Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 54




Thượng Trang đưa khuôn mặt tươi cười nhìn nam tử phía sau, đáp: "Nhưng nô tỳ muốn sống."

Nguyên Duật Phong tựa hồ không nghe nàng nói, một tay vén rèm cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Cách một lúc sau, hắn mới thấp giọng: "Vậy, cầu xin bổn cung."

Thượng Trang run sợ, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao điện hạ không hỏi lý do của nô tỳ."

Nam tử vẫn chưa đưa mắt nhìn nàng, cười nhạo: "Muốn sống còn cần lý do sao? Đơn giản là không muốn chết." Thượng Trang sửng sốt, hắn lại tiếp tục, "Đưa hương lộ hoa hồng trên người cho bổn cung."

Theo bản năng chạm vào bình sứ trước ngực, nàng chần chờ, cuối cùng cũng lấy ra. Nguyên Duật Phong quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên bình sứ trong tay nàng.

Nhìn thật lâu, hắn mới duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lấy.

Thượng Trang thấy hắn hít vào một hơi, sau một lúc, tay hắn siết chặt, dựa vào vách tường, nhắm mắt định thần.

Thượng Trang còn muốn nói gì đó, mấy lần động môi nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Hắn lại đột nhiên nói chuyện: "Ngươi có biết, loại hương lộ này dùng hoa hồng nào chế thành không?"

Thượng Trang không đáp, hắn cứ thế tiếp tục: "Là hoa hồng lãnh hương..." Thanh âm dần thấp xuống, hắn mở to mắt, tầm nhìn dừng xuống tay.

Thượng Trang nhìn ra, trong mắt hắn đang cất giấu một người.

Nghĩ nghĩ, nàng lấy hết dũng khí, mở miệng: "Từng có một người thích dùng loại hương này. Mà điện hạ... Thích người đó."

Nàng còn biết, hoàng đế và Hoàng hậu không thích nữ tử đó. Hoặc là, thân phận nàng ấy không hề bình thường?

Nàng kỳ thật muốn hỏi, bây giờ thế nào rồi? Nữ tử đó đã đi đâu?

Nguyên Duật Phong thu hồi bình sứ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nữ tử, đột nhiên cười cười, giống như mọi chuyện đều đã trôi qua rất lâu...

Cỗ kiệu không biết đã dừng lại khi nào, bên ngoài truyền tới giọng nói của Trần Trung: "Đã tới Càn Thừa cung, thỉnh điện hạ xuống kiệu."

Thượng Trang cả kinh, đã thấy Thái tử đứng dậy đi xuống.

Trần Trung dẫn đường cho bọn họ, bước lên bậc thang, bỗng dưng nhìn thấy một người từ phía trên đi xuống. Thượng Trang theo bản năng đưa mắt ngước nhìn, vừa lúc nhìn thấy Ti Y đỡ Tề Hiền phi đi tới. Thượng Trang cắn môi, Tề hiền phi cũng đã nhìn thấy bọn họ.

"Điện hạ tới rồi sao? Thánh Thượng đang chờ điện hạ đó." Thanh âm của bà nghe qua cũng thật cao hứng.

Nguyên Duật Phong cười lạnh: "Bổn cung còn phải đa tạ Hiền phi nương nương, có được một bình hương lộ đó thật không dễ dàng." Hoa hồng lãnh hương xuất xứ từ Nam vực xa xôi, muốn có được là chuyện rất khó, mà người duy nhất có bản lĩnh điều hương đã không còn trên đời.

Nghĩ tới, trong lòng thầm đau xót, hắn bất giác nhíu mi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Hiền phi không hề động dung, bà chỉ yếu ớt cười: "Những chuyện bổn cung làm không tính là gì cả, chỉ cần điện hạ thích là được." Thời điểm nói lời này, bà đưa mắt nhìn Thượng Trang đang đứng phía sau.

Thượng Trang cắn môi, nhìn bà đi qua.

Mùi vị bày mưu tính kế trong cung, nàng cuối cùng cũng được cảm thụ. Cất giấu sau lúm đồng tiền kia, mục đích lại thâm sâu như vậy.

Đến lúc hoàn hồn, Nguyên Duật Phong đã đi xa. Nàng không nghĩ nữa, vội vàng đuổi theo.

Trần Trung đứng ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Thánh Thượng, điện hạ tới."

Cửa lớn liền mở ra, Trần Trung dẫn Thái tử và Thượng Trang đi vào.

Trước long sàng vẫn treo sa trướng màu vàng, lúc này, Hoàng hậu cũng đã ở đây. Bà ngồi trên giường, nghe thấy thanh âm bọn họ tiến vào, vội vàng liếc mắt với Nguyên Duật Phong.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."

"Nô tỳ tham kiến Thánh Thượng, nương nương."

Hai người quỳ xuống hành lễ.

Hoàng hậu chưa kịp lên tiếng, bên trong đã truyền tới mấy tiếng ho khan, sau đó, hoàng đế mở miệng: "An Lăng Vu."

Thượng Trang kinh hãi, nghe ông tiếp tục: "Còn nhớ những lời trẫm nói với ngươi không?"

Thượng Trang gật đầu, nàng nhớ, làm sao có thể không nhớ?

"Trẫm tưởng ngươi là người biết an phận, khụ khụ..." Hoàng đế ho khan mấy tiếng, mới nói: "Câu dẫn Thái tử là tử tội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.