Mạc Ngôn lăng lăng nhìn y: “Đại ca huynh bây giờ muốn ra cung sao?“
“Không sai, huynh không thể chờ thời gian dài như vậy cũng không muốn có bất cứ cái gì liên quan đến hắn, Tiểu Mạc, huynh còn một chuyện bản thân huynh phải tự làm, huynh muốn ra ngoài.“
Đối mặt với Mạc Kỉ Hàn đang biểu tình nghiêm túc, Mạc Ngôn cảm thấy không biết nên làm thế nào: “Thế nhưng, thương thế của huynh…“
“Thương thế của huynh huynh hiểu rõ, không thể chết người được, chuyện này muội cũng biết.“
Mạc Ngôn lại lo lắng, giữ chặt tay áo Mạc Kỉ Hàn tha thiết nói: “Muội đương nhiên biết, vết thương này tuy không chữa trị cũng sẽ không chết, nhưng sẽ tra tấn huynh cả đời, đại ca, bất quá chỉ còn mấy tháng mà thôi, vì sao không thể chờ?! Hơn nữa với tình huống hiện tại, cho dù muội dẫn huynh ra, huynh mang thân thương tích cũng không thể dùng nội lực thì sao có thể đi xa được?“
“Đại ca, huynh nghe muội nói một câu, trước tiên cứ an tâm ở đây dưỡng thương. Nếu không, thì huynh cho dù gặp được tẩu tử, thì có thể làm gì? Mang theo tỷ ấy huynh càng không thể chạy xa, còn làm tỷ ấy mệt vì suốt ngày phải lo lắng cho huynh, lúc này không phải… lúc này không phải…” Mạc Ngôn nhất thời tình thế cấp bách, đang vui mừng đột nhiên nhớ không nổi phải nói như thế nào, đầu óc càng lúc càng lộn xộn, cuối cùng đơn giản dậm chân khóc lóc om sòm nói: “Muội mặc kệ, huynh phải ở đây, thương không tốt muội tuyệt đối không giúp huynh ra ngoài!“
tẩu tử: chị dâu, vợ của Mạc ca ah – Khinh Thường ui dấu của ta a…^.^)
Đây là lần đầu tiên Mạc Ngôn tức giận trước mặt Mạc Kỉ Hàn, Mạc Kỉ Hàn chuẩn bị không kịp, đem quyết định của chính mình quên sạch sẽ, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn Mạc Ngôn trước mắt chạy đi mất.
Buổi tối, Mạc Ngôn bưng bữa tối đi trước thò đầu nhìn xung quanh, Liễu Oanh không rõ chuyện gì, cũng theo Mạc Ngôn tránh sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Mạc tướng quân hôm nay tâm tình không tốt sao?“
Mạc Ngôn thấy Liễu Oanh vươn cao cổ quan sát, nhất thời xấu hổ, nói quanh co: “Cũng không có gì, muội đi vào đây.” Đành phải miễn cưỡng ngẩng đầu lên đi vào nội thất, cúi đầu nói: “Đại… Tướng quân, dùng bữa tối ạ.“
Mạc Kỉ Hàn vẫn ngồi dựa vào cửa sổ vị trí cũ, nghe vậy gật đầu nói: “Hảo.“
Một tiếng “Hảo” làm Mạc Ngôn biết y không có giận, trong lòng lúc này mới nới lỏng giọng nói, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy tướng quân mau tới ăn khi còn nóng, Liễu tỷ tỷ hôm nay làm vịt Bát Bửu, hương vị rất thơm.“
Đợi ăn xong, Liễu Oanh thu thập bát, Mạc Kỉ Hàn gọi Mạc Ngôn lại: “Tiểu Mạc, muội nói đúng, huynh sáng nay hơi xúc động, thật có lỗi.“
Mạc Ngôn lại bị giải thích của y khiến tay chân luống cuống: “Đừng đừng đừng… đại ca đừng nói như vậy, buổi sáng muội nói cũng không đúng. Muội nói không giúp huynh ra ngoài, nhưng đối với huynh thật không nghĩ như vậy.“
Mạc Kỉ Hàn khẽ cười, liền lại tựa đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Chuyện này cũng không nên nhắc lại.“
Mạc Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của y, nụ cười đó chính là không nói hêt sự thang thương cùng cô đơn, khiến trong lòng nàng cụng theo đó mà khổ sở, định mở miệng nhưng cuối cùng chỉ nói: “Đại ca, huynh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tâm sự suy nghĩ nhiều không tốt cho sức khỏe. Muội… muội đi xem dược thế nào.“
Không nghĩ tới vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người nói tiếp: “Sao vậy, Mạc tướng quân lại có tâm sự sao, là trẫm chiêu đãi không chu toàn? Vậy thật sự là ủy khuất cho Mạc tướng quân, nhưng không biết tướng quân có tâm sự gì, trẫm sẽ tận lực làm ổn thỏa.“
Mạc Kỉ Hàn cùng Mạc Ngôn lập tức biến sắc, bọn họ không hề nghe Liễu Oanh thông báo, không biết Nhậm Cực thật sự nghe được bao nhiêu, nhất là Mạc Ngôn, nghĩ đến những lời mình vừa mới nói là những lời không nên nói, hai chân đã muốn lung lay sắp đổ.
Khi hành lễ nơm nớp lo sợ nhìn lén liếc mắt một cái, thấy biểu tình Nhậm Cực bình thường, nhưng Hoàng Thượng này từ trước đến nay hỉ nộ không hề hiện ra ngoài mặt, tâm Mạc Ngôn vẫn treo đó: “Hoàng Thượng.“
Nhậm Cực tà tà tựa vào khung cửa, nheo lại ánh mắt gom tất cả biểu tình nói: “Mạc Ngôn, Mạc tướng quân có tâm sự gì mà quyết định không nói với trẫm, không bằng ngươi hãy nói thử, Mạc tướng quân có tâm sự gì mà không thể thả lỏng, trẫm tất nhiên tận lực, nếu không thể làm cho y cảm thấy như ở nhà, vậy đạo đãi khách của trẫm thật sự thất bại.“
Mạc Ngôn đối với Nhậm Cực đầu óc đã muốn loạn thành một đống lộn xộn, không dám nói dối lại càng không dám nói thật, mồ hôi trên lưng thấm ướt một mảng, khó khăn lắm mới tìm được một cách nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, tướng quân cả ngày ngồi bên cửa sổ rất ít nói chuyện, lúc này nô tỳ mới chỉ suy đoán, không dám nghĩ có phúc khí có thể san sẻ cùng tướng quân.“
Ánh mắt Nhậm Cực từ lâu đã dời khỏi người nàng nhìn về Mạc Kỉ Hàn: “Thật không, Mạc Ngôn, vậy thì ngươi thật thất trách.“
Mạc Ngôn quỳ trên mặt đất toàn thân cứng đờ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, nhiệt độ cơ thể giống như hầm băng, ánh mắt trở nên tuyệt vọng: “Hoàng Thượng nói đúng, là nô tỳ thất trách, thỉnh Hoàng Thượng trừng trị tội thất trách của nô tỳ.“
Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn cũng đã xanh mét, hung hăng chống lại ánh mắt thờ ơ của Nhậm Cực, hai người đứng sững một hồi, Nhậm Cực chuyển khai ánh mắt trước, nói với Mạc Ngôn: “Tội tất nhiên phải trừng trị, bất quá ngươi luôn luôn có công chiếu cố Mạc tướng quân, nên đêm nay quỳ ở phía trước đại sảnh một đêm đi, hôm sau phải nhớ không được để sơ sẩy.“
Mạc Ngôn trong lòng lúc này mới dám khẳng định Nhậm Cực bất quá vừa tới nên chỉ nghe được câu cuối cùng của mình, nhặt lại được một mạng, tâm buông lỏng lòng bàn chân lại càng nhũn ra, cúi đầu nói với Nhậm Cực: “Nô tỳ tạ chủ long ân.” Nói xong ngay cả khí lực đều không có, tay chân cùng lúc từ từ tiến ra trước đại sảnh.
Mạc Kỉ Hàn vẫn nhìn Mạc Ngôn đến khi thân ảnh của nàng khuất vào góc ánh mắt cũng chưa thể thu hồi, Nhậm Cực cũng đã tiêu sái đến bên cạnh y: “Sao vậy, Mạc tướng quân đối với tiểu cung nữ này cảm thấy hứng thú?“
Mạc Kỉ Hàn nhắm chặt môi lui qua bên cạnh: “Chuyện hài từ miệng Hoàng Thượng ngươi nói thật sự không xứng với thân phận.“
Nhậm Cực trong lòng cũng đã ảo não vạn phần, câu nói của Mạc Kỉ Hàn nghe cảm thấy rất chói tai, hừ tiếng đổi đề tài: “Mạc tướng quân, tâm sự sao lại ngổn ngang trăm mối? Là lo lắng cho Phù Ly hoàng đế hay là lo lắng dân chúng Phù Ly hiện tại? Hoặc là, lại suy nghĩ về vị phu nhân ‘hữu duyên vô phận’ kia của ngươi?“
Hắn đem bốn chữ “Hữu duyên vô phân” nhấn rất mạnh, sau đó lại nói tiếp: “Trẫm nếu đoán không sai, có thể khiến Mạc tướng quân quan tâm như vậy e rằng cũng chỉ có phu nhân, thật sự là nữ nhân tình trường, anh hùng khí đoản.“
khí đoản: nhục chí, thoái chí.
Nói xong câu cuối, tự mình nghe thấy cũng cảm thấy mười phần chua xót, chua xót đến mức biểu tình của hắn có chút cứng ngắc, nhưng lại khẳng định bản thân mình nói chính là sự thật, nhất thời chua xót tiến vào trong lòng đi, ngay cả nói cũng nói không được.
Mạc Kỉ Hàn đối với bốn chữ “Hữu duyên vô phận” cũng đặc biệt mẫn cảm, ở trong cung Nhậm Cực đã lâu, y đối với tương lai đã không thể nắm chắc, hơn nữa Nhậm Cực lại gây cho y thương tổn nhục nhã khắc sâu vào lòng cả đời cũng không thể xóa nhòa, cũng khó có thể đối mặt với Khinh Thường, Nhậm Cực chắc chắn sẽ vạch trần vết sẹo của y, tất nhiên sẽ thưởng thức thống khổ của y mà vui sướng.
Cắn chặt răng, Mạc Kỉ Hàn lên tiếng: “Đa tạ đã quan tâm, nhưng chuyện của ta cùng nội tử là chuyện riêng tư của hai chúng ta.”
nội tử: vợ, bà xã… Mạc ca anh dùng chỉ chữ này cho người ta ghét chứ hả????)
“Nga? Ý là không thể cho người khác xen vào sao?“
Mạc Kỉ Hàn không trả lời, bất quá nhìn Nhậm Cực liếc mắt một cái: “Nhưng không biết Hoàng Thượng ngươi đêm nay tới đây nói chuyện gì, chung quy cũng chỉ nói hai câu không quan trọng này sao.“
Nhậm Cực luôn luôn đối với tự chủ của bản thân từ trước đến nay đều kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với Mạc Kỉ Hàn thì chung quy không thể duy trì đến nửa khắc, hơn nữa thái độ lạnh như băng như vậy, đã khiến tâm hắn ngứa ngáy khó chịu muốn đem người kia hung hăng đặt ở thân, sau đó tùy ý làm bậy, vừa hận y không đem bản thân mình đặt vào trong mắt, hận không thể đem y kháp ở trong tay bể nát. Tâm tư mâu thuẫn khó có thể làm rõ được, lại càng khiến hắn không thể bình tĩnh.
Lần này đến, đúng là ma xui quỷ khiến, rõ ràng vì mới đánh chiếm Phù Ly, từ trên xuống dưới chuyện to chuyện nhỏ cùng quan viên bổ nhiệm đều chờ hắn quyết định, tấu chương đều chất đống trên ngự án đã cao hơn nửa người, nhưng hết lần này đến lần khác quấy lấy đầu óc hắn cũng đều là tên tù binh đáng ghét này, không thể khống chế được nữa nên mới đến đây.
Vốn đến đây cũng chỉ tính nhìn rồi đi ngay, nhưng không nghĩ chuyện đầu tiên khi hắn bước đến đây lại thấy y đang nhìn đối diện tiểu cung nữ kia mà cười, nụ cười của y sau khi hắn nhìn thoáng qua mới biết rằng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy, nhưng lại cứ như vậy mà cười cho một nữ nhân không liên quan gì nhìn thấy, tâm hoả vọt lên không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói.
Lời nói ra lại khó thu hồi, bây giờ lại bị Mạc Kỉ Hàn trả lời lạnh lùng như vậy, lòng dạ càng không thể bình ổn, cười lạnh nói: “Sao vậy, trẫm nhất định phải có việc mới có thể tới đây hay sao? Đêm nay trẫm cố tình đến đây chỉ là thầm nghĩ nói vài câu không quan trọng mà thôi, Mạc tướng quân muốn hạ lệnh trục khách đối với trẫm hay sao?“
Mạc Kỉ Hàn một lòng nghĩ muốn hắn mau chóng đi đi, lại băn khoăn Mạc Ngôn đang quỳ gối trước đại sảnh, vừa rồi Nhậm Cực ở trước mặt y thị uy với nàng, bất quá chỉ là muốn thử nhắc nhở y về quyền lực tuyệt đối của hắn. Tuy rằng rất phẫn hận, nhưng không thể không cúi đầu.
“Hoàng Thượng nếu đã là Hoàng Thượng, tất nhiên có thể tùy tâm sở dục, Mạc mỗ bất quá là một tù binh, không dám tùy ý xen vào chuyện của thiên tử? Nếu Hoàng Thượng cảm thấy được nơi này không tồi, vậy tất nhiên muốn ở lại bao lâu cũng được, về phần muốn nói cái gì, Mạc người cũng không dám không để ý?“
tùy tâm sở dục: làm theo ý mình.
Mạc Kỉ Hàn nói xong chăm chú lắng nghe, Nhậm Cực ngược lại không thể nói gì cả, nhất thời nghẹn ở một chỗ nộ khí bùng lên, cháy sạch hai mắt đỏ lên, tóc gần như cũng dựng hết lên.
Hắn nghĩ cũng không rõ, vì sao bản thân rõ ràng chẳng phải tính toán kỹ càng nắm chắc thắng lợi hay sao, lại bị tù binh của mình với vài ba câu nói liền đổ không biết nói gì? Rõ ràng muốn làm rõ tâm ý của bản thân, nhưng vì sao vốn là tình huống có lợi cho bản thân lại thành ra không thể khống chết được bản thân, hết lần này tới lần khác đem nam nhân này cách mình càng ngày càng xa?!
Ba chữ Mạc Kỉ Hàn ở trong đồng trong lòng hắn tới tới lui lui, thật sự là khiến hắn vừa yêu vừa hận, cuối cùng nói ra khẩu cũng nghiến răng nghiến lợi: “Mạc Kỉ Hàn!“
Mạc Kỉ Hàn biết bản thân có những câu không nên nói với Nhậm Cực, y cơ bản có thể đối với những câu Nhậm Cực nói đều có tai như điếc, nhưng bản năng luôn muốn khơi mào lửa giận của hắn, nguyện ý của u bất quá là chỉ mong chết thật nhanh, nhưng sau mấy lần không thành công nên ngay cả chính y cũng không thể làm rõ là hết lần này đến lần khác phản kháng Nhậm Cực để làm gì? Trước khi bản thân kịp phản ứng, lời nói đã buông ra tới khẩu.
Lúc này đây, y cũng không nhịn nữa, quay đầu nhìn thẳng Nhậm Cực: “Hoàng Thượng có gì chỉ giáo?“
Y vốn tưởng rằng lại giống như những lần trước sẽ kháp trụ cổ họng của y, có lẽ có thể mạnh hơn nữa, nhưng không nghĩ đến, ánh mắt Nhậm Cực dường như muốn giết người tuy rằng hung hăng bám vào mình nhưng một lúc lâu sau bất quá hừ một tiếng liền xoay người rời đi.
(Trước đây khác, giờ khác, người ta có tâm ý mà Mạc ca cứ nghĩ người ta muốn giết mình hoài…TT.TT)
Bất tri bất giác thở ra, Mạc Kỉ Hàn không kịp nghĩ tại sao Nhậm Cực lại bỏ đi, đi đến trước đại sảnh nói với Mạc Ngôn: “Tiểu Mạc, muội đứng lên đi.“
Mạc Ngôn lại lắc đầu: “Không không, đại ca, muội quỳ được mà.“
Mạc Kỉ Hàn dùng một chút lực nhấc nàng lên: “Hắn đi rồi muội còn quỳ làm gì, hắn muốn muội quỳ, bất quá là muốn cho huynh xem, bây giờ không cần quỳ nữa?“
“A? Muốn muội quỳ cho đại ca xem? Đây là ý gì?“
(Mạc Ngôn sao muội có thể khôn ba năm dại một giờ như thế hả…???)
Mạc Kỉ Hàn mỏi mệt nhu nhu mi: “Không có gì, không hiểu thì không hiểu. Hiện tại tuy rằng trời nóng, nhưng quỳ gối như vậy đối với xương cốt cũng không tốt, sớm nghỉ ngơi đi thôi.“
Nhậm Cực ôm một cục lửa giận lại không phải lửa giận trở lại ngự thư phòng, Trịnh Hải vừa thấy sắc mặt hắn liền biết lúc này Hoàng Thượng tâm tình lại không tốt, thành thành thật thật đứng yên không dám nhiều lời, cảm thấy thật may mắn lúc nãy đã cản đuổi Bang đại thần trở về.
“Ba ba ba” mấy tiếng, tấu chương nằm trên bàn bị Nhậm Cực hất rớt xuống đất, Trịnh Hải theo sau thu dọn, Nhậm Cực xách áo ông ta lên: “Nói cho bọn phía dưới, không cần bất cứ chuyện vô tích sự nào cũng đều bẩm báo, trẫm dưỡng bọn chúng là để cho bọn chúng bất tài như vậy sao hả?!“