Bởi vì hành động của Tô Chi, bà cụ bị chọc giận quá mức, tim đập nhanh liên hồi, bà cụ cảm thấy xấu hổ, không nán lại lâu trong bữa tiệc mà trở về nhà cũ.
Trước khi đi Tô Mai trách móc nói: "Anh cả, anh phải dạy dỗ Chi Chi cẩn thận, mẹ cũng là vì tốt cho chúng nó, nếu chúng nó bớt nói mấy câu khiến cho mẹ tức giận, sức khỏe của bà cụ vốn đã không tốt, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?”
Tô Đông Lễ nhíu mày nói: "Không cần em lo lắng, những gì mà Chi Chi làm đều đúng.”
Ông nhìn bà ta, nói thẳng: "Tô Mai, mẹ thương xót em, nuôi dưỡng em bên cạnh, em nên cố gắng hiếu thảo với mẹ, đừng làm những chuyện vô nghĩa.”
Tô Mai: "…”
Ánh mắt của ông nhàn nhạt, nhưng mà sau lưng Tô Mai đã đổ mồ hôi lạnh, ông đều biết hết.
Bà cụ đến gây rối, có một nửa nguyên nhân là do bà ta nói, chẳng qua Tô Chi là con nhóc lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nhưng mà quay về lại nhận hết sự cưng chiều.
Con gái của bà ta từ nhỏ được bồi dưỡng như một tiểu thư khuê các, dựa vào đâu không thể có được tất cả mọi thứ của Tô Chi chứ.
Chu Minh Khuê mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người vì bị Tô Chi nhấc lên, anh ta cắn chặt răng, nghĩ đến sự lỗ m4ng của Tô Chi, liền đè xu0ng ý nghĩ muốn đánh nhau bây giờ.
Con nhóc Tô Chi quê mùa này, anh ta nhất định phải tìm cơ hội đánh nhau với cô, lấy lại thể diện.
Ba người gây rối đều đi rồi, các đối tác hợp tác đã vây xem toàn bộ quá trình, có hiểu biết sâu hơn đối với vị tiểu thư nhà họ Tô này.
Xinh đẹp, không sợ phiền phức và mạnh mẽ.
Ý nghĩ ban đầu dự định kết thông gia đều không còn nữa, nếu cưới con nhóc này về, không cung phụng phụng được như bà hoàng thì bọn họ không thể chịu nổi thương đau đâu.
Bảo vệ ở cửa chứng kiến toàn bộ quá trình, lau lau mồ hôi trên trán.
“Tô tổng, chúng tôi không biết sẽ xảy ra chuyện này.”
Bà cụ Tô phải tham gia bữa tiệc sinh nhật của cháu gái, bọn họ nào dám ngăn cản.
Tô Đông Lễ trầm giọng nói: "Hôm nay bỏ đi, lần sau, không, sau này lúc chúng tôi không có ở nhà, không cần cho bọn họ vào.”
Hôm nay cũng trách ông, không nên gửi thiệp mời cho lão phu nhân, làm cho con gái không vui trong ngày sinh nhật.
Ông nhíu mày lại, con gái không vui là chuyện lớn, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gửi cho con gái 200 vạn tệ.
Những lời chúc mừng sinh nhật đã nhận được rồi, lúc Tô Chi rời khỏi đại sảnh thì nhận được chuyển khoản từ người bố giàu có của mình.
200 vạn tiền tiêu vặt!
Thổ hào ba ba thật giàu có!
Tâm trạng khó chịu bị lão phu nhân làm ầm ĩ ngay lập tức được sảng khoái, quả nhiên cô là người thích tiền hahaha.
Cô trở về phòng thay lễ phục, đổi lại quần áo thường ngày của mình.
Áo thun màu trắng, quần dài đen, giày đế bằng, rất thoải mái, đây mới là dáng vẻ vốn có của cô.
Bữa tiệc không cần cô phải tiếp tục xã giao, cô tẩy lớp trang điểm nhẹ trên mặt rồi gội đầu.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Mạt, nhúm tóc kia bị anh hai uốn hư cuối cùng cũng sụp xuống.
“Chi Chi, mặc dù quần áo của cậu rất đẹp, nhưng vẫn quen với dáng vẻ hiện giờ của cậu hơn.”
Kể từ khi Lâm Mạt quen biết Tô Chi, cô chính là dáng vẻ của bây giờ.
“Tớ cũng vậy.” Tô Chi nói: "Suy cho cùng là tâm ý của mẹ nên tớ cũng không tiện từ chối.”
Hai bộ lễ phục đó là chính tay mẹ cô thiết kế, bên trong có lời chúc mừng sinh nhật dành cho cô.
Lâm Mạt gật gật đầu: "Cũng đúng, nhìn thấy dì tốt với cậu như vậy, tớ cũng yên tâm rồi.”
Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện liền trở nên kích động: "Chi Chi, tớ thật không ngờ có thể nhìn thấy Lục Úc ở đây, anh ấy không phải là kẻ thù không đội trời chung với anh cậu sao? Làm sao anh ấy sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật của cậu chứ?”
Khi vừa nhìn thấy Lục Úc ở đại sảnh, cô không dám tin, lại kích động quá mức, bởi vì bà cụ bọn họ gây sự, nên tạm thời cô bỏ thần tượng của mình qua một bên.
“Tớ cũng không rõ lắm.” Tô Chi nghĩ nghĩ nói: "Có thể là bậc bề trên quen biết nhau, liền gửi thiệp mời.”
Lâm Mạt vui vẻ nói: "Vậy thật sự là tốt quá rồi, Chi Chi, tớ muốn xin chữ ký của thần tượng, cậu đi cùng với tớ, có được không?”
Cô đong đưa cánh tay của Tô Chi, Tô Chi bắt lấy tay của cô xuống: "Đi thôi.”
Dù sao bây giờ cô cũng rảnh, nếu có Lâm Mạt ở đây, cho dù anh hai nhìn thấy bọn cô đi tìm Lục Úc xin chữ ký, cũng sẽ không quá buồn phiền đi.
Lục Úc cũng chuẩn bị đi tìm Tô Chi, quà sinh nhật mà anh mang cho cô vẫn chưa tặng được.
Nếu đưa cho Tô Quân Bạch, cậu ta có thể sẽ giữ món quà lại mà không chút do dự gì.
Vốn dĩ định hỏi xem Tô Chi đang ở đâu, liền nhìn thấy cô cùng một cô gái khác đi đến.
Tô Chi đã thay lại quần áo ban đầu, trông có vẻ rất thoải mái, thoạt nhìn cô như thế này vẫn quen hơn.
Lục Úc chủ động mở lời: "Sinh nhật vui vẻ.”
Anh đem hộp quà trong tay tặng cho cô, đựng sáu bao lì xì, cái hộp cũng không nhỏ.
Tô Chi nhận lấy quà của anh, hơi kinh ngạc: "Cảm ơn.”
Cô cầm trên tay, cảm thấy cái hộp không nhẹ, không biết là cái gì.
Lục Úc trả lời cô: "Không cần khách sáo.”
Tô Chi cảm nhận được Lâm Mạt đang kéo quần áo của mình, nghiêng đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô nhìn chằm chằm vào Lục Úc kích động không thôi, cả mặt đỏ bừng.
Cô tránh ra một bước, nhường Lâm Mạt ra ngoài: "Lục Úc, giới thiệu với anh, đây là bạn của em Lâm Mạt, cô ấy là fan hâm mộ của anh đấy.”
Ngôi sao đầu tiên mà cô biết trên mạng chính là Lục Úc, gợi ý đến từ Lâm Mạt, Lâm Mạt sẽ tìm cô bỏ phiếu cho Lục Úc, tải bài hát mới của anh.
Cô tranh thủ lúc rảnh rỗi sẽ nghe những bài hát của Lục Úc, phong cách tất cả các bài hát của anh đều về kiểu chín chắn, nhạc dạo chậm, có đau thương, có vui vẻ, phong cách rõ ràng.
Lâm Mạt vội bước lên, kìm nén sự vui sướng của mình, đem toàn bộ bản nháp vừa viết ở trong lòng trút hết ra ngoài.
“Lục Úc, xin chào, em là fan hâm mộ của anh, em rất thích những bài hát của anh, mỗi bài em đều nghe qua, cũng biết hát. Đợi lúc anh tổ chức buổi hoà nhạc, em nhất định đến buổi hoà nhạc ủng hộ anh, em sẽ làm fan hâm mộ cả đời của anh!”
Cô là fan mẹ, con trai nhà cô nhìn sao cũng đẹp trai quá!
Hu hu hu, cô quá may mắn rồi, vậy mà có thể tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, cô nhất định phải gửi vào nhóm khoe khoang.
Lục Úc: "… Cảm ơn.”
Không biết nên nói gì?
Tô Chi: "…”
Lâm Mạt, cậu kiềm chế một chút.
Lâm Mạt đã rất kiềm chế rồi, nếu không miệng có thể cười lệch: "Lục Úc, anh có thể ký tên giúp em được không?”
Cô nhất định phải dán nó ở trên cửa và nhìn mỗi ngày.
Lục Úc gật gật đầu: "Ừ.”
Nhận được sự đồng ý, Lâm Mạt nhanh chóng lấy bút và giấy đã chuẩn bị sẵn ra.
Lục Úc cầm lấy, ký mấy nét là xong, chữ của anh đã luyện qua, kiểu chữ mạnh mẽ, mang theo sức lực, cực kỳ đẹp.
“Cảm ơn.” Lâm Mạt cuối cùng cũng lấy được chữ ký mà mình ao ước đã lâu rồi, vui vẻ rất muốn gào thét mấy tiếng.
Tô Chi khen nói: "Chữ anh ký rất đẹp.”
Cô đã thấy chữ ký của anh hai, có lẽ nguệch ngoạc hơn Lục Úc một chút, sức lực cũng nhỏ.
Lục Úc nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi một câu: "Em muốn sao?”
Tô Chi: "… Muốn chứ.”
Thực ra cô cũng không hẳn là fan hâm mộ của Lục Úc, chẳng qua chữ của anh rất đẹp, có thể sưu tập thử.
“Ừ.” Lục Úc cũng ký tên cho cô, càng đẹp hơn kiểu chữ trước.
Có điều Tô Chi không nhìn kỹ càng, cầm lấy chữ ký rồi cất đi.
Bởi vì anh hai cô đến rồi, mang theo một vẻ mặt đề phòng đi đến.
“Chi Chi, các em đang làm gì vậy?”
Chẳng trách anh vừa mới đến phòng tìm em gái, không thấy cô đâu, hoá ra là ở cùng với Lục Úc.
Lục Úc tới nhà anh, anh cũng không ngạc nhiên gì, trưởng bối hai nhà đều quen biết nhau, trước kia bố mẹ Lục Úc chưa qua đời, hai bà mẹ thường đi uống trà chiều cùng nhau.
“Không làm gì cả, Lâm Mạt tìm Lục Úc xin chữ ký.” Tô Chi không nói mình cũng lấy được một cái.
Tô Quân Bạch vứt một ánh mắt ghét bỏ với Lục Úc, đứng trước mặt Lâm Mạt: "Chữ ký của anh đẹp hơn, em có muốn không?”
Lâm Mạt: "…”
Hoá ra chữ ký cũng là thứ có thể sân si?
Tô Quân Bạch nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, nếu cô nói không muốn thì sẽ bị anh đuổi đi hay không?
Vậy hay là muốn đi?
Tô Quân Bạch vui vẻ ký tên cho cô: "Thế nào? Có phải đẹp hơn không?”
Lâm Mạt: "...”
Cứu tôi! Đừng hỏi cô vấn đề này ở trước mặt thần tượng của cô! Cô có thể nói không sao?!
Tô Chi: "...”
Làm sao anh hai ấu trĩ như vậy?
Lục Úc: "...”
Thật ấu trĩ.
*
Buổi tối, Tô Chi mở quà tặng, bố tặng một cái thẻ đen, còn có cây bút máy được đặt riêng cho cô.
Mẹ tặng một bộ quần áo tự tay thiết kế cho cô, lần này không phải váy, bởi vì có hỏi trước nguyện vọng của Tô Chi.
Anh cả tặng cho cô một cái máy tính xách tay, mười cuốn sách lịch sử, toàn bộ sách bài tập lớp 11, còn có những ghi chép mà anh ấy đã làm lúc đi học, còn có bút, vở...
Thảo nào khiêng hai thùng đi vào, đựng nhiều thứ như vậy.
Anh cả không hổ là học bá, những thứ anh ấy tặng đều liên quan đến học hành, cô sẽ cố gắng đọc hết sách và ghi chép.
Cuối cùng cô mới mở quà mà anh hai tặng, hộp quà rất đẹp.
Bên trong nằm hai xx vòng tay và vòng chân, một chiếc vòng cổ thiên nga, một đôi bông tai ngọc trai, một chiếc vương miện ngọc trai.
Xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, có lẽ cô không dùng được, cô không thích đeo những đồ trang sức này, cảm thấy rất phiền phức.
Mở xong quà mà gia đình tặng, Tô Chi lại bỏ những món quà vào lại, cất vào trong tủ.
Quay người lại, khoé mắt lướt qua chiếc hộp màu đỏ lớn ở trong góc, cô nhớ ra đây là quà mà Lục Úc tặng.
Bây giờ đúng lúc không có việc gì làm, nhân tiện cô mở hộp quà ra.
Có sáu bao lì xì dày đang nằm yên ở trong hộp quà, trên mặt ngoài của bao lì xì là sáu chữ lớn.
“Tô Chi sinh nhật vui vẻ.”
Còn rất chu đáo, bao lì xì như này có lẽ phải đặt mới có thể lấy được.
Cô lấy một cái bao lì xì trong đó ra, suy đoán, là loại cô muốn kia sao?
Lục Úc nhìn như người thanh tâm quả dục vậy, tặng quà sẽ giản dị như này ư?
Sau khi mở ra, phát hiện Lục Úc thật sự vô cùng thật thà chất phác.
Một cái bao lì xì nhét một xấp ông nội Mao dày cộp, chắc chắn là hơn ngàn, bao lì xì như này còn có năm cái nữa, Lục Úc đúng là mạnh tay.
Có điều, cô rất thích những món quà chân chất như vậy, quà tặng ngoài đề thi, trực tiếp tặng cô bao lì xì, cô sẽ cực kỳ vui vẻ, Lục Úc thật hiểu tâm tư của cô.
Lục Úc tặng món quà lớn này, cô nên trả lời một câu cảm ơn, cô không có WeChat của Lục Úc, nhưng trong nhóm chương trình giải trí Cực Hạn thì có.
Đây là nhóm mà bọn họ ghi hình chương trình không lâu và được đạo diễn lập ra, thỉnh thoảng sẽ gửi điểm nhiệm vụ gì đó, phần lớn thời gian đều yên lặng, ngoại trừ Điền An An kiên trì chào hỏi trong nhóm, rất ít khách mời chủ động gửi tin nhắn.
Ban đầu trong nhóm có 30 người, thời gian trước nổ ra scandal của Dịch Kinh Hoà, đạo diễn đã đá anh ta ra ngoài, Dịch Nhiên thì chủ động ra khỏi nhóm.
Cô tìm thấy WeChat của Lục Úc, ảnh đại diện của anh là một bầu trời sao, rực rỡ và sáng chói, cho người khác cảm giác không giống với anh.
Cô đã viết ghi chú, rồi gửi yêu cầu thêm bạn đi.
Lục Úc đẩy công việc sang ngày mai, hôm nay không đi làm, từ nhà họ Tô trở về, anh đi bộ về nhà cũ, khoảng cách giữa nhà cũ và nhà họ Tô không xa lắm, chỉ cách một căn biệt thự.
Anh chơi mấy ván cờ với ông nội, lúc ông nội đứng dậy hoạt động, anh lấy điện thoại ra thì nhìn thấy yêu cầu thêm bạn từ Tô Chi.
Anh nhấp vào thêm bạn.
Vốn tưởng rằng Lục Úc sẽ không đồng ý nhanh như vậy, Tô Chi vừa đặt điện thoại xuống để sắp xếp đồ đạc, bên kia đã đồng ý rồi.
“Bạn đã thêm LY, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.”