Hai người lúc này công lực tuy tương đương, nhưng nếu nói về sự khéo léo khi tiếp cận đối phương trong giao đấu thì Nhậm Cực vẫn cao hơn một bậc, Sau khi trải qua hơn mười chiêu Nhậm Cực bắt đầu xoay người lại, khi nghiêng người lách thì năm ngón tay chụp trước ngực Mạc Kỉ Hàn, khi kiếm của y còn chưa kịp thu về phòng thủ thì vận chút lực, “Xuy” ngón tay kéo lấy một lớp vải.
Mạc Kỉ Hàn lui về sau hai bước, Nhậm Cực vẫn chưa tiến công, nhìn lớp vải trên tay rồi tiện tay ném sang một bên, giương mắt nhìn sắc mặt Mạc Kỉ Hàn đang hơi tái mét, dù vậy vẫn ung dung hỏi: “Mạc tướng quân, nhận thua sao?”
Ngữ khí mang theo ý trêu chọc khiến ngón tay cầm kiếm của Mạc Kỉ Hàn nằm chặt lại, gân xanh đều nổi lên, ánh mắt léo tia lạnh lùng, không trả lời mà chỉ nhắm kiếm đâm tới, nhanh như sao xẹt, nhưng so với khi nãy còn nhanh hơn ba phần.
Mạc Kỉ Hàn chặt chẽ nhìn chằm chằm bước chân Nhậm Cực, sau mấy chiêu tiến công vẫn không thu hồi kiếm, cổ tay lật ngang lướt tới, mũi kiếm mang khí gió tấn công bất ngờ bên sườn của Nhậm Cực, quả nhiên thấy hắn né tránh, bước ngang qua đồng thời chuyển động nửa thân mình.
Lạnh lùng cười, vừa rồi y luôn luôn quan sát, võ công Nhậm Cực có lẽ quả thật rất cao, chiêu thức xuất ra yếu điểm chính là quá đẹp đến thu hút lòng người, có thể là do chưa từng rèn luyện trên chiến trường, tuy rằng rất ít, nhưng chỉ một chút thôi, đó là cơ hội tuyệt hảo cho đối thủ, nhất là khi cả hai người công lực đang tương đương nhau.
Giống như bây giờ, rõ ràng lướt ngang qua là có thể tránh được nhưng lại cố tình muốn xoay nửa người, chỉ cần nửa bước này thôi, chính là cơ hội tuyệt hảo!
Vừa thấy Nhậm Cực xoay người, Mạc Kỉ Hàn nhanh chóng tiến hai bước, kiếm trong tay vẫn lướt ngang qua, khiến cho Nhậm Cực không thể lui về, mà người của y nhân cơ hội bước tiếp nửa bước chuyển qua phía sau Nhậm Cực, năm ngón tay gấp gáp chụp vào huyệt bên hông của hắn.
Nhậm Cực vừa mới xoay người liếc khóe mắt thấy động tác của Mạc Kỉ Hàn, chớp mắt trong lòng thầm kêu không xong rồi liền rút lui về, nhìn đi nhìn lại thì thấy thanh kiếm đã ngăn đường rút lui, đồng thời nhìn thấy vai trái Mạc Kỉ Hàn khẽ nhúc nhích lập tức đoán được động tác tiếp theo của y, lúc này biến đổi chiêu thức xoay thắt lưng trước để nghiêng người rồi vận lực dưới chân chuẩn bị bay xéo ra ngoài.
Tuy rằng đầu óc hắn tính toán rất nhanh, nhưng động tác dù sao vẫn chậm hơn một nhịp. Hai người có công lực tương đương nhau giao đấu, chỉ cần phân tâm trong chớp mắt sẽ có thể phân thắng bại, chân lý này mặc kệ là cao thủ tuyệt đỉnh hay giang hồ đều áp dụng triệt để, cho nên chỉ dùng bốn thành công lực cùng Mạc Kỉ Hàn đánh nhưng Nhậm Cực tất nhiên cũng không tránh khỏi.
Bên hông đột nhiên tê dại, lực dưới chân trong phút chốc biến mất, nội lực bị cắt đứt chính là lúc mũi kiếm lạnh như băng kề sát trên cổ, giọng Mạc Kỉ Hàn vang lên sau lưng hắn: “Đừng nhúc nhích, kiếm này tuy rằng chưa khai phong, nhưng nếu sử dụng mũi kiếm đâm vào cổ ngươi ta tự hỏi có lẽ cũng không phải là chuyện gì khó.”
Trong chớp mắt trong tiểu viện trầm mặc không một tiếng động, tất cả mọi người bị biến cố bất thình lình xảy ra lập tức làm cho hoảng sợ không biết nên phản ứng như thế nào, Mạc Ngôn và Liễu Oanh hai chân của hai người gần như mất sức lực ngã ngồi trên mặt đất, miệng mở lớn ánh mắt trừng to, ngay cả hô hấp cũng gần như quên mất, ngoại trừ ngơ ngác giương mắt nhìn hai người đang đứng trong viện.
Ám vệ được bố trí ở bốn phía cũng không dám động, trước đó bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Nhậm Cực là không được tự ý hành động. Mà hiện tại, bọn họ lại càng không dám làm bừa, mặc dù có mấy người đứng ngay phía sau Mạc Kỉ Hàn cũng không dám, nếu Mạc Kỉ Hàn cưỡng ép một người nào đó thì bất luận thế nào bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, nhưng lần này trên tay y chính là Hoàng Thượng. Sợ ném chuột vỡ đồ, không ai có thể trách nhiệm nếu làm tổn thương Hoàng Thượng, mặc dù có thể có một phần vạn cơ hội bọn họ cũng không dám mạo hiểm.
Nhậm Cực lại ra hiệu bằng tay ý bảo ám vệ không cần hành động thiếu suy nghĩ, trên mặt lạnh nhạt, ngữ khí nói chuyện cũng thực lạnh nhạt: “Mạc tướng quân, xem ra trẫm vẫn quá coi thường ngươi.”
Ngoài mặt bình tĩnh, Nhậm Cực cảm giác máu trên người mình lại gào hét, hắn quả nhiên không nhìn lầm nam nhân này, bất luận khi nào cũng giống như săn báo, không thể lơi lỏng dù chỉ một chút, nếu không nanh vuốt của y sẽ không chút do dự đẩy đối thủ vào chỗ chết! Loại cảm giác này thật sự quá mỹ diệu, nếu thanh kiếm kia có thể sắc bén một chút sẽ càng kích thích.
Ngón tay chụp ở bên hông tăng thêm chút lực, Nhậm Cực chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày, rất nhanh liền giương mắt, thân ảnh vẫn thẳng: “Mạc tướng quân, ngươi nghĩ muốn như vậy đi ra ngoài?”
“Không tồi.”
Đây là biện pháp duy nhất y có thể nghĩ ra được, trừ lần đó y căn bản không thể nghĩ không ra còn có biện pháp nào có thể làm cho y đi ra khỏi nhà giam, cho dù biện pháp này tỉ lệ thành công có thể vô cùng thấp, nhưng dù sao cứ đanh cuộc rồi mới tính. Nhưng y thật không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, thậm chí khi y còn không kịp chuẩn bị đầy đủ ông trời lại đột nhiên mang đến cho y, đặt cơ hội vào tay y.
Nhớ rõ đây quả là cơ hội có một không hai, Mạc Kỉ Hàn dù sao cũng không nguyện buông thả, lúc nãy quyết định hợp lực thử một lần, và y, đã thành công!
Mạc Kỉ Hàn cảm thấy được tay mình đang run lên, không riêng gì tay, ngay cả toàn thân đều vậy, rất nhẹ, tay cầm kiếm không kiềm chế được mà tiết lộ cảm xúc. Y kiệt lực muốn bản thân mình phải bình tĩnh lại phát hiện hô hấp càng ngày càng gấp, tay chụp bên hông Nhậm Cực cùng tay cầm kiếm lại tăng thêm lực, căn bản không thể che dấu sự khẩn trương của bản thân.
Hiển nhiên Nhậm Cực cũng đã nhận ra điều ấy, cho nên hắn rất bình tĩnh, quả thực có thể nói là thoải mái, bởi vì hắn không cảm nhận được sát khí của Mạc Kỉ Hàn, hắn biết rõ lúc này đây Mạc Kỉ Hàn sẽ không muốn ăn cả ngã về không – ngọc thạch câu phần (chuyện tốt hay xấu đều bị tiêu hủy). Cũng không thể nói nam nhân này không muốn giết hắn, hắn chỉ biết rằng y một lòng muốn ra cung, nhưng mà, khi hắn nghĩ nam nhân này ra cung là vì muốn gặp người nào đó, đột nhiên lại cảm thấy rất không vui.
“Trẫm không thể không nói phu nhân của ngươi thật sự rất may mắn.”
Lông mi lại nhăn lại, nhưng ngữ khí của hắn vẫn rất bình thản, thậm chí còn hơi thản nhiên cười: “Bất quá, Mạc tướng quân, ngươi tính mang ta theo ra Hoàng thành này hay là đi đến Phù Ly?”
Phía sau ngoại trừ tiếng hít thở không nghe thấy trả lời, Nhậm Cực nhìn không được biểu tình của Mạc Kỉ Hàn, chỉ có thể dựa vào bàn tay hơi hơi run rẩy cùng hô hấp không ổn định mà phỏng đoán: “Mạc tướng quân, chẳng lẽ ngươi chưa cân nhắc sao?”
Mạc Kỉ Hàn quả thật không suy xét tốt, y căn bản là không hề cân nhắc qua vấn đề này, việc này trước kia y không có sức lực để nghĩ đến, toàn bộ sức lực của y bây giờ đều dùng để chế trụ Nhậm Cực. Hiện giờ mục tiêu đã đạt được, vấn đề khó giải quyết hơn lập tức liền hiện ra trước mặt, chế trụ được thì đã sao? Y cũng không thể ra được, vừa ra khỏi Hoàng thành thì người này hắn tuyệt đối sẽ không để cho y rời khỏi Khải Lương, mang theo Nhậm Cực đi đến Phù Ly lại càng sai lầm hơn.
Nhắm mắt lại, mặt Mạc Kỉ Hàn lại đầy vẻ xơ xác, ra không được thì có sao? Cho dù không thấy được Khinh Thường, nhưng có thể giết người này, giúp Phù Ly thoát được kẻ địch nguy hiểm, cũng có thể coi là đáng giá! Hơn nữa, Khinh Thường cũng nghĩ y đã chết, vẫn cứ để nàng nghĩ như vậy đi, dù sao chuyện đó cũng sẽ thành sự thật nhanh thôi.
Nhậm Cực lập tức liền phát hiện thấy sát khí của Mạc Kỉ Hàn: “Thế nào? Mạc tướng quân không tính thoát khỏi đây mà tính đồng quy vu tận?” Thử giật giật ngón tay, tuy rằng bị khống chế, công lực của hắn dù sao cũng cao hơn Mạc Kỉ Hàn, mặc dù bây giờ không thể tránh khỏi bị thương, nhưng muốn thoát thân hẳn không phải chuyện khó khăn gì.
(đồng quy vu tận: cùng chết chung…. Anh có vẻ vui quá Cực ca nhỉ????)
Trong khi thời gian Mạc Kỉ Hàn phát hiện tựa hồ cũng đã lâu, cũng không trả lời, hơn phân nửa nội lực vận tới tay trái chặt chẽ triển khai mở huyệt đạo, mũi kiếm lui về sau nhắm ngay cổ Nhậm Cực mà đâm tới.
Nhậm Cực biết đường kiếm này không thể tránh không khỏi, cũng may kiếm chưa khai phong, muốn đâm vào cổ mình cũng không dễ dàng như vậy, cắn răng không tránh, tập trung toàn lực vào khuỷu tay phải đánh về phía sau, đồng thời vận lực vào thắt lưng tính cưỡng ép thoát khỏi sự kiếm chế của Mạc Kỉ Hàn.
Mạc Kỉ Hàn không tránh cũng không tránh, liều mạng đón nhận đón đánh bằng khuỷu tay cũng nhất quyết đưa kiếm nhắm vào cổ Nhậm Cực. Ám vệ trong viện cuối cùng ngay thời khắc đó thoát khỏi sự kinh hãi, mà hai nha đầu kia chỉ có thể thấy trước mắt một màn hoàn toàn kinh ngạc đến mức ngây người, kêu la sợ hãi cũng quên mất, sắc mặt xanh trắng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy.
Trong viện nháy mắt yên tĩnh đến mức tận cùng, ngay cả gió xuân cũng phải ngưng thổi, chỉ có tiếng mũi kiếm lướt trong gió mỏng manh vang lên chạm vào tai mọi người.
Nhưng mà ngay khi ám vệ xuất ra vũ khí của mình, tiếng quát hung hãn của Nhậm Cực cùng một tiếng kêu cất cao lanh lảnh đồng thời vang lên, đập tan không khí yên tĩnh đang buộc chặt khuôn viên yếu ớt.
“Toàn bộ cút hết cho ta!”
“Hoàng Thượng, tám trăm dặm cấp báo!”
Hết Chương 26
Một chương mệt mỏi vì không biết diễn tả làm sao động tác của hai anh a…. TT.TT… toàn chém không thôi….