Vua Kiến Võ đăng cơ năm thứ 22, năm mới đã tới, nhưng ngoài trời vẫn vô cùng lạnh. Mùa đông này vừa dài lại âm trầm, đã sang tháng 2, thời tiết vẫn không thấy ấm hơn chút nào.
Nửa đêm hôm qua, trời lại có tuyết. Sáng sớm hôm nay, toàn bộ kinh thành một mảnh trắng xóa, quả nhiên là ngói xanh chu tường, quỳnh lâu điện ngọc. Phủ Nghi Xuân Hầu phía đông, một bà tử mặc áo da chạy vội tới viện Cẩm Ninh. Bà nhanh chóng vượt qua ngạch cửa, chống tay trên hành lang thở hồng hộc, lại cuống quít kêu hoảng:"Đại cô nương, có chuyện lớn rồi!"
Một nha hoàn vén rèm đi ra, thoạt nhìn nàng chỉ trên dưới 15, 16, đúng là thời điểm tốt nhất của một thiếu nữ, nhưng lại trừng mắt nhướng mày, khí thế không hề thua kém ai:"Sáng sớm mà đã gào cái gì mà gào, cô nương vẫn còn ở bên trong chứ có chạy đi đâu mất?"
"Ai u, Liên Kiều tỷ tỷ của tôi ơi, lão nô đây là có chuyện muốn nói với cô nương!" Bà tử Trịnh hô to gọi nhỏ, gấp gáp đành phải đi về hướng phòng:"Cô nương, có chuyện lớn rồi!"
Quy tắc trong phòng của đại cô nương đặc biệt nghiêm, nha hoàn, bà tử tầm thường chỉ có thể đi lại ở trong sân, chỉ có nha hoàn nhị đẳng mới được đi vào phòng, mà hàng ngày hoạt động của đại cô nương trong phòng chỉ có thể do nha hoàn nhất đẳng hầu hạ. Hiện tại Liên Kiều nhìn thấy bà tử Trịnh có ý muốn xông vào phòng, tức khắc vô cùng tức giận, vội vàng dùng sức đóng cửa lại:"Hỗn xược, còn coi quy củ ra gì nữa không hả! Phòng của cô nương là nơi bà có thể vào sao?"
Liên Kiều là nha hoàn nhất đẳng được cô nương coi trọng nhất, ngày thường rất uy phong ở trong sân, ngay cả bà tử Trịnh cũng không dám đắc tội vị tiểu ớt cay này. Nhưng hôm nay lại không biết bị làm sao, bà tử Trịnh cũng dám động thủ với Liên Kiều, vừa đẩy cánh tay Liên Kiều vừa nói:"Ai u, Liên Kiều cô nương, lão nô thật sự là có chuyện quan trọng. . ."
"Liên Kiều."
Liên Kiều nghe được thanh âm tức khắc thu lại uy phong, bà tử Trịnh đang cãi cọ ầm ĩ cũng yên lặng trở lại, thành thành thật thật quỳ trước cửa:"Đại cô nương, lão nô thật sự có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Trong phòng phồn hoa lộng lẫy, ấm áp như xuân, không khí vô cùng quý phái. Một tòa Đa Bảo Các ngăn cách tầm mắt giữa bên trong và bên ngoài, một lát sau, một nha hoàn mặc váy màu hồng cánh sen đi ra ngoài, ôn nhu nói:"Cô nương khai ân, vào thôi."
"Ai, dạ!"
Bà tử Trịnh vội đi qua Đa Bảo Các, đi qua màn che ngọc. Đây là lần đầu tiên bà đi vào phòng ngủ của cô nương, bà tử Trịnh bị cẩm tú hai bên làm cho mờ cả mắt, bà mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đoan chính tú lệ, bà tử Trịnh cũng không dám lại gần nhìn cho kỹ, vội vàng quỳ xuống:"Đại cô nương."
"Nói đi." Chỉ mỗi cái bóng của đối phương cũng đẹp cực kỳ, hiện tại ngay cả thanh âm cũng như châu ngọc chạm vào nhau, vô cùng êm tai:"Chuyện gì?"
Bà tử Trịnh đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác kỳ quái, lúc bà vừa nghe thấy tin tức này, kinh sợ đến mức tròng mắt cũng muốn rớt, vội vã chạy một đường bất chấp tuyết rơi, về báo tin cho đại cô nương. Tin này cũng chưa kịp truyền đi, đại cô nương càng sẽ không có đôi mắt nhìn thấu trời đôi tai nghe tiếng gió, hôm nay đại cô nương còn không ra khỏi cửa, theo lý nhất định sẽ không biết chuyện ở tiền viện.
Nhưng mà nghe ngữ khí của đại cô nương. . .bà tử Trịnh luôn có một loại cảm giác vớ vẩn, sao bà lại cảm thấy, dường như đại cô nương đã biết trước?
"Cô nương, phủ Tĩnh Dũng hầu, tới từ hôn!"
Trình Du Cẩn vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt tinh xảo tú lệ trong gương, hoàn mỹ giống như được bút họa lên, chậm rãi bật cười.
Qủa nhiên, chàng vẫn là tới từ hôn.
Tin tức này có thể nói giống như mặt đất bằng phải chịu một trận sấm sét, mười hai tháng trước đại cô nương vừa mới đính hôn với Tĩnh Dũng hầu, bây giờ mới qua một năm, tại sao lại đột nhiên muốn từ hôn rồi? Trước đây cũng từng nghe nói phủ Tĩnh Dũng hầu hành động hoang đường, chỉ là qua chuyện từ hôn này, liền cũng đủ hiểu.
Đối với một nữ tử mà nói, mặc dù việc từ hôn là do nhà trai tuyên bố, nhưng hậu quả đối với nhà gái cũng là có tính hủy diệt. Một chuyện này, danh tiết của nhà gái sẽ bị hao tổn nhiều, chỉ sợ, sau này khó tìm được một nhà chồng tốt.
Bà tử Trịnh sáng sớm đã bị tin tức này làm cho tâm hoảng ý loạn, sau khi bà nói ra, vốn tưởng rằng đại cô nương sẽ kinh ngạc đến mức mặt biến sắc, nhưng mà bà đợi hồi lâu, chỉ nhìn thấy đại cô gương nhẹ nhàng chậm chạp mà cười cười với tấm gương.
Đám người Liên Kiều, Đỗ Nhược không nghĩ tới loại chuyện này, hai nàng kinh ngạc đến mức ngây người đứng im, chờ phục hồi lại tinh thần, vội vàng hô:"Cô nương! Chuyện, chuyện này. . ."
Liên Kiều lanh mồm lanh miệng, bùm bùm hỏi bà tử Trịnh:"Có phải bà nghe lầm hay không? Nói ra loại chuyện này trước mặt cô nương, ta thấy là bà không muốn sống nữa!"
Bà tử Trịnh một bụng oan ức cũng không dám ho he, nhưng còn chưa đợi bà nói gì, đã có một người khác giải vây cho bà:"Không sai."
"Cô nương?"
Trình Du Cẩn úp mặt kính xuống, mặt mày nàng như họa, lúc cười càng thêm tươi đẹp lóa mắt, kinh động lòng người. Trình Du Cẩn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt rõ ràng là an tĩnh, lại phảng phất như chứa một loại trào phúng mạc danh:"Chàng quả thực tới."
Trình Du Cẩn là Đại tiểu thư phủ Nghi Xuân Hầu, mẫu thân là quận chúa Khánh Phúc chi nữ của Ninh Vương, phụ thân là thế tử Nghi Xuân Hầu. Nàng thân là đích trưởng nữ của hầu phủ, nói là ngậm thìa vàng sinh ra cũng không khoa trương chút nào.
Tên nàng giống như nàng, Trình Du Cẩn cũng lớn lên như những nữ nhi nhà khác, 7 tuổi đã vỡ lòng, tinh thông cầm kì thi họa, thông hiểu kim chỉ nữ hồng, vừa hiếu thuận vừa nghe lời, quả thực chính là khuê tú mẫu mực. Các cô nương phủ khác mỗi ngày đều bị mẫu thân ân cần dạy bảo, nghe được tên Trình Cẩn Du liền tự nhiên sinh ra chán ghét.
Xuôi gió xuôi nước lâu năm, cũng sẽ bị người ta cảm thấy giả tạo. Sau lưng không ít người chờ, chờ để xem Trình Du Cẩn cuối cùng biến thành loại người gì, xem nàng còn có thể khoe khoang được nữa hay không.
Không nghĩ rằng, thật đúng là có thể xem rồi.
Mười hai tháng trước Trình Du Cẩn đi theo mẫu thân tới quán trọ suối nước nóng ở sơn trang. Đất Ninh Vương ở Giang Nam, quận chúa Khánh Phúc gả vào kinh thành nhiều năm như vậy, vẫn không thể quen với khí hậu mùa đông trong kinh thành. Nữ quyến hoàng gia tài đại khí thô, quận chúa Khánh Phúc dùng danh nghĩa của mình liền có một cái thôn trang, bên trong luôn có suối nước nóng. Quận chúa Khánh Phúc ra khỏi cửa, nhóm chị em dâu tự nhiên cũng đi theo, các tiểu cô nương lại càng phải đi theo để thơm lây.
Trình Du Cẩn thân là đích trưởng nữ của quận chúa Khánh Phúc, đương nhiên dẫn đầu một đám người. Không nghĩ tới sau khi dọn đến Tây Sơn, kinh đô và các vùng lân cận có tuyết lớn ba ngày ba tháng, đường núi phong bế, các nữ quyến không thể không dừng chân trên núi.
Quận chúa Khánh Phúc đã sớm phái gia nô xuống núi báo tin, chờ người ở phủ Nghi Xuân Hầu đến đón các nàng là được rồi. Quận chúa Khánh Phúc vẫn thảnh thơi hưởng thụ suối nước nóng như cũ, Trình Du Cẩn lại phát hiện, không thấy Nhị muội.
Nhị muội Trình Du Mặc là nữ nhi duy nhất của nhị phu nhân, bị nhị lão gia, Nguyễn thị coi như tròng mắt đau, chuyện nàng đi lạc ở thôn trang không phải là nhỏ. Nhưng sự tình danh tiết quan nữ, Trình Du Cẩn không dám lộ ra, trộm phái bà tử đi tìm, buổi tối lại cho Liên Kiều hỏi thăm Trình Du Mặc đi đâu vậy.
Không nghĩ tới qua một đêm, Trình Du Mặc vẫn không trở về, Trình Du Cẩn biết chuyện ngày càng nghiêm trọng. Nàng không dám nhận, sáng sớm ngày hôm sau liền bẩm báo chuyện này với quận chúa Khánh Phúc. Quận chúa Khánh Phúc cũng hoảng sợ, nàng hoàn toàn vô cảm đối với nhị phu nhân, nhưng mà đích nữ của nhị phu nhân đi lạc ở địa phương nàng, chung quy Khánh Phúc cũng không thể không đưa ra một cái công đạo. Ngày hôm qua Trình Du Cẩn đã kiểm tra thôn trang, quận chúa Khánh Phúc đành phải phái người, tìm kiếm xung quanh núi.
Trình Du Cẩn ép hỏi nha hoàn của Trình Du Mặc, mới hỏi được cô nương các nàng lúc chạng vạng nhìn thấy tuyết thì rất thích, cho nên mới đi ra ngoài thưởng thức, không biết tại sao lại đi lạc. Trình Du Cẩn nghe xong tức giận không ít, lập tức mang theo bà tử, dựa theo con đường nha hoàn chỉ, tự mình đi tìm Trình Du Mặc.
Ngọn núi to lớn, hơn nữa lại có tuyết, không thể phân biệt được phương hướng, các nàng di chuyển vô cùng gian nan, giữ cái tốc độ này mà muốn tìm khắp chân núi hoàn toàn không có khả năng. Các nàng đành phải chia nhau ra tìm kiếm, Trình Du Cẩn mang theo Đỗ Nhược đi một hồi, mới tinh mắt phát hiện một cái sơn động.
Có sơn động, cửa động còn có vật che đậy, có thể thấy được nơi này nhất định có người lui tới! Trình Du Cẩn vội vàng chạy qua, nhưng mà nàng không tìm được Trình Du Mặc, ngược lại phát hiện ra một nam tử hôn mê.
Kỳ thật nếu theo tính tình của Trình Du Cẩn, nàng hoàn toàn không để ý tới ngoại hình của nam tử không rõ lai lịch này, hắn sống hay chết liên quan gì đến nàng? Nhưng mà lại một lần nữa nhờ Trình Du Cẩn tinh mắt, nhìn thấy một con dấu ở trên người nam tử.
Tây Bắc hộ quân phủ Hoắc Trường Uyên.
Hoắc Trường Uyên? Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trong triều hay thắng trận trở về, đại tề triều trẻ tuổi nhất - hầu gia Tĩnh Dũng Hoắc Trường Uyên?
Tốt lắm, Trình Du Cẩn quyết định cứu hắn.
Trình Du Cẩn bảo Đỗ Nhược đỡ lấy thân thể Hoắc Trường Uyên, thân thể nam tử nặng, một mình Đỗ Nhược không thể đỡ được, Trình Du Cẩn cũng ngồi xổm xuống giúp nàng một tay. Lúc nàng bắt lấy cánh tay của Hoắc Trường Uyên, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hoắc Trường Uyên cảm giác được có người ở bên người hắn, hắn dùng hết sức lực ở trong người mới he hé được con mắt, nửa rõ nửa mờ, hắn nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ dựa vào người hắn, tươi đẹp mềm mại, không gì sánh được.
"Là ngươi?"
Trình Du Cẩn không hiểu nổi, trước mắt chỉ có một mình nàng, tại sao còn muốn hỏi "Là ngươi". Không là nàng, chẳng lẽ là quỷ sao?
Đương nhiên, Trình Du Cẩn làm khuê tú mẫu mực bao năm, tự nhiên sẽ không nói như vậy. Nàng hơi hơi gật đầu, nhẹ nhàng cười với Hoắc Trường Uyên:"Hầu gia chớ sợ, ta là trưởng tôn nữ của phủ Nghi Xuân Hầu, thôn trang mẫu thân ta cách đây không xa. Người chịu khó ở đây một lát, ta sẽ gọi người tới đón người."
Hoắc Trường Uyên phảng phất nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng nhìn nàng thật sâu một cái, liền nhắm mắt ngất xỉu.
Chờ nàng rốt cuộc chờ được đám người tới tiếp ứng, gã sai vặt nâng cáng, nói:"Bẩm Đại cô nương, đã tìm được Nhị cô nương rồi. Quận chúa gọi ngài chở về."
Tìm được Trình Du Mặc rồi? Thật tốt quá, nàng không muốn giả làm một tỷ tỷ tốt giữa khí trời lạnh lẽo như thế này chút nào.
Hoắc Trường Uyên hôn mê ở thôn trang quận chúa Khánh Phúc suốt ba ngày, lúc tỉnh lúc ngủ, cơ bản không có nhiều lúc tỉnh lắm. Mà các nàng đều là nữ tử chưa lập gia đình, không thể cứ ra vào phòng nam tử được, cũng may đường núi rốt cuộc cũng có thể dọn xong, người của phủ Tĩnh Dũng hầu đón Hoắc Trường Uyên đi rồi.
May có sự hỗ trợ của phủ Tĩnh Dũng hầu, đường núi mới được thông nhanh như vậy. Qủa nhiên, người giữ vững vị trí nhờ lập chiến công với loại giàn hoa như bọn họ không giống nhau, về tới phủ Nghi Xuân Hầu, là có thể chờ đợi nghe tin tốt rồi.
Trình Du Cẩn ra cửa một chuyến liền cứu được một người, sau khi hồi phủ được Trình lão phu nhân khen gợi hết lời. Trình lão phu nhân, quận chúa Khánh Phúc, bao gồm cả Trình Du Cẩn trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, ân tình lớn như vậy, phủ Tĩnh Dũng hầu cũng phải nên có chút đáp lại đi?
Qủa nhiên, không bao lâu, lão phu nhân Tĩnh Dũng hầu, mẫu thân Hoắc Trường Uyên - Hoắc Tiết thị tự mình tới cửa, cảm tạ Trình Du Cẩn ra tay cứu giúp. Hoắc gia mang đến tạ lễ còn phong phú hơn so với Trình Du Cẩn tưởng tượng, đương nhiên, để cho nàng vừa lòng, còn mang đến một hôn ước.
Hoắc Trường Uyên cảm kích ân cứu mạng của Trình Du Cẩn, muốn rước về làm chính thê đền ân.
Trình lão phu nhân lúc ấy liền cười đến không khép được miệng, quận chúa Khánh Phúc từ trước đến nay vẫn lạnh nhạt với Trình Du Cẩn, nhưng nữ nhi trên danh nghĩa nuôi nhiều năm như vậy rốt cuộc có thể có một bến đỗ tốt lành, quận chúa cũng thấy vui mừng thay.
Còn Trình Du Cẩn? Trình Du Cẩn nàng đương nhiên rất vui rồi. Trên thực tế, đây mới là mục đích thật sự của nàng khi cứu Hoắc Trường Uyên.
Năm Kiến Võ thứ 21, phủ Nghi Xuân Hầu đắm chìm trong niềm vui mừng thật lớn, một cái phủ hầu thùng rỗng tự nhiên vớ được hầu gia có tiền đồ trong triều nhất, trẻ tuổi nhất, thật có thể nói là cả nhà vui mừng, Trình lão phu nhân liên tục nhắc mãi đúng là không phí công nuôi dưỡng Trình Du Cẩn mấy năm nay.
Trình Du Cẩn hoàn thành lần đánh cược quan trọng nhất trong đời, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa đời sau chắc chắn nàng sẽ sống trong vinh hoa phú quý. Trình Du Cẩn cảm thấy rất mỹ mãn, từ đó không ra khỏi cửa nữa, an tâm ở nhà chuẩn bị của hồi môn.
Khi đó, xung quanh Trình Du Cẩn đều ầm ĩ trong niềm vui, nàng không chú ý tới, sau khi Trình Du Mặc trở về từ sơn trang liền buồn bực không vui, phát bệnh kéo dài một hồi lâu. Nàng cũng không chú ý tới, thái độ đính hôn của Hoắc gia, quá mức vội vàng. Mặc dù là báo ân, nhưng cũng không chắc chỉ có một cách rước nàng về.
Đáng tiếc, nàng không có chú ý tới.
Theo đạo lý hết thảy trần ai đã định, hai tháng sau, Trình Du Cẩn bắt đầu sợ hãi vô cớ, ngủ cũng không yên. Đêm qua, nàng liền mơ một giấc mộng thật dài.
Canh năm, Trình Du Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, rốt cuộc không thể ngủ tiếp. Nàng nằm thật lâu ở trên giường, theo lý chỉ là một giấc mộng, nhưng khung cảnh trong mơ cũng thật sự quá buồn cười. Trình Du Cẩn tự dưng cảm thấy, đây không phải là trò đùa. Đây là sự thật.
Nàng thấy được bản thân ở trong mộng, nhưng lại không hoàn toàn là nàng. Nàng giống như một con rối, bị điều khiển theo tuyến, từ đầu đã phải trải qua nhân sinh mang tên "Trình Du Cẩn".
Nàng của trong mộng và của hiện tại đều giống nhau, đều xuất thân ở phủ Nghi Xuân Hầu. Nhị phu nhân Nguyễn thị phủ Nghi Xuân Hầu sinh ra được một đôi tỷ muội song bào thai, lúc này quận chúa Khánh Phúc vào cửa cũng đã được 5 năm, không đẻ được, ngược lại tân tức phụ Nguyễn thị một năm liền ôm hai. Tuy rằng chỉ là một đôi cô nương, nhưng dù sao cũng là đứa bé đầu tiên của Trình gia tôn, cát lợi, cho nên Trình lão phu nhân làm chủ, đem tỷ tỷ của song bào thai đưa cho quận chúa Khánh Phúc làm nữ nhi, muốn Đại phu nhân cũng có chút không khí vui mừng của trẻ con.
Sau này, đặt tên cho hai đứa nhỏ là Trình Du Cẩn và Trình Du Mặc.
Trình Du Cẩn từ lúc nhỏ đã biết nàng và Nhị muội là tỷ muội đồng bào, nhưng nàng cũng biết, Nguyễn thị là Nhị thẩm của nàng, nàng chỉ có một mẫu thân duy nhất, là quận chúa Khánh Phúc.
Chỉ có thể là quận chúa Khánh Phúc.
Trình Du Cẩn và Trình Du Mặc từ nhỏ đã giống nhau, dần dần lớn lên, ngũ quan nảy nở, chênh lệch giữa hai tỷ muội cũng lộ ra rõ. Thân thể Trình Du Cẩn tốt, ngũ quan càng xinh đẹp, tính cách cũng đoan trang trầm tĩnh. Ngược lại Trình Du Mặc, bởi vì song bào thai vốn dĩ sẽ yếu hơn những đứa trẻ bình thường, Trình Du Mặc lại ra sau, càng yếu ớt mảnh mai, nhưng mặt mày cũng rất tinh tế.
Trình lão phu nhân, quận chúa Khánh Phúc, ngay cả một nô tỳ hầu hạ lâu năm cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra Đại cô nương và Nhị cô nương khác nhau. Nhưng mà đối với người ngoài, nếu nhìn kỹ ngũ quan, diện mạo tỷ muội vốn dĩ tương tự, hơn nữa hai nàng bằng tuổi, cùng một người trang điểm, cho nên thường xuyên bị nhầm lẫn.
Trình Du Cẩn đành phải hằng ngày giải thích "Ta là Đại cô nương Du Cẩn", tới tận 14 tuổi.
Mùa đông năm nay, nàng cứu được một nam tử trong mưa tuyết. Năm thứ hai, nàng sẽ gả cho nam tử này.
Nam tử tên Hoắc Trường Uyên.
Đại hôn ngày đó, Trình Du Cẩn mặc bộ hồng trang, thanh thế to lớn mà gả cho Hoắc Trường Uyên. Bọn tỷ muội khuê trung đều hâm mộ nàng được gả cho một phu lang tốt, Hoắc Trường Uyên trẻ tuổi đã là hầu gia, Trình Du Cẩn bước qua cửa chính là hầu phu nhân, so với nữ tử khác được suиɠ sướиɠ ít nhất hai mươi năm. Hơn nữa, năm trước Hoắc Trường Uyên vừa mới lập công ở Tây Bắc, tiền đồ không thể tính đước, bản thân hắn cũng oai hùng tuấn mỹ, cường tráng đĩnh bạt. Một hôn phu tốt như vậy, thế nhưng đã bị Trình Du Cẩn cướp mất, thật là khiến người khác phẫn nộ.
Khi đó Trình Du Cẩn cũng không biết, nàng đã ở trong tình huống không thể hiểu rõ, trở thành ác nhân trong chuyện xưa của người khác.
Kết hôn xong, Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên sinh hoạt đại khái như nàng đã định, chẳng qua là mẹ chồng chơi khó một chút, trượng phu lạnh nhạt một chút, quy củ Hoắc gia quá lớn một chút. Người ngoài nhìn Trình Du Cẩn dệt hoa trên gấm, phong cảnh vô hạn, chỉ có mỗi nàng biết sau khi đóng cửa là gian nan như thế nào. Nhưng mà cũng không có gì, mỗi người đàn bà đều phải trải qua khoảnh khắc này, nàng không cần hầu hạ thái bà bà, quyền quản gia ở chỗ nàng, đã tốt hơn so với rất nhiều nữ nhân rồi.
Kết hôn được 1 năm, nàng rốt cuộc mang thai. Khi Hoắc Trường Uyên bảy tuổi phụ thân tử trận, Hoắc Tiết thị thủ tiết. Mấy năm nay vẫn luôn là Hoắc Tiết thị nuôi nấng Hoắc Trường Uyên, mẫu tử hai người nương tựa vào nhau, Hoắc Tiết thị có chút cảm giác chiếm hữu hơi quá với nhi tử. Từ khi Trình Du Cẩn vào cửa, Hoắc Tiết thị vẫn luôn khi nóng khi lạnh với Trình Du Cẩn, thay đổi phương pháp chia rẽ phu thê bọn họ liên tục. Trình Du Cẩn không còn cách nào, chỉ có thể thuận theo ý bà, không thể thân thiết với trượng phu.
Buồn cười chính là, Hoắc Tiết thị không cho phu thê bọn họ thân cận, lại buộc Trình Du Cẩn sinh tôn tử. Trình Du Cẩn một bụng nước đắng lại không thể nói ra, cho nên kết hôn được một năm, đứa bé kia bỗng xuất hiện, có thể tưởng tượng Trình Du Cẩn có bao nhiêu vui sướng.
Nàng lập tức ném quyền quản sự sang một bên, vui mừng dưỡng thai. Bởi vì khuê phòng nhàm chán, nàng còn đưa muội muội từ nhà mẹ đẻ đến đây. Trước đây Trình Du Cẩn đã không thân mật với Hoắc Trường Uyên, hiện tại đang hoài thai, càng sẽ không để hắn chạm vào thân thể mình. Đoạn thời gian đó Hoắc Trường Uyên cũng ngừng đi chinh chiến mà chỉ ở nhà, mỗi ngày Trình Du Mặc đều tới tìm nàng nói chuyện, Trình Du Cẩn từ từ vuốt ve bụng, chỉ cảm thấy hài tử, trượng phu, muội muội đều luôn bên cạnh, thật sự là năm tháng bình yên, không hề tiếc nuối.
Nhưng mà nha hoàn bên người nàng sắc mặt càng ngày càng quái, Đỗ Nhược rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nhìn thấy biểu tình hạnh phúc của Trình Du Cẩn, chung quy không thể nói ra. Nhưng Trình Du Cẩn cũng không phải bị ngốc, nàng phát hiện có gì không đúng, cẩn thận ép hỏi nha hoàn, mới biết được lúc nàng hôn mê dưỡng thai, Hoắc Trường Uyên thường xuyên nói nói cười cười với Trình Du Mặc, cử chỉ thân mật.
Phảng phất giống như trời đang nắng bỗng sét đánh bên tai, nàng trào phúng chính mình, uổng phí ngươi tự xưng khuê tú hoàn mỹ, thông minh hơn người, thế nhưng phạm vào loại sai lầm buồn cười này. Trình Du Cẩn chỉ nghĩ chính mình vô dụng, không thể thường xuyên theo dõi, cho nên mới tạo nhiều cơ hội cho Hoắc Trường Uyên và Trình Du Mặc ở chung, phạm phải loại gièm pha này. Một người là trượng phu của nàng, một người là muội muội, Trình Du Cẩn như thế nào cũng không muốn nháo đến mức làm cho cả 3 người đều khó xử.
Cho nên nàng tranh thủ lúc Hoắc Trường Uyên đi quân doanh huấn binh, kêu Trình Du Mặc vào, nói bóng nói gió rất nhiều. Nàng tự nhận là đã tạo cho hai bên đủ mặt mũi, phàm là một khuê nữ hiểu chuyện, nghe đến đó khẳng định đã hiểu. Không nghĩ tới Trình Du Mặc nghe hiểu nhưng thật ra cũng chưa hiểu, lại khóc lóc chạy đi, cho rằng bị Trình Du Cẩn nhục nhã.
Trình Du Cẩn tính tình phía trên, cũng không có ý dạy bảo gì nàng. Ngày hôm đó, Trình Du Mặc liền đi xe về nhà. Hoắc Tiết thị phái người tới hỏi, Trình Du Cẩn chỉ là cười cười trả lời qua loa, cho Trình Du Mặc và Hoắc Trường Uyên một chút mặt mũi.
Nàng cho rằng là một người thê tử, một người tỷ tỷ làm được như thế, thật sự là đã tận tình tận nghĩa, nàng chờ Hoắc Trường Uyên trở về cho nàng một lời giải thích. Không ngờ, Hoắc Trường Uyên từ quân doanh trở về, vừa nghe Trình Du Mặc đi rồi, lập tức xoay người đuổi theo, để lại một mình Trình Du Cẩn đứng trong phòng, đối mặt với rất nhiều hạ nhân, một lúc lâu không biết nên phản ứng như thế nào.
Hoắc Trường Uyên trở về, mắt càng lạnh lẽo nhìn nàng, nói nàng là "Độc phụ". Trình Du Cẩn đến lúc chết cũng không muốn hiểu, nàng thay Hoắc Trường Uyên lo liệu chuyện trong nhà, nhẫn nại bà bà khó tính, mà Hoắc Trường
Uyên lại lén lút trao nhận với muội muội nàng. Nàng độc chỗ nào? Nàng sai chỗ nào?
Trình Du Cẩn buồn bực bất bình trong thời gian mang thai, đã sinh non còn khó sinh. Sau khi sinh hạ hài tử, Hoắc Tiết thị vội vàng đi xem tôn tử, không thèm quan tâm đến Trình Du Cẩn vừa đẻ xong nằm trên giường. Ngày đó Trình Du Cẩn xuất huyết nhiều, qua đời.
Trong mộng nàng đã chết, Trình Du Cẩn rốt cuộc cũng thoát ra khỏi trạng thái như bóng đè. Nhưng mà hồn phách nàng lại không thể thoát khỏi đó, vẫn như cũ phiêu đãng ở phủ Tĩnh Dũng hầu, trơ mắt nhìn chuyện xưa tiếp tục phát triển.
Hóa ra, từ một góc độ khác, câu chuyện lại biến thành cái dạng này.