Thâm Cung Tù - Quyển 1

Q.1 - Chương 45: Chương 46




Khi trở lại chính điện, Nhậm Cực phân phó nói: “Đi gọi Việt Ninh tới, thuận tiện cũng truyền Đỗ thái y đến.“

Trịnh Hải vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng đi làm việc, Việt Ninh nhìn không rõ tâm tư Hoàng Thượng, vừa đi vừa hỏi Trịnh Hải: “Trịnh công công, Hoàng Thượng bây giờ muốn hạ thần đi là chuyện gì?“

Trịnh Hải mang theo hắn đến Thái Y viện, nói: “Hoàng Thượng còn phân phó lão nô đi gọi Đỗ thái y.“

Việt Ninh không phải đồ ngốc, chuyện Mạc Kỉ Hàn hắn từng đảm trách, nên chỉ cần nhắc đến liền cân não suy nghĩ nhưng cũng chỉ nghĩ đại khái mà thôi: “Nói như vậy Hoàng Thượng muốn làm y phục hồi như cũ?“

Trịnh công công mắt thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Lão nô không phải từng nói thời tiết thay đổi rồi sao? Xem ra hôm nay không phải muốn đổi, mà là chính xác thay đổi rồi.“

Nói xong lại nhẹ giọng nói thầm: “Hoàng Thượng vốn đã không vui hưởng lạc với đám hậu phi… trong cung, hiện tại nhảy ra một nam nhân, cũng không biết sau này còn ầm ĩ đến đâu, sau này làm nô tài hầu hạ càng khó a, ai…“

Việt Ninh mặc dù cách ông vài bước chân, nhưng kinh nghiệm rèn luyện thính lực, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm, nhưng đại ý cũng nghe được, biết là Trịnh công công bất quá đang tính toán lấy lòng vị chủ tử ấy, không khỏi cười thầm trong bụng: e là vị chủ tử này cũng không dễ lấy lòng a.

Trên mặt lại làm như không nghe thấy, tiếp theo còn nói với Trịnh Hải một câu: “Hôm nay âm tình bất định khó dò là chuyện tự nhiên, chúng ta chỉ có thể làm tốt bổn phận nô tài mà thôi.“

Nói vừa xong, hai người đã đứng trước Thái Y viện, Việt Ninh dừng bước để Trịnh Hải đi vào mang Đỗ thái y ra, ba người gặp mặt hỏi thăm một chút, liền hướng đến “Chiêu Đức điện”.

Trên đường không ai nói gì, Đỗ thái y thấy tình hình trong lòng đã đoán được tám chín, quả nhiên vào “Chiêu Đức điện”, không đợi bọn họ thỉnh an, Nhậm Cực đã muốn trực tiếp hỏi: “Ngươi nói ‘Độc Long Châu’ là phải sáng sớm ngày tiết sương giáng mới hái được phải không?“

ngày tiết sương giáng: ngày 23, 24 tháng 10

Đỗ thái y miễn cưỡng khống chế biểu tình của bản thân: “Bồi bẩm Hoàng Thượng, không sai a, ‘Độc Long Châu’ nhất định phải hái vào lúc Thần Lộ của ngày tiết sương giáng, một khi Thần Lộ phạm, thì sẽ không còn giá trị gì nữa.“

Thần Lộ: sáng sớm tinh mơ.

“Tốt lắm, hiện giờ mới vừa vào đầu hạ, cách tiết sương giáng còn mấy tháng, vội vàng đi có thể đến đất ‘Ngũ Lão Phong’ trước khi đến tiết sương giáng. Ngươi cùng Việt Ninh hôm nay về thu thập mọi thứ ngày mai lên đường, Trịnh Hải sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ.“

Dứt lời phân phó Việt Ninh nói: “Việt Ninh, trừ ngươi ra, chọn thêm vài người giỏi đi theo.“

Đỗ thái y là vị lão y si mê y dược, tuy biết đường xa, nhưng nghĩ dù sao cũng có thể cứu nhân, vả lại ông cũng chưa bao giờ gặp phải một ca bệnh khó giải quyết như thế này, nếu có thể chữa khỏi, vừa có thể nhìn thấy hình dạng “Độc Long Châu” hình dáng vừa có thể tự nhìn nghiệm lại phương thuốc cổ truyền thì nề hà, tất nhiên là không thể nói không cao hứng không đề cập tới, liền nhận lời ngay.

Mà Việt Ninh thì vừa mới từ Phù Ly trở về, không nghĩ còn chưa được nghỉ ngơi vài ngày lại phải xa nhà, lại không ngờ là vì một tù binh mà lại bôn ba tiếp, tuy rằng vừa mới nói với Trịnh Hải phải “Làm tốt bổn phận nô tài”, trong lòng dù sao vẫn không vui, ngay cả nói cũng có chút cứng ngắc, chỉ nói: “Thần tuân chỉ.“

Chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nhưng Hoàng Thượng, sáng nay thần từng nghe Đỗ thái y nói, hình như ‘Độc Long Châu’ này phải đúng chu kỳ mới thành, mà hiện giờ cách chu kỳ trước hình như còn kém ba năm…“

Nhậm Cực sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Thì sao, trên đời này ‘Độc Long Châu’ chẳng lẽ chỉ có một gốc cây kia, ta cũng không tin trên ‘Ngũ Lão Phong’ lại tìm không được cây trưởng thành trong năm nay!“

(Đập cho chết, đạp cho chết nè… dám ngăn cản Nhậm ca cứu Mạc ca ah`… ngươi tới số rồi…phù phù mệt…)

Việt Ninh biết chính mình vượt phép tắc, chỉ nói: “Thần lắm lời.” Liền lập tức câm miệng.

Chờ ba người đi ra, Việt Ninh vì quyết định đi xa mà hơi bực mình, Trịnh công công vội vàng đi thu xếp những thứ cần thiết dùng trên đường, Đỗ thái y lại lấy cớ đi chẩn mạch người bệnh, cao hứng phấn chấn đi đến Thiên điện, vào Thiên điện, liền lôi kéo Mạc Ngôn đang từ trong bếp đi ra đến một góc: “Mạc nha đầu, Hoàng Thượng muốn ta ngày mai liền khởi hành đi hái ‘Độc Long Châu’.“

Mạc Ngôn ánh mắt trừng đắc thật to có chút không thể tin được: “Ngày mai liền khởi hành, nói như vậy Hoàng Thượng đã bằng lòng rồi?“

Đỗ thái y cao hứng đến râu mép cũng nhếch lên: “Tất nhiên là thật, ta vừa mới từ chỗ Hoàng Thượng trở về, mới lĩnh chỉ, ngày mai liền đến ‘Ngũ Lão Phong’.“

Tin tức này tất nhiên là quá tốt, nhưng Mạc Ngôn lại lo lắng hơn, nhìn Đỗ thái y từ trên xuống dưới: “Đỗ thái y, ngươi vừa mới từ Phù Ly trở về chưa lâu, hiện tại lại đi đến đó, nơi đó nghe nói hơn phân nửa là đường núi, dốc đứng khó đi, lúc này một thân một mình đến đó sao chịu được?“

Đỗ thái y thấy ánh mắt Mạc Ngôn nhìn nhìn đáng giá liền thông suốt, gặp vậy liền giả vờ giận nói: “Tiểu nha đầu ngươi nhìn cái gì? Ta mặc dù lão, thân mình xuông cốt vẫn rất khẻo mạnh, hơn nữa ta không cần kỵ mã, xe đi xe về thì có gì không chịu nổi?!“

Mạc Ngôn le lưỡi, nhanh chóng cười làm lành: “Dạ dạ dạ, Đỗ thái y ngài đây càng già càng dẻo dai, Mạc Ngôn thật sự lỡ lời, nếu không thì, ta bay giờ đi chuẩn bị một chút điểm tâm, cho ngài ăn trên đường, được không?” Nói xong không đợi Đỗ thái y trả lời, nhanh như chớp lại chạy về trù phòng.

Đỗ thái y tức cũng không được mà cười cũng không xong, đành phải thở dài lắc đầu trở lại nhà chính, Liễu Oanh đang ở bên trong hầu hạ Mạc Kỉ Hàn dùng cơm trưa, nhìn thấy ông ta đến liền cười nói: “Đỗ thái y, cùng Mạc Ngôn nói xong rồi ạ?“

Đỗ thái y gật gật đầu, ngồi một bên nói: “Nghe Mạc Ngôn nói Mạc tướng quân gần đây thân mình đã khẻo hơn, chờ cơm nước xong ta sẽ bắt mạch, xem có cần phải điều chỉnh đơn thuốc hay không.“

“Vậy thật đúng lúc, Đỗ thái y, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, không bằng ngay tại đây dùng chút ngọ thiện, ta chạy đi lấy bát đũa.“

Đỗ thái y đồng ý, sau khi chờ Liễu Oanh đi khỏi liền muốn tìm đề tài nói chuyện, suy nghĩ có nên đem tin tức nói với Mạc Kỉ Hàn hay không, sau lại nghĩ từ trước đến nay mình cũng chưa bao giờ nói chuyện với y, nên chỉ yên lặng ngồi chờ.

Không bao lâu sau Liễu Oanh cùng Mạc Ngôn mang bát đũa cùng mấy đĩa đồ ăn nóng vào, đem tát cả dọn lên bàn xong xuôi, Đỗ thái y cùng Mạc Kỉ Hàn không nói lời nào ăn cơm, hai người bọn họ cũng không nói gì.

Đợi cho cơm nước xong, Đỗ thái y hướng Mạc Kỉ Hàn nói: “Mạc tướng quân, lão phu chẩn mạch cho ngươi.“

Mạc Kỉ Hàn nhìn ông ta một cái, đưa cổ tay phải ra, Đỗ thái y đặt hai ngón tay lên, bởi vì kinh mạch vẫn còn bị phong bế, mạch tượng vẫn giống bình thường yếu mỏng, cho nên ông vẫn chưa chẩn bao lâu liền thu tay.

Nghĩ đến khi ông chờ về lại bắt đầu dùng dược, Đỗ thái y cân nhắc một lát, quyết định theo sách y thay đổi đơn thuốc một lần để điều chỉnh thân thể y, vì thế vừa kê đơn vừa nói: “Sắp tới ta phải xuất môn một chuyến, cho nên trước tiên nghĩ nên thay đổi đơn thuốc một chút.“

“Đơn thuốc này có chút khó, không chỉ sắc thuốc phải cẩn thận gấp đôi bình thường, Mạc tướng quân ngươi uống cũng phải cẩn thân một chút, sau khi dùng kinh lạc sẽ có cảm giác đau đớn sâu sắc, có lẽ còn có thể có chút ngứa, đừng thử chống đỡ, hơn nữa kinh mạch của ngươi hiện giờ bị phong bế, đừng cố gắng vận khí, nếu không có thể công lao đổ biển hết.“

“Mạc Ngôn, đơn thuốc xong, tùy tùng của ta ở lại Thái Y viện, hôm sau ngươi tìm hắn bốc thuốc.” Mạc Ngôn gật đầu, cầm lấy đơn thuốc liếc qua một cái không khỏi trừng lớn mắt, giật giật môi không nói thành tiếng, chỉ cẩn thận nhận lấy đơn thuốc.

Đỗ thái y viết xong đơn thuốc liền đứng dậy: “Ta cũng nên trở về chuẩn bị lên đường, bây giờ cáo từ.“

Mạc Ngôn thu thập tờ giấy: “Đỗ thái y, ta đây tiễn ngươi ra ngoài.“

Vừa ra khỏi cửa, Mạc Ngôn liền nắm chặt ông, vẻ mặt khẩn trương: “Đỗ thái y, ngươi khai đơn thuốc này gì kì vậy? Vì sao ngay cả đuôi bò cạp con rết cũng có?“

Đỗ thái y vẻ mặt cũng nghiêm túc: “Đây là đơn thuốc gốc trước đây, chủ yếu chỉ là giải khai tắc nghẽn điều trị kinh mạch, là đơn thuốc cổ truyền trong sách y. Bất quá Mạc Ngôn, ta phải nói, trước kia ta chưa từng gặp qua ca bệnh như vậy, cho nên đơn thuốc này cũng là lần đầu tiên dùng.“

Mạc Ngôn ánh mắt trừng gần như rớt vành mắt: “Ngài nói đơn thuốc này chưa có từng có người dùng sao?“

“Tất nhiên là thật, ta nhiều năm như vậy luôn ở trong cung, bắt mạch đều là người thường, tuy nói những bệnh khó nhưng cũng không làm khó được ta, nhưng ở đâu ra một người nội lực bị phong bế kinh mạch bị tổn thương, nói thực, ta cũng không nắm chắc bao nhiêu phần trăm a.“

“Đỗ thái y, đây chính là mạng người a, ngài không nắm chắc sao dám kê đơn thuốc này chứ?“

“Mạc nha đầu, ta nếu không kê đơn thuốc này, thì trong cung này còn ai có thể trị khỏi cho y đây?“

Mạc Ngôn lập tức không nói gì nữa, Đỗ thái y vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Mặc kệ nói thế nào, phương thuốc cổ truyền này ta cũng tra qua rất nhiều sách dược, trước đây cũng từng thử trên những con thú nhỏ, hẳn là vô sự a. Hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể thử một lần xem sao.“

Mạc Ngôn nhìn xem đơn thuốc trong tay: “Vậy, liều lượng của vài thứ này, có thể giảm bớt hay không?“

“Ta đã châm chước giảm bớt rồi, ta từng tính toán, lúc này vừa đi vừa về e rằng cũng hơn nửa năm, từ từ chậm rãi điều trị kinh mạch có lẽ cũng sẽ thông phần nào, dùng dược tính nhạnh như vậy, nhưng cũng không thể giảm, nếu còn giảm nữa sẽ vô tác dụng.“

Nói xong Đỗ thái y liền lấy trong người ra ba bao dược: “Mạc nha đầu, dùng cái này đi, trước khi ngươi sắc dược phải xem kỹ lửa, đây là ba bao ta đưa trước, nhớ rõ dược này nhất định phải năm bát nước sắc thành một bát uống, gần hai canh giờ sắc. Ngày mai ta đi, ba bao này dùng hết thì đi tìm tiểu đồng của ta bốc thuốc, nếu bệnh trạng có gì không ổn lập tức dừng lại, nói tiểu đồng báo ta biết, sau đó chờ tim tức của ta.“

“Ân, ta đều nhớ kỹ, vậy… Vậy Đỗ thái y ngài đi thong thả, lát ta làm xong điểm tâm sẽ đưa cho tiểu đồng đưa cho ngài mang theo, bây giờ ta đi sắc dược.“

Sau khi Mạc Ngôn cầm mấy bao dược kia đi qua đi lại không ngừng, vừa lúc Liễu Oanh từ phòng bếp rửa bát xong đi ra, thấy nàng ở bên ngoài chuyển biến kỳ quái hỏi: “Tiểu Mạc,,muội đứng đây làm gì?“

Mạc Ngôn vừa thấy nàng, nhanh chóng đem bao thuốc nhét vào trong người nàng: “Liễu tỷ tỷ, đúng lúc tỷ giúp muội sắc dược nha, phải năm bát nước sắc thành một bát, muội làm chút điểm tâm cho Đỗ thái y ăn trên đường.“

Liễu Oanh nhận bao dược, thần tình bất đắc dĩ: “Muội có sao hay không, cả ngày sao lại lỗ mãng như vậy.” Chưa dứt lời, Mạc Ngôn nhanh chóng chạy đi mất.

Vừa mở gói dược ra, Liễu Oanh lập tức bị mùi vị thuốc đông y xông vào mủi thiếu chút nữa vứt cả bao dược, nàng chưa xem qua đơn thuốc, cũng không biết cái gì cả, nhưng vừa thấy những dược liệu bên trong vó hình thù dài dài kì quái cũng khó chịu, nhưng theo bản năng cũng không dám truy đến cùng, bưng bình sắc dược ra cho nước vào sau đó cho dược liệu vào.

Nhưng cuối cùng khi sắc dược xong, vẫn là Mạc Ngôn bịt mũi bưng dược cho Mạc Kỉ Hàn, y vẫn có thói quen là ngồi rất lâu bên cửa sổ, làm như không ngửi thấy hương vị hay mũi kia, chỉ xoay đầu đối mặt với Mạc Ngôn hỏi: “Tiểu Mạc, những gì Đỗ thái y vừa mới nói là có ý gì? Ông ta nói phải đi ra ngoài, muốn làm gì?“

Mạc Ngôn cúi đầu đem bát dược để trên bàn, úp úp mở mở nói: “Không có gì, quê Đỗ thái y có một số chuyện phải về giải quyết.“

Mạc Kỉ Hàn vẻ mặt càng lạnh lùng: “Tiểu Mạc, ánh mắt ta không mù, biểu tình của Đỗ thái y ta thấy rất rõ ràng, vừa rồi muội nói muốn tiễn ông ấy, chỉ là tiễn thôi sao?“

Mạc Ngôn đối với y không hiểu sao không thể nói dối, ấp úng một hồi rốt cục vẫn là đem sự thật nói ra, cẩn thận quan sát phản ứng của y.

Mạc Kỉ Hàn đầu tiên là không biểu lộ gì cả, đột nhiên cười lạnh: “Nhậm Cực muốn chữa hết bệnh cho ta?“

Mạc Ngôn nghĩ có hi vọng, không lưu ý ngữ khí của y liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng vẫn nhớ kỹ thương tích của tướng quân, cho nên lần này cho người đi tìm dược.“

“Nhớ kỹ thương tích? Hắn vẫn chỉ nhớ rõ ta của ta sắp xếp bài bố không ổn thỏa nên không thoải mái thôi, cho dù hắn thật sự có hảo tâm, Mạc Kỉ Hàn ta cũng tiếp nhận không nổi!“

Nói tới đây đột nhiên từ bên cửa sổ đứng lên, nhìn chằm chằm Mạc Ngôn nói: “Ta không thể đợi nữa, Tiểu Mạc, ta muốn xuất cung!“


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.