Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 75




Nàng vội vàng mở miệng: "Ngài là Vương gia, chuyện đã hứa sao có thể đổi ý chứ?"

Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp biến sắc, đùng đùng tức giận đứng lên, nhíu mày: "Trong lòng ngươi, bổn vương là kẻ như vậy sao? Đổi ý? Bổn vương đột nhiên cũng muốn làm ra loại chuyện này đấy!"

Thượng Trang bị hắn dọa sợ, chẳng lẽ, ý của hắn không phải việc này sao?

Như vậy...

Nàng cắn môi, không biết nói gì.

Hắn cũng không thèm giải thích, chỉ trừng mắt nhìn nàng, tiếng hít thở của hắn đã dần trầm xuống nhưng trái tim Thượng Trang đã có chút loạn nhịp.

Nàng đứng đó, trong lòng xấu hổ.

Quả thật, nàng không nên xúc động như vậy, chỉ là đối diện với Nguyên Duật Diệp, nàng không thể nào giữ được bình tĩnh. Nàng không biết trong lòng hắn đang cất giấu chiêu trò gì, cho nên mới...

Bầu không khí có chút khó xử, mưa bên ngoài cũng như vậy mà càng lúc càng lớn.

Không biết trôi qua bao lâu, bầu trời mới dần dần sáng lên, mưa cũng bắt đầu nhỏ lại.

Thượng Trang không khỏi cao hứng, lúc quay đầu đã thấy Nguyên Duật Diệp lui từng bước ngồi xuống ghế đá, nâng mắt nhìn nàng.

Thấy hắn không có ý định rời đi, Thượng Trang đành lên tiếng trước: "Nô tỳ đi lấy ô." Nói xong, nàng cũng không đợi hắn đồng ý, lập tức xông r bên ngoài.

Thượng Trang đem ô về, giờ phút này mưa đã rất nhỏ, cho dù có ra ngoài cũng không bị ướt. Chỉ là đưa mắt nhìn tới, bên trong đình lý đã không còn bóng người.

Nàng không khỏi kinh hãi, bước chân bất giác nhanh hơn, trong đình lý, thật sự đã không còn ai.

Nàng vội đưa mắt nhìn bốn phía, một người cũng không thấy. Nàng ôm ô chạy ra ngoài, giữa đường đụng phải một thái giám, liền lập tức hỏi: "Công công có thấy Thành Vương điện hạ đâu không?"

Thái giám kia lắc đầu: "Không thấy."

Không thấy...

Hắn xuất cung rồi sao?

Nếu hắn tới Tự Ninh cung, nàng không dám tới tìm.

Thở dài một tiếng, dù sao chuyện của Phục Linh cũng đã giải quyết, nàng cũng không nên tìm hắn thì hơn.

Đúng rồi, nàng còn phải về Hoán Y Cục nói cho Phục Linh một tiếng, kêu nàng ấy không cần tới Tự Ninh cung hầu hạ. Nàng nhìn sắc trời, đột nhiên giật mình, bây giờ là lúc nào rồi?

Trận mưa này kéo dài, hiện tại, nàng phải về Càn Thừa cung trước.

Phục Linh bên kia không cần gấp, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định trở về Càn Thừa cung.

................

Trần Trung thấy Thượng Trang trở về, vội vàng chạy tới, nói: "Vu Thượng nghĩa về rồi sao, Thánh Thượng đang tìm ngươi đấy!"

Thượng Trang kinh hãi, vội hỏi: "Thánh Thượng tìm ta làm gì?"

Trần Trung lắc đầu: "Ngươi vẫn là mau vào đi."

Thượng Trang thoáng chần chờ nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong.

Tinh thần của Hoàng đế lúc này đã tốt hơn trước, ông đang ngồi trên giường đọc sách. Thượng Trang cẩn thận tiến lên, quỳ xuống: "Nô tỳ tham kiến Thánh Thượng."

Hoàng đế "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục lật sách, sau đó mới nâng mắt nhìn nàng, hỏi: "Đi đâu vậy."

Thượng Trang vẫn cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Trời mưa nên nô tỳ ở trong đình lý của Ngự hoa viên."

Hoàng đế nhìn chiếc ô trong tay của nàng, nàng lại nói: "Vừa rồi có công công đi ngang qua cho nô tỳ mượn." Nàng thực sự sợ Hoàng đế biết chuyện nàng và Nguyên Duật Diệp ở chung, phiền phức của bản thân đã quá nhiều rồi, nàng không muốn tiếp tục chuốc lấy khổ nữa.

Hoàng đế không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: "Lát nữa trẫm phải xử lý chính sự, không có thời gian gặp Hiền phi, ngươi thay trẫm qua Tự Ninh cung nói với nàng, kêu nàng hôm nay không cần tới đây."

Hoàng đế thản nhiên ra lệnh khiến Thượng Trang không khỏi kinh hãi.

Muốn nàng tới Tự Ninh cung, đó không phải là đưa cừu vào miệng cọp sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.