Mạc Kỉ Hàn tỉnh lại do những đợt rung động nhỏ, ban đầu mở mắt nhưng suy nghĩ lại hỗn độn, chỉ cảm thấy vừa chóng mặt vừa nặng đầu, mù mịt không xác định được là chiều hay tối, chỉ ngây người suy nghĩ sao nóc nhà lại khác trước?
Y đang thất thần, bên cạnh vang lên giọng nói cùng sắc mặt vui mừng: “Mạc tướng quân, người đã tỉnh chưa? Có đói bụng không, nô tỳ bưng một chút gì cho ngươi ăn nha.“
Giọng nói lại khiến Mạc Kỉ Hàn ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ thì ra đó là giọng của Mạc Ngôn, thần trí cuối cùng cũng bắt đầu thanh tỉnh, nhanh chóng nhận ra chỗ này không phải là Thiên điện trước đây, nhịp rung lay kia cảm giác rất thật giống như đang trên mã xa, hơn nữa mã xa này đi rất thong thả.
Tầm mắt trấn tĩnh hơn, Mạc Kỉ Hàn ước lượng một chút liền biết rằng bản thân mình đóan không sai, nhưng nhận ra mã xa này quá mức quy cách, trên vách khắc hình long phượng bay lượn cùng với màn che gấm ánh vàng rực rỡ, lại hơi ngạc nhiên —— đây rõ ràng là long liễn!
Mạc Ngôn ở một bên không đợi y trả lời, cẩn thận hỏi: “Mạc tướng quân?“
Mạc Kỉ Hàn tùy ý lên tiếng dự định ngồi dậy, hơi động một chút mới phát giác toàn thân bủn rủn, lực nhẹ tênh hoàn toàn không sử dụng được, đầu vừa mới thanh tỉnh một chút lại do không đoán trước nên vận động mạnh lại gây ra một trận mê muội, đầu ong ong làm cho y phải ôm đầu rên rỉ ra tiếng.
Mạc Ngôn nhanh chóng đắp một chiếc khăn lụa mềm ấm lên trán y, sau đó lại giúp y xoa huyệt thái Dương, khẽ giọng nói: “Mạc tướng quân người đã ngủ ba ngày, nhức đầu thì nên dùng khăn ấm đắp lên. Có cảm thấy đói hay không, cháo ta đã nấu xong, bây giờ có thể bưng lên đây?“
Mạc Kỉ Hàn tiếp nhận khăn lụa xoa xoa mặt, cảm giác ấm áp làm thần kinh dãn ra, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nghe Mạc Ngôn nói ngạc nhiên hỏi: “Ta đã ngủ ba ngày? Chuyện gì xảy ra?“
Mạc Ngôn lại không đáp, chỉ dùng khóe mắt lướt nhẹ qua chỗ khác rồi lại nhanh chóng thu hồi lại, sau đó tiếp nhận khăn lục đi đến tiểu thán lô bằng than nóng đỏ: “Cũng vừa kịp lúc, bây giờ cũng đã là giờ cơm tối.“
Tiểu thán lô: lò than nhỏ
Nhìn theo tầm mắt mịt mờ kia của Mạc Ngôn, Mạc Kỉ Hàn không tránh khỏi hơi giật mình, ở đó có bố trí một cái bàn nhỏ, mà ngồi kế bên chiếc bàn nhỏ đó đang cầm bút viết và … không phải Nhậm Cực thì còn có thể là ai.
Mạc Kỉ Hàn giật mình, xoay người bên dưới, lúc đó mới biết động tác vừa rồi truyền đến một tiếng vang thanh thúy của kim loại va chạm nhau, bình tĩnh nhìn theo hướng đó, chạm vào mắt là hai sợi xích bạc tinh vi lóe lên tia sáng bạc đến chói mắt, một đầu của chúng xuyên qua sàn thùng xe đóng chắc chắn vào thân xe, đầu còn lại buộc vào một mắt cá chân của y. Thử vận khí công, phát hiện vùng đan điền cũng chỉ là khoảng không.
Vùng đan điền: vùng dưới rồn.
Mạc Kỉ Hàn lập tức sắc mặt xanh mét.
Mạc Ngôn lúc này đã bưng một bát cháo nóng hầm hập cẩn thận tiêu sái đi đến, đầu của nàng từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp, đến khi dừng lại trước mặt Mạc Kỉ Hàn mới cẩn thận ngẩng đầu lên, nhân cơ hội kín đáo che thân hình của y, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin: “Mạc tướng quân, dạ dày của người trống rỗng, ăn một chút cháo trước để lót dạ, một lát Liễu tỷ tỷ sẽ dâng một vài món lên đây.”
Vẻ cầu xin trong mắt nàng Mạc Kỉ Hàn tất nhiên thấy rất rõ ràng, cứng ngắc một hồi mới tiếp nhận bát cháo trong tay Mạc Ngôn, không nói lời nào ngồi dựa vào thân xe yên lặng ăn hết.
Mạc Ngôn cầm bát rỗng, hơi lo lắng nói: “Nô tỳ đi xem vài món Liễu tỷ tỷ làm trong xe đã xong chưa.” Nói xong gần như là chạy trốn ra ngoài, cũng không chờ long liễn dừng lại, tự mình nhảy xuống xe sau đó nhanh chóng chạy lên một mã xa khác tương đối đơn sơ hơn rất nhiều.
Trong long liễn lập tức trầm mặc đến mức khiến người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, Mạc Kỉ Hàn cứng ngắc ngồi trên chiếc giường nhỏ, nỗi nghi ngờ càng ngày càng chiếm đầy ấp, nỗi bất an cũng theo đó tăng lên, rốt cục chuyện này là sao? Y không hỏi trực tiếp được, chỉ có thể nhìn tấm mành bị gió thỉnh thoảng thổi bay lên để nhìn phong cảnh bên ngoài, phát hiện đây là con đường nhỏ rời khỏi thủ đô Khải Lương. Chau mày trong lòng đột nhiên hơi “Lộp bộp”: chẳng lẽ có liên quan đến phong thư cấp báo kia? Nhịn không được xoay đầu nhìn thoáng qua.
Nhậm Cực vẫn ngồi bên chiếc bàn nhỏ, không hề có ý định ngẩng đầu lên, cầm bút như đang viết cái gì đó. Nhưng mà chỉ có một mình hắn mới biết được bản thân đang hạ quyết tâm phải thật bình tĩnh e rằng còn nhiều hơn so với Mạc Kỉ Hàn. Tấu chương đã phê xong từ khi Mạc Kỉ Hàn vừa tỉnh dậy, cây bút kia bây giờ đang đặt xuống những tờ giấy Tuyên Thành bất quá chỉ là vẽ những đường cong lộn xộn.
Nhậm Cực cảm thấy được đầu óc mình nhất định là hỏng rồi, tự nhiên một khắc trước khi xuất phát đột nhiên muốn mang tên tù binh này theo, ra lệnh muốn trong suốt một đêm trên long liễn phải đóng một vòng trang sức như vậy để khóa y lại bên người. Bởi vì hạ mê dược, ba ngày đầu Mạc Kỉ Hàn chỉ toàn mê man thì không cảm thấy gì, bây giờ y tỉnh rồi, lập tức cảm thấy hết sức quái dị.
Hắn liều mạng tìm cho bản thân mình một lý do, lặp đi lặp lại với chính mình là phong thư cấp báo kia rất có thể,… không! Chắc chắn mười phần là có liên quan đến tên tù bình này, cho nên hắn mới dẫn y theo. Về việc vì sao không đem y đặt sang một mã xa khác để người khác trông coi thậm chí là chứa trong chiếc xe tù nhân, Nhậm Cực theo bản năng lẫn tránh những suy nghĩ không hề muốn nghĩ đến.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại trong lòng mình không biết bao nhiêu lần, Nhậm Cực mới cảm thấy thoáng hơi bình tĩnh, muốn đứng dậy khỏi cái bàn, lướt mắt bắt gặp toàn thân Mạc Kỉ Hàn ngồi cứng ngắc như khúc gỗ, trực giác bản thân đứng lên bên trái hay bên phải đều không được, không khỏi bực mình tại sao long liễn này lại quá nhỏ, đó là không thể không chạm mặt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ phải đem Mạc Kỉ Hàn ném sang mã xa khác.
Không khí trong long liễn càng lúc càng áp lực nặng nề.
Bên ngoài liễn đột nhiên vang lên giọng thông báo: “Hoàng Thượng, nô tỳ dâng trà bánh ạ.“
Nhậm Cực khụ một tiếng, nhanh chóng nói: “Tiến vào.“
Mành gấm được vén lên, gió xuân êm dịu cùng mùi cỏ tươi thoang thoảng lan tỏa vào, không khí trong thùng xe thoáng chốc lại bắt đầu lưu động, Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh một người bưng mấy món điểm tâm một người bưng trà hương vừa mới pha tiến vào, bước chân các nàng rất vững vàng, biểu tình ráng kiềm chế sự lo lắng không yên.
Từ lúc Trịnh công công đưa gói mê dược cho các nàng, nhìn ông ấy vẫn duy trì cau mày gắt gao cùng những nếp nhăn trên mặt càng lúc càng nhiều, các nàng cũng bắt đầu bất an. Mà cũng lúc nghe phải theo Hoàng Thượng thân chinh, nỗi bất an càng nghiêm trọng, các nàng không nghĩ rằng thân chinh sao phải mang theo tù phạm vẫn đang nhốt trong Thiên điện.
(có gì đâu… để đỡ nhớ đó mà các tỷ ơi ^.^)
Tình hình Nhậm Cực giao đấu với Mạc Kỉ Hàn vẫn như còn hiển hiện rõ ràng trước mắt, lúc ấy các nàng còn tưởng rằng tánh mạng của bản thân khó mà giữ được. Ai ngờ Nhậm Cực vẫn còn chưa truy cứu, thật vất vả lắm tâm trạng mới thả lỏng, Trịnh Hải giao cho các nàng mê dược lại khiến tim các nàng đập liên tục. Nỗi bất an này là do lo lắng cho bản thân mình, nhưng trong đó có một phần tương đối nào đó, là vì Mạc Kỉ Hàn.
Tuy rằng đối với hành động Mạc Kỉ Hàn cưỡng chế Nhậm Cực làm các nàng vừa kinh vừa sợ, nhưng vẫn là nhịn được vì y mà lo lắng. Dù sao ở trong cung, chủ tử không xem hạng nô tài như các nàng thành cẩu, thật sự là quá ít, mặc dù y chỉ là một tù nhân.
Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh đến bên cạnh Nhậm Cực cung kính đặt kế bên những công văn điểm tâm cũng trà hương, sau đó đi đến bên Mạc Kỉ Hàn. Mạc Ngôn chuyển mâm điểm tâm sang tay trái, tay phải chạm vào một hoa văn điêu khắc tinh sảo ở phỉa trên vách tường ngay đầu giường, một tiếng gỗ vang lên sau đó hiện ra một tấm ngăn, vắt ngang xuống hóa thành chiếc bàn vuông nhỏ nhắn, được làm cực kỳ tinh xảo.
Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy các nàng đem điểm tâm cùng trà hương thì càng hòa thuận hơn, sau một lúc lâu mới nói: “Đa tạ.” Y hiện tại cần phải nói cái gì đó, bằng không sẽ lại tiếp tục suy nghĩ miên man.
Mạc Ngôn lần đầu nghe Mạc Kỉ Hàn nói lời cảm tạ, hoàn toàn ngẩn ngơ không phản ứng gì, Liễu Oanh nhưng thật ra lại thông minh một chút, một lát sau đã hoàn hồn, nhẹ nhàng cười cười: “Mạc tướng quân, thỉnh dùng.“
Lúc sau trong thùng xe lại an tĩnh, Mạc Kỉ Hàn phát giác không còn lời nào để nói, đành phải im lìm không hé răng ăn một chút điểm tâm, ngay cả nhai cũng không nhai đã trực tiếp nuốt xuống, hoàn toàn không biết mùi vị gì cả. Trong lòng rối loạn rầm rầm giống như bị nhào nặn thành một khối, đủ loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến rồi lại vụt lướt qua, cái gì cũng nắm không được, tựa hồ đã suy nghĩ rất nhiều, hoặc nhưng như là cái gì cũng chưa nghĩ ra.
Nhậm Cực vẫn cúi đầu ngồi ở đó cầm bút viết viết vẽ vẽ, tấu chương hắn đã xem một lần nay lại bị cầm lên xem lại, cũng thấp thỏm nôn nóng nên một chữ cũng không vào, trong lòng thầm mắng to bản thân mình đường đường là cửu ngũ chí tôn đầu óc tự nhiên hồ đồ tự mình rước cái phiền toái lớn như vậy. Lúc trước đó cũng từng nghĩ sẽ thay đổi vị trí một chút, nhưng không biết sao đến lúc chuẩn bị xong xuôi lại rối tung lên như thế này, quả thực là quái đản mà!
Long liễn dù lớn nhưng cũng có giới hạn, Nhậm Cực lại không có chút che dấu, tâm tính phiền toái của hắn cũng dễ dàng bị người khác nhìn ra được. Nỗi tức giận không thể nói rõ ràng, Mạc Kỉ Hàn tất nhiên vẫn làm bộ như không biết, bản thân suy đoán mọi chuyện, bắt đầu tâm trung nhanh chóng vào phong thư cấp báo kia, ánh mắt thấy hướng bọn họ đi ra kinh thành là hướng nam, đáy lòng bắt đầu lặng lẽ dâng lên một tia hy vọng, có lẽ, y vẫn còn cơ hội để trốn thoát lần nữa.
Mạc Ngôn và Liễu Oanh đều cảm nhận được tâm tính của Nhậm Cực nên tất nhiên cũng không thể giả bộ điềm tĩnh được, cơn nổi giận của chủ tử thật đáng sợ khiến hai đầu gối các nàng run lên dẫn đến thân thể cũng run theo, mặc dù các nàng cảm thấy được bản thân mình vẫn chưa làm sai chuyện gì, nhưng vẫn gần như nhịn không được quỳ xuống lên kêu to “Tha mạng“.
Từ ngày Mạc Kỉ Hàn tỉnh thuốc mê thì mọi chuyện càng thêm khó khăn, cho dù sau đó Nhậm Cực dứt khoát không ở trên long liễn mà cưỡi mã, nhưng đại độ hộ vệ làm cho hắn không thể thỏa thích phi ngựa, thì cơn giận kia càng tích tụ trong lòng càng lúc càng nhiều.
Màn đêm phủ xuống.
Khi hoàng hôn đại quân dựng trại đóng quân, chính giữa chính là Vương trướng, màn trướng hoa lệ chiếm cứ phạm vị ước chừng khoảng năm trượng, dùng bức bình phong ngọc bích ngăn cách thành hai gian, phía trước là phòng làm việc phía sau là phòng riêng tư.
Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn mở to nhìn một đầu sợi xích bạc được gắn kiên cố dưới đất, cảm thấy hốc mắt càng lúc càng đỏ lên, muốn thoát khỏi mấy thứ này thì nhất định phải tìm được nội lực, mà nội lực bản thân làm sao để tìm trở về?
Vẻ mặc Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh đều hơi tiều tụy, bưng thức ăn tối còn nguyên từ phòng trong đi ra. Nhậm Cực đi vắng, có căn dặn các nàng bưng thức ăn cho một mình Mạc Kỉ Hàn thôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước của y, lập tức các nàng liền hiểu được bữa cơm này dù thế nào thì y cũng ăn không vô, nhìn bàn vẫn đầy nguyên, các nàng cũng không biết làm sao báo cáo với Hoàng Thượng?
Hai người vừa mới đi ra khỏi trướng liền nhìn thấy đến Nhậm Cực đang thúc ngựa kiềm dây cương cách đó ở ba bước, con bạch mã hí một tiếng dài nhấc người lên, móng trước huy vũ ngay trước mắt, lập tức dọa các nàng sợ đến mức ngây người ra bất động.
Nhậm Cực tiêu sái phóng người xuống ngựa, nhìn đảo qua các thức ăn trên tay hai thị nữ thì sắc mặt trầm xuống, Mạc Ngôn Liễu Oanh trong lòng kinh động, cuống quít quỳ xuống, Nhậm Cực lại vung tay lên: “Thôi, đi xuống đi, không cần hầu hạ nữa.”
Đi vào trong trướng, ánh nến sáng rực làm bức bình phong toát ra vẻ trong suốt mỏng manh, bóng dáng người bên trong như mờ mờ ảo ảo trước mặt. Nhậm Cực đột nhiên dừng bước chân lại, bức bình phong kia thoạt nhìn giống như một lá chắn không thể vượt qua, bởi vì trong thoáng chốc hắn đột nhiên cảm thấy —— khó xử.
So với sự lúng ta lúng túng của buổi sáng, thì sự khó xử này càng khiến hắn không biết làm sao, đầu óc hắn nhất định là hỏng rồi!
Bên ngoài trướng đột nhiên nổi lên một trận ồn ào, tiếng bước chân đông đảo nhanh chóng đều tập trung đến phía Vương trướng, trong đó có một giọng hoàn toàn trầm ổn ra lệnh: “Có thích khách, Minh Kiêu đã dẫn người đuổi theo, còn lại theo ta bảo hộ Hoàng Thượng, mau!”
Nhậm Cực nhướn mi, thích khách? Quả thật đến rất nhanh.
Sự khó xử trong chớp mắt tiêu tan.
Hết Chương