Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 57




Ánh sáng của thanh chủy thủ hiện lên, trong khắc đó, đầu óc Thượng Trang bỗng nhiên trống rỗng.

Nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới hoàng đế sẽ tự ra tay giết nàng.

Mấy ngày trước, ông còn nói giữ lại tính mạng cho nàng, nhưng hiện tại, lý do còn không phải vẫn là vì nàng "không chịu an phận" sao?

Bởi vì khúc mắc của ba năm trước, Thái tử mới không giết nàng, nhưng hoàng đế chắc chắn sẽ không giống vậy. Điểm này, trong lòng Thượng Trang hiểu.

Vậy hiện tại, nàng nên né tránh sao?

Trốn không được, có lẽ, nàng bắt buộc phải chết. Nhưng, sâu trong nội tâm, nàng muốn sống.

Thái tử không giết nàng là vì khúc mắc của ba năm trước, nhưng hoàng đế lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân. Điểm này, trong lòng Thượng Trang biết rõ.

Vậy, nàng nên né tránh sao?

Trốn không được, có lẽ nàng bắt buộc phải chết. Nhưng, nàng muốn sống.

Cánh tay đột nhiên bị ai đó bắt lấy. Nguyên Duật Phong dùng sức kéo cung nữ qua một bên, nhát đao của hoàng đế lập tức chém vào hư không. Hoàng hậu xanh mặt, nhanh chóng tiến lên đỡ ông, thấp giọng: "Thánh Thượng, long thể quan trọng hơn."

Hoàng đế nặng nề hừ một tiếng, chỉ tay thẳng vào Nguyên Duật Phong: "To gan, có phải trẫm quá dung túng ngươi không? Trẫm không tin, đường đường là thiên tử Tây Chu, trẫm lại không lấy được tính mạng của một đứa cung nữ. Ai dám cản trẫm hả? Khụ khụ..."

Một hơi nói nhiều như vậy, hoàng đế nhịn không được xoay người ho khan.

Hoàng hậu vỗ lưng giúp ông, một mặt nhìn Nguyên Duật Phong, quát: "Phong Nhi, con còn chưa biết sai sao?"

Thượng Trang bị hắn kéo ra sau, tâm trí vẫn còn hoảng loạn đã nghe nam tử lên tiếng: "Nhi thần không biết mình sai ở chỗ nào."

"Con!" Hoàng hậu mở to hai mắt nhìn đứa con không chịu khuất phục của mình. Nếu có thể, bà thật sự muốn tiến lên đánh hắn tỉnh lại.

Ba năm trước, nếu không phải bà khóc lóc cầu xin, hoàng đế cũng nể mặt người đã chết mới không so đo với hắn. Lúc này, sao hắn còn chưa thông suốt chứ?

"Tốt, Tốt lắm! Thật là đứa con ngoan của trẫm!" Hoàng đế tức giận, cắn răng nói: "Hôm nay, trẫm sẽ phế đi vị trí Thái tử của ngươi!"

"Thánh Thượng!" Hoàng hậu sợ hãi, thân thể liền mềm nhũn ra, suýt nữa đã khuỵu xuống đất.

Cánh tay Nguyên Duật Phong giữ ống tay Thượng Trang khẽ buộc chặt, phế Thái tử...

Ba năm trước, hoàng đế cũng đã từng nói như vậy, lúc này, ông lại lần nữa nói ra, liệu chuyện này, thật sự không thể vãn hồi sao?

Còn hắn, hối hận sao?

Ha ha, hắn cười lạnh một tiếng, lui lại nửa bước.

Hoàng đế thở hổn hển mấy hơi, lại nói: "Trẫm vẫn còn sống, mấy việc này còn chưa tới lượt ngươi làm càn! Người đâu!" Ông cao giọng kêu.

Thượng Trang chấn động, trong một khắc đó, nàng cũng không biết bản thân bị sao, mạnh mẽ quỳ xuống, cúi đầu: "Thánh Thượng ngàn vạn không được!" Không thể phế Thái tử!

Lúc này, tất cả mọi người đều cả kinh.

Thái giám vừa đẩy cửa vào cũng bị bầu không khí bên trong làm cho hoảng sợ, hắn chần chờ, không biết có nên tiếp tục đi vào hay không.

Hoàng đế cũng không tin nhìn cung nữ bên dưới, nàng cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh. Ông không biết nếu nàng ngụy trang sẽ có bộ dáng thế nào nữa. Nhưng, thời điểm nàng đứng ra đã rõ, điều kiện không phế Thái tử, chính là, hắn tự tay giết nàng.

Nguyên Duật Phong ngây người, nàng, điên rồi sao?

Trong điện im lặng chỉ còn nghe tiếng hít thở của bốn người, thỉnh thoảng có thêm tiếng ho khan của hoàng đế.

Sàn nhà lạnh lẽo bên dưới truyền tới chân Thượng Trang.

Sợ sao?

Đương nhiên là sợ.

Nhưng, vì sao còn phải đứng ra?

Nghĩ tới câu hỏi này, nàng đột nhiên muốn cười, có lẽ là vì, nguyên nhân vô cùng đơn giản. Hoàng đế và Hoàng hậu đều muốn tốt cho Thái tử, nhưng Tề Hiền phi là lợi dụng nàng làm ngòi thuốc nổ công kích. Việc tới nước này, nàng cũng không thể thay đổi việc gì. Nhưng, nàng không phải loại người chỉ biết ngồi chờ chết.

Ánh mắt Hoàng đế khóa chặt nữ tử trước mặt, sau một lúc lâu, ông vừa định lên tiếng thì giọng nói của thái giám từ bên ngoài truyền tới: "Khởi bẩm Thánh Thượng, Hoàn Vương cầu kiến."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.