giữa hai nơi, cố gắng phát triển sự nghiệp.

Thường xuyên qua lại giữa hai nơi còn có một nguyên nhân, chính là hắn yêu thương đứa con tên Dĩnh Hạ đang học ở đại lục, vì không muốn khiến cho cảnh sát chú ý, Dĩnh Lạc có ý định chờ Dĩnh Hạ tốt nghiệp đại học xong thì ra nước ngoài chung với mình, trước đó, chỉ có thể kiên nhẫn đợi thêm ba năm.

Hôm nay, Dĩnh Lạc sau khi đáp máy bay, vì kích động mà muốn chạy về nhà của con, đang muốn nói lái xe Thần Dịch nhanh một chút, A Hào đã chủ động hối thúc.

“Dịch Thần, đem bản lĩnh lái xe của cậu bày ra đi, có thể nhanh được bao nhiêu thì liền nhanh bấy nhiêu, đừng có để ý tới mấy vụ giới hạn tốc độ.”

Dịch Thần vốn xuất thân là dân chuyên thi đấu ở các giải đua xe, nắm chặt vô lăng, đó chính là như hổ thêm cánh, cho nên đạp ga dưới chân một cái, đường cao tốc lập tức trở thành địa điểm thi đấu trong giải đua xe của hắn, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không thèm để vào mắt.

“Chờ gặp vợ nhỏ của cậu không kịp sao?” Dĩnh Lạc hỏi A Hào ngồi ở đằng trước.

“Đại ca anh không biết đó, em mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho Tiểu Xuân, cậu ta hóa ra muốn em đừng trở về tìm cậu ta, thả cậu ta đi, hừ, nhất định là giận em lâu quá không có về, mới cố ý nói ngược lại. Em tối nay sẽ dỗ cậu ta, thật sự là, vợ nhỏ quả nhiên rất khó nuôi…”

“Cậu có thể không cần nuôi…” Dĩnh Lạc cười lạnh.

“Ôi, không nỡ, đại ca anh không biết đó, Tiểu Xuân khi lẳng lơ lên, một trăm em gái ở quán bar cũng còn kém hơn, em làm sao có thể không nuôi?”

A Hào vừa nói vừa nghĩ đến bộ dáng lẳng lơ trên giường của Tiểu Xuân nhà gã, cả người rộn ràng, hận không thể đem vợ nhỏ ôm vào lòng hôn hôn mấy cái ngay lúc này.

Dĩnh Lạc vẫn còn vì chuyện Quí Xuân muốn bắt cóc Dĩnh Hạ lúc trước mà tức giận, hừ nói: “Quí Xuân trẻ người non dạ tính cách xốc nổi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bán đứng cậu. Hay là đá nó sớm một chút đi, hoặc là bán cho quán bar cũng tốt, đừng có để cho tôi nhìn thấy rồi ngứa mắt.”

Sắc mặt A Hào đại biến: “Đại ca, coi như nể mặt em, đừng so đo chuyện Tiểu Xuân làm với Dĩnh Hạ thiếu gia mà, em sẽ giữ cậu ấy thật chặt, không cho cậu ấy làm bậy nữa.

Dĩnh Lạc cười nhạt, thủ hạ A Hào này cũng là kẻ nổi tiếng lòng dạ ác độc trong giới, nếu nói sẽ giữ chặt người nào đó, cả đời này Quí Xuân sợ là không ngóc đầu dậy nổi, coi như là cũng bị cảnh cáo.

Tâm tư vừa chuyển, nhớ đến Tiểu Hạ nhà mình. Cũng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn tinh khiết như lần đầu gặp nhau cách đây 2 năm, khi thân thiết vẫn mãi mãi ngượng ngùng non nớt, đây mới là cực phẩm của nhân gian, thằng ranh Quí Xuân kia ở đâu có cửa để mà so sánh?

“Tiểu Hạ nhà này là tốt nhất.” Thêm một câu nói như vậy.

Trong lòng A Hào nghĩ nghĩ: tục ngữ nói con hát mẹ khen hay, cho dù Dĩnh Hạ không tới mức như vậy nhưng so ra vẫn kém Tiểu Xuân vợ gã, bất quá, lời này cũng không thể nói ra cho đại ca nghe được, đại ca sẽ chém gã.

Hai người bên này minh tranh ám đấu tình nhân của mình là tốt nhất, ngồi ở ghế tài xế, Dịch Thần mới không có cái tâm tư nhàm chán như họ, đạp ga, phóng đi như tia chớp, xe mới mãi mãi là người tình của gã.

Khi ba người trở về nhà, cũng đã bảy tám giờ tối, Dĩnh Hạ vui mừng không giống như lúc trước, đi ra cửa chào đón cha đi ra ngoài hơn nửa tháng mới về.

“Cha.: Cậu trời sinh tính rụt rè, sẽ không trước mặt A Hào cùng Thần Dịch mà làm này làm nọ, chỉ bắt chuyện nhàn nhạt với Dĩnh Lạc.

Lão cha con không băn khoăn nhiều như vậy, ôm lấy người phía trước đầy khoa trương, cảm giác được cái mặt của con nhăn nhăn đỏ hồng, muốn bao nhiêu thẹn thùng thì liền có bấy nhiêu, làm cho hắn vui vẻ khoái ý, hắn rất là thích xem bộ dáng như thế này của con.

“Tiểu Hạ có nhớ cha không?” Cố ý hỏi mập mở: “Cô đơn không?”

Dĩnh Hạ nhìn chung quanh một chút, A Hào, Dịch Thần, còn có quản gia kiêm vệ sĩ Thần Chi đều hóng hớt nhìn về phía bên này, cái này, cái này, cái này, cha làm sao có thể trước mặt người khác hỏi những câu đáng mắc cỡ như vậy?

Thấy con chậm chạp không chịu mở miệng, Dĩnh Lạc hỏi, ngữ khí cũng nghiêm khắc hơn.

“Tiểu Hạ không nhớ cha?”

Dĩnh Hạ bị dọa, vội vàng ngửa đầu đáp: “Con, con rất nhớ cha…”

“Nhớ đến mức nào?” Dĩnh Lạc không có buông tha cho con đơn giản như vậy, cố ý lớn tiếng hỏi lại.

Dĩnh Hạ nghe thấy Thần Dịch cười hí hí thành tiếng, càng quẫn bách, hận bên cạnh sao không lập tức xuất hiện cánh cửa thần kì, chạy qua bên đó đi lên núi trốn.

Dĩnh Lạc trừng Dịch Thần, cười cái gì mà cười? Con của hắn chỉ hắn mới được ăn hiếp, kẻ khác đều không được cái quyền đó, đem ba hồn bảy phách của Dịch Thần hù cho thiếu chút nữa bay sạch, lấy lí do muốn giúp mọi người mua đồ nhậu lúc nửa đêm, Dịch Thần liền chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Dĩnh Lạc quay đầu lại, tiếp tục bức bách con: “Nói, rốt cuộc là nhớ cha đến mức nào?”

Nhất định là phải nói trước mặt mọi người sao? Dĩnh Hạ cắn môi oán thán, nhưng mà thấy ánh mắt hung ác của cha, bộ dáng như mình mà không nói thì tuyệt đối sẽ chẳng tử tế gì, cậu không thể làm gì khác hơn là tự cổ vũ bản thân, ấp úng.

“Cái kia, cái kia, cái kia, rất nhớ, nhớ cha… Cho nên, ngủ, ngủ không ngon…”

Vốn da mặt mỏng nên liền đỏ bừng hết cả mặt, đôi mắt hốt hoảng ngập đầy nước lóng lánh, xa con chưa đầy nửa tháng, thế nhưng con lại có phong tư thiên chân khả ái như vậy, làm cho hắn sao có thể không thương chứ?

Vươn tay xoa xoa mặt Dĩnh Hạ: “Bé ngoan…”

Dĩnh Hạ thật mắc cỡ, cho dù bàn tay ấm nóng của cha từng chút vỗ về trên má, nhưng mình ở nơi nào đó lại cương lên, nhúc nhích cũng chẳng dám.

Trong đáy lòng Dĩnh Lạc cũng ôn nhu hẳn lên, trên thế giới này chỉ có con người này mới có thể làm cho sự tàn nhẫn cùng tâm tình mệt mỏi của hắn tan rã trong thoáng chốc, cuối cùng thì ác quỉ cũng bị một bé thỏ thuần phục.

“Cha cũng…”

Đang muốn nói ra những ngôn từ khiến cho con nghe thấy thì sẽ xấu hổ, nhưng tay Dĩnh Hạ lại đẩy mạnh ra, cơ thể cường tráng của hắn hóa ra có thể bị đẩy lui đến ba bước.

Cú đẩy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, vừa tức vừa giận quát: “Tiểu Hạ!”

Con hóa ra có dũng khí xô lão cha này ra?

“A, cha, xin lỗi…” Dĩnh Hạ hốt hoảng bối rối: “Con, con quay lại phòng mình, tối nay, thật sự không rảnh cùng với cha…”

Bé thỏ chạy trối chết lên cầu thang về phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại, cho thấy cậu có bao nhiêu bối rối cùng vội vàng, hoàn toàn khác xa với tính cách nhu hòa thường ngày.

“Ác quỉ Sơn Si đường” một lần nữa tái xuất, mặt mũi Dĩnh Lạc xanh mét, quát hỏi Thành Chi thường ngày vẫn phụ trách chăm sóc cho Dĩnh Hạ: “Thái độ của Tiểu Hạ như vậy là sao?”

Thành Chi cũng trợn mắt há hốc miệng, một hồi lâu mới bừng tỉnh, vội vàng giải thích.

“Đúng rồi, mấy hôm nay thiếu gia đang thi giữa kì, nói ngày mai có một môn đặc biệt khó, cậu ấy định tối nay thức đêm học bài, cho nên mới muốn đại ca đừng quấy rầy cậu ấy.”

“Thi còn quan trọng hơn so với lão cha này sao?”

Ác quỉ ghen tị, ghen tị rất lớn, nửa tháng nay hắn nhớ con đến cồn cào, vẫn suy nghĩ muốn Dĩnh Hạ nghỉ học, trực tiếp đi Đông Nam Á với hắn, bởi vì cuộc sống chung thì ít mà xa cách thì nhiều hắn không thể quen được.

A Hào đánh bạo khuyên: “Ực, Đại ca trước tiên đừng tức giận, tắm rửa ăn cơm uống rượu, mấy hôm nay ở Thailand anh cũng đã phải tiếp khách rất mệt rồi, đêm nay tranh thủ nghỉ ngơi bù, chờ mai thiếu gia thi xong xuôi hết, hai ta con lại có thể thoải mái bên nhau.”

Thật ra A Hào muốn là: Đem đại ca chuốc say, bản thân mình tiện thể cũng không có chuyện gì, có thể len lén đi sờ soạng vợ nhỏ Quí Xuân.”

Dĩnh Lạc hừ một tiếng, nhưng mà không nói cái gì nữa, hắn bôn ba vốn cũng đã thấm mệt, nghe lời mà đi tắm rửa sạch sẽ, mà Dịch Thần cũng vừa vặn đem cơm đem rượu quay về, bốn gã đàn ông cứ như vậy mà quây tròn lại ăn uống.

Dĩnh Hạ bình thường vốn là một học sinh siêng năng học tập, nhưng mà môn thi ngày mai vốn nổi tiếng là cực kì khó khăn, giảng viên ngay từ tiết học đầu tiên đã cảnh cáo, thi kết thúc học kì nhất định sẽ làm cho một phần ba sinh viên bị rớt, Dĩnh Hạ cũng không phải là nơm nớp lo sợ, chỉ sợ là không cẩn thận một chút, thành ra thành người trong cái bầy một phần ba kia.

Mười hai giờ đêm, cuốn sách tham khảo giảng viên yêu cầu đọc cũng đã đọc được một nửa, cha thích nhất là quấn quít bên cạnh cậu cũng không có đến ồn ào, xem ra đêm nay cha bỏ qua cho cậu rồi.

Ổn định lại tâm lí, có vẻ đêm nay cậu sẽ có trọn vẹn thời gian để xem sách: có một chút khổ sở pha lẫn thất vọng, cậu cũng rất muốn được cuộn người chui vào trong vòng tay ấm áp của cha, hưởng thụ niềm hạnh phúc khi được cưng chiều.

Không không không, không thể phân tâm, cha lần này còn ở nhà mấy ngày, nhưng mà kì thi ngày mai thì gấp đến tận đầu rồi, cân nhắc một chút, trước vẫn nên đặt kì thi lên hàng đầu, cùng lắm, cùng lắm, tối ngày mai toàn tâm toàn ý tạ tội với cha, cha muốn làm gì với mình cũng được hết…

Mặt đỏ tai nóng, trái tim đập bình bịch không ngừng, cái đêm cùng cha quay cuồng trong biển tình vượt xa với bình thường lại hiện ra trong đầu, làm cho ai kia hỗn loạn, những từ những chữ trong sách trở thành những kí tự xa lạ, cũng không lọt vào trong mắt được nữa.

Lắc lắc đầu, dùng sức lắc đầu, không thể tiếp tục phân tâm.

Đem hình ảnh của cha xua ra khỏi đầu óc.

Thật vất vã mới phân được chữ nghĩa ở trong sách, cửa phòng thình lình bị đẩy ra, Dĩnh Lạc đi vào trong đóng cửa lại, trong tay cầm theo một li sữa nóng.

“Tiểu Hạ bảo bối, cha đến xem con học bài.” Dĩnh Lạc nói, trong mắt tràn đầy ý xấu.

Cơn ớn lạnh của Dĩnh Hạ chạy từ lòng bàn chân lan ra khắp cả người, cha nhìn kiểu gì đi nữa, cũng không giống dạng người sẽ kèm học, bất an nhận lấy li sữa, sau khi nói lời cảm ơn liền uống, sau đó cẩn thận nói chuyện.

“Không cần, không cần cha xem…”

“Con cự tuyệt sự quan tâm của cha?” Mặt sa sầm.

“Không có…” Dĩnh Hạ cắn cắn môi, đáng thương nói: “Không phải mà, cha, con…”

Nói con một chút, nhưng mà như thế nào cũng không dám nói ra nguyên nhân thật sự, cha chắc chắn là không thể cùng học đơn giản như vậy, nhất định sẽ không ngừng làm ra vài tiểu xảo, khiến cho cậu phải hòa theo cha.

“Đừng để ý tới cha, con học bài đi.” Dĩnh Lạc vẫn ung dung nói. Hắn đã uống vài li rượu, tâm tình tung bay phấp phới, nằm lên giường cạnh bàn học, hai tay đang ra sau đầu, yên tĩnh nhìn con.

Dĩnh Hạ sợ hãi bất an, một hồi lâu thấy Dĩnh Lạc cũng không có ồn ào, cha thật sự là đổi tính sao? Cái đó, được, sẽ tin cha một lần.

Coi xong hết phần này, lật qua trang xem đến chương khác.

“A!” Kêu ra thành tiếng.

Bàn tay của Dĩnh Lạc mò lên đùi mình, ngón tay đặt ở giữa hai chân chơi trò vân vê sờ nắn.

“Cha, đừng…”

“Đừng chú ý tới cha, Tiểu Hạ cứ học bài đi.” Dĩnh Lạc cười tà tà nói.

“Nhưng mà…” Dĩnh Hạ nhìn bàn tay bướng bĩnh dưới chân mình, cứ như thế này, cậu làm sao có thể tập trung?

Nghĩ đến kì thi ngày mai, nghiến răng một cái, mạnh mẽ ép bản thân phải tập trung. Chưa đến mười giây đồng hồ, tay Dĩnh Lạc lại có hành động, động tác an ủi dằn xuống, lực đạo tăng lên một chút, hắn kinh nghiệm đầy mình thủ pháp cao minh, làm cho Dĩnh Hạ không tự chủ được mà trở nên hưng phấn.

“Đừng mà… Cha…” Cầu khẩn, nghĩ muốn kéo tay cha ra.

“Bé hư, vì kì thi ngày mai, ngay cả cha cũng không cần?” Tay kiểu gì cũng không dời đi, giọng điệu cũng nghiêm khắc lên.

“Dạ không mà, không phải mà…”

Dĩnh Hạ muốn khóc rồi, cha tại sao lại ép buộc như thế?

“Khẩu thị tâm phi, nói muốn học bài, nơi này cũng không an phận.” Cách lớp vải mà đè xuống nơi đang cương lên của Dĩnh Hạ: “Tiểu Hạ không tập trung học bài, cha phải phạt.”

Sẽ không phải muốn đánh vào mông mình chứ? Tay cha mạnh bao nhiêu cậu đã tự mình nếm qua, Dĩnh Hạ biến sắc, vùng dậy muốn trốn, lại bị Dĩnh Lạc chụp trở lại.

“Tự thân dạy vẫn tốt hơn lời nói, có phải như vậy hay không?” Vừa nói vừa tuột quần Dĩnh Hạ, lộ ra cánh mông mềm mềm vểnh vểnh.

Dĩnh Hạ lần này thật sự khóc thật, nhắm chặt mắt, mông chờ đón cơn đau đớn.

Dĩnh Lạc rất thích nhìn con như vậy, vẻ mặt con rưng rưng muốn khóc càng có thể làm cho trái tim hắn bay lên, sau khi ngồi lên ghế, đem thứ của mình đã sớm dựng đứng như cột chống trời, thứ kia ngang nghiên phô trương, biểu lộ sự phẫn hận vì phải nhịn đói cả nửa tháng nay.

Ôm lấy người con, để cho cúc huyệt mà hắn cực kì yêu thích kia nằm lên ngay trên đỉnh côn th*t, cố ý cọ cọ vài cái, lối vào mất hồn kia liền trở nên ướt át.

Dĩnh Hạ cảm thấy không đúng, vẻ mặt đỏ bừng, trợn mắt quay đầu lại: “Cha…”

“Cha muốn phạt Tiểu hạ không chịu học bài…” Khóe miệng cười cười: “Nên dùng phương thức mà Tiểu Hạ thích nhất,”

Phụt một tiếng, da thịt chạm nhau, côn th*t đã thẳng tiến vào bên trong.

Dĩnh Hạ run rẩy cả người, sau khi bị xâm nhập, thanh âm vui sướng cũng trào ra: “Uhm a…”

“Tiểu Hạ thích?”

Thích, nhưng bây giờ không phải lúc, lí trí cùng niềm vui thích của cơ thể Dĩnh Hạ giao chiến với nhau, nhưng vẫn còn nhìn trộm sách đặt trên bàn, nghĩ muốn nhớ thêm vài điểm trọng điểm, nhưng tất cả chữ nghĩa liền bay xẹt qua một cái, một chữ cũng không có dừng lại trong óc.

Như thế nào cũng không đánh lại cha ở sau lưng, bởi vì đó chính là sói hoang nham hiểm.

Dĩnh Lạc nghĩ đến phải ôm cục cưng nhà mình đã rất rất rất lâu, ôm chặt lấy tấm thân mềm ấm, hung ác ra vào trong mật huyệt, cùng con tương liên, không cho phép có bất kì khe hở nào.

“Học bài sao, cha cùng con…” Thân mật phả hơi lên sau gáy con.

Dĩnh Hạ lại run rẩy, cơ thể cậu sớm đã bị cha điều giáo trở nên mẫn cảm, trong người ngậm lấy tính khí của cha, cái eo cũng nhũn ra, không nhịn được liền đong đưa, thở mềm mại.

“A… A a… Cha… Không… Con không…”

Tiếng nói tràn ngập sắc tình, Dĩnh Lạc nghe xong càng sảng khoái, dùng sức xỏ xuyên, đâm vào nơi sâu nhất của con.

Dĩnh Hạ bị xỏ xuyên đến hồn xiêu phách tán, cái gì mà kì thi cái gì mà học bài đều bị vất ra sau đầu, tay chống lên bàn học, kích tình không kềm được mà đong đưa mông, ra sức phun ra nuốt vào nam căn thô to của cha, rên rỉ thành tiếng.

“Cha… Nữa… Uhm… Uhm… Uhm…” Còn muốn, còn muốn nữa.

Bản thân Dĩnh Lạc cũng đã muốn tê liệt, con quả nhiên là vưu vật có thể làm cho hắn thoáng cái liền hưng phấn ngay, tay ôm lấy eo Dĩnh Hạ, để cho con thừa nhận một đợt tấn công như cuồng phong bạo vũ, đem hệ rễ của hắn đưa vào sâu trong người con, ngay cả hồn phách cũng muốn nghiền nát, sau đó giao hòa cùng nhau.

Con, chính là tính mạng của hắn.

Dĩnh Hạ bị một trận tình ái mãnh liệt thúc ép đến muốn điên, hình như lúc nào cũng có thể bị thiêu cháy, khoái cảm trong người từng đợt từng đợt dâng cao, bị côn th*t của cha thiêu cháy đẩy lên tận mây xanh, bộc phát, sau đó rơi xuống.

Vẫn như cũ là rơi vào trong lòng cha.

“A… Cha…” Thở, cao trào lúc nãy làm cho Dĩnh Hạ bắn ra, mềm nhũn.

“Bé hư tại sao không chịu học bài? Còn muốn cha cầm gậy cảnh cáo nghiêm túc phải không?” Từ phía sau cúi đầu xuống cắn lên vành tai hồng hồng của Dĩnh Hạ, nhiệt tình ám muội: “Cha muốn giáo huấn con suốt cả đêm…”

Cho nên bé thỏ nho nhỏ nhận mệnh, bị *** tựa vực sâu không thấy đáy của cha nuốt chửng, tiếp nhận sự trừng phạt của ai kia, kì thật vốn là không chỉ có vô tận yêu thương cùng hành động yêu chiều, mồ hôi cũng tuôn ra đầm đìa.

Chiến trường chuyển từ bàn học sang giường, chân giường lay động cả một đêm, ngay dưới phòng của Dĩnh Hạ, Thành Chi vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nhìn cái đèn trên trần nhà lung lay cả một đêm, không ngừng tố cáo tình trạng cá nước giao hoan ở trên đầu.

Một tuần sau, Dĩnh Hạ lên mạng xem điểm thi trong khoa, tỉ lệ đậu trong khoa cũng thấp, đã có gần một phần hai thi rớt, chỉ có cậu là hơn chín mươi điểm, chẳng hiểu gì cả. Nhớ rõ ràng là cậu làm bài cũng không có được, khi viết xong kết quả cũng có chút mờ mịt, bởi vì bị cha chỉnh nguyên đêm, cho nên điểm không thể cao như thế này được.

Ở dưới lầu, Dĩnh Lạc hỏi A Hào chuyện hắn dặn dò làm tới đâu rồi.

“Em đến nhà thầy giáo chào hỏi, lấy súng ra quơ quơ, ông ấy liền cùng em vừa gặp đã thân, còn nói thành tích của thiếu gia không thành vấn đề, cứ để cho ông ấy lo.” A Hào báo cáo.

“Đi tìm ông ta nói, sau này để ông ta làm cái ***g che chở cho Tiểu Hạ nhà này, Tiểu Hạ mà rớt một môn, cũng đều tính toán hết lên đầu ông ta.” Dĩnh Lạc không yên tâm nói, nghĩ đến sau này con không bao giờ lấy lí do học bài mà đem mình đẩy ra nữa.

Trong trường học, thầy giáo đáng thương hắt xì một cái thật mạnh, ông làm sao mà biết được trong khoa của mình có con của đại ca xã hội đen chứ? Cho dù muốn biểu hiện thái độ thanh cao của người có học, không khuất phục trước thế lực của cái ác nhưng lưu manh cũng tự đến nhà mình chào hỏi, đem ba đời nhà ông nhìn chằm chằm, ông cũng không thể không khuất phục.

Như thế đó, bé thỏ dưới sự che chở của sói hoang, sau này lại tiếp tục chuỗi ngày vui sướng tung tăng.

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.