Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 98




Thượng Trang không khỏi kinh hãi, nàng thật sự không rõ vì sao y lại đột nhiên hỏi như thế.

Theo bản năng đưa mắt nhìn bốn phía, xác định quanh đây không có ai, nàng mới hít vào một hơi, nói: "Thượng Trang không hiểu."

Y lại khẽ cười: "Ngươi không phải không biết, mấy ngày nay, những gì ngươi thấy cũng không ít."

Nếu câu nói trước của y khiến Thượng Trang cảm thấy mơ hồ, vậy thì câu này, ý chỉ lại vô cùng rõ ràng.

Cả kinh nhìn nam tử trước mặt, sau một lúc lâu, nàng mới lên tiếng hỏi: "Ngài cũng muốn nó sao?"

Y ngẩng đầu, mỉm cười: "Có đôi khi, là bất đắc dĩ. Mà cũng có khi là điều tất nhiên. Tựa như có một số việc đã định sẵn từ rất lâu trước đây."

Trái tim bất giác loạn nhịp, ở trước mặt nàng, y chưa từng nói những lời như thế. Nàng bỗng nhiên nhớ lại quá khứ, khi y hỏi nàng có muốn quyền lực hay không, nàng đã trả lời: Không thể cự tuyệt.

Có lẽ tình cảnh của y cũng giống như nàng.

"Thượng Trang." Nam tử duỗi tay về phía nàng.

Nàng cả kinh, cuối cùng cũng đưa tay nắm lấy tay y. Khác với sự khẩn trương của lần đầu, lúc này mọi thứ đối với nàng dường như đã chân thật hơn. Nàng có thể cảm nhận được một tầng chai sần trên đầu ngón tay y, không khỏi kinh ngạc, nàng không biết nó rốt cuộc vì cái gì mà tạo thành.

Nguyên Chính Hoàn nhỏ giọng: "Ta chỉ muốn nói với ngươi, tương lai..."

"Cho dù tương lai ngài làm điều gì, Thượng Trang cũng đều không oán trách."

Nam tử giật mình, sau một lúc lâu mới lộ ra nụ cười yếu ớt. Y cúi đầu: "Ta hôm nay đã nhiều lời rồi."

Nàng lắc đầu: "Không đâu, ta thích nghe."

Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt y không tự xưng "Nô tỳ". Nhớ khi đó, mỗi lần dùng kính ngữ với y, tất cả đều không phải vì thân phận, mà là hoàn cảnh.

Mà nay, nàng đột nhiên muốn để bản thân phóng túng một lần.

"Đa tạ ngươi." Y giống như trút hết gánh nặng trong lòng.

Thượng Trang định nói thêm gì đó, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân của ai đó chạy tới, sau đó là giọng của nha hoàn: "Vu thượng nghĩa, thượng nghĩa..." Tiếng thở hổn hển của nha hoàn truyền tới, "Vu thượng nghĩa, Vương gia gọi ngài!"

Thời điểm chạy tới, ánh mắt nha hoàn dừng tại nơi hai tay bọn họ nắm chặt, không khỏi lập tức đưa tay che miệng.

Thượng Trang quay đầu nhìn nàng ta, Nguyên Chính Hoàn ở phía sau lặng lẽ rút tay về, mở miệng: "Vậy bổn vương về trước."

"Nô tỳ tiễn ngài."

Y lại lắc đầu nói không cần, sau đó lên tiếng gọi Mạc Tầm tới.

Nhìn bọn họ rời đi, nha hoàn mới hoàn hồn, lúc này mới dám nhìn Thượng Trang, cười hì hì: "Thì ra Hoàn Vương điện hạ thích thượng nghĩa ngài! Ngài ấy còn chưa lập Vương phi đấy!" Nói xong, nàng ta trưng vẻ mặt hâm mộ nhìn Thượng Trang. Nàng tuy là ngự thị nhưng rốt cuộc vẫn là nô tỳ, nếu có thể trở thành Vương phi, đây chính là phúc đức đã tu ba đời.

Thượng Trang không nói chuyện, chỉ lẳng lặng cất bước về phòng của Nguyên Duật Diệp.

"A, Vu thượng nghĩa!" Nha hoàn vội đuổi theo, trong lòng thầm trách bản thân nhiều chuyện.

Đẩy cửa phòng ra, nha hoàn thức thời không đi theo vào, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lui ra.

Nam tử trên giường mở lớn hai mắt nhìn nàng, lạnh giọng: "Về rồi sao?"

Thượng Trang cười cười: "Đây không phải do ngài kêu người tới gọi hả?"

Nguyên Duật Diệp trừng mắt nhìn nàng, đối với hắn, cho tới bây giờ nàng chưa từng nói một lời hay nào. Nhưng không có nàng bên cạnh, hắn lại cảm thấy thiếu thiếu, cả người đều không thoải mái.

Hắn kêu nàng cút, nàng so với kẻ khác còn cút nhanh hơn. Hoàn Vương người ta tới đây, nàng còn luyến tiếc không chịu trở về. Hắn không khỏi tức giận, trong lòng thầm hận vì sao lại cho nàng ra ngoài.

Thượng Trang đi tới bên giường của hắn, thấy sắc mặt khó coi, nàng liền ngồi xuống, hỏi: "Không khỏe sao? Nô tỳ đi mời Trọng Thái y tới."

Hắn hừ một tiếng: "Khó nghe được một câu quan tâm bổn vương từ ngươi."

Nàng gật đầu: "Nô tỳ đương nhiên phải quan tâm ngài, ngài mau khỏe, nô tỳ mới nhanh chóng rời khỏi nơi này." Đây là sự thật, nàng cũng không cần che giấu.

"An Lăng Vu!" Hắn cơ hồ tức giận tới nhảy dựng lên, nhưng vết thương trên lưng vẫn còn, thoáng chốc khiến cả khuôn mặt trắng bệch, thiếu chút đã ngã xuống giường.

"Vương gia!" Nàng hoảng sợ đỡ lấy hắn, áo lót màu trắng của hắn lúc này đã nhiễm một màu đỏ của máu.

Nàng bực tức tới hét to lên: "Miệng vết thương lại hở rồi! Ngài cũng lợi hại thật đấy, ngay cả cơ thể mình mà cũng chà đạp được như vậy!"

Hắn đau tới không thể lên tiếng, chết tiệt, hắn đâu phải kẻ ngốc! Nếu không phải khó chịu, hắn sao có thể làm ra hành động như thế? Nguyên Duật Diệp cắn răng: "Câm miệng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.