Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 185




Phục Linh ở phía sau đẩy bả vai Thượng Trang, thời điểm tiến lên, nàng lại nghe phía sau có thái giám cao giọng gọi: "Hoàng Thượng..."

Thượng Trang không khỏi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện không tốt phát sinh.

Thái giám thở hổn hển chạy tới, nói với Nguyên Duật Diệp: "Hoàng Thượng, Thái Hậu... Thái Hậu qua Khánh Hợp Cung, nói chuyện bên Quan Sư Cung có liên quan tới Thục Viện nương nương. Hoàng Thượng...."

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp lập tức thay đổi, Thượng Trang cũng cả kinh. Ngày đó, Mộ Dung Thừa Tướng nói sẽ điều tra, nhưng hôm nay tại sao người ra mặt lại là Thái Hậu? Nàng quá rõ thái độ của Thái Hậu đối với Linh Khuyết, hiện tại bà ta qua Khánh Hợp Cung, Linh Khuyết còn có thể không có việc gì sao?

"Hoàng Thượng..." Trương công công nhìn hắn.

Hắn xoay người trở về, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thượng Trang. Thượng Trang mở miệng: "Hoàng Thượng đi nhanh đi." Nàng biết dù bản thân không nói, hắn cũng sẽ không ở lại.

Dù sao, một bên giống như muội muội của hắn, một bên hắn lại coi như kẻ thù, tình hình nguy kịch, hắn đương nhiên sẽ chọn Linh Khuyết.

Hắn chần chờ, thấy thái giám đầu đầy mồ hôi, chỉ đành phân phó Dương Thành Phong: "Thay trẫm bảo hộ Vu Tu Dung."

Dương Thành Phong trịnh trọng nhận lệnh, ngược lại là Thượng Trang ngây người, nàng không ngờ Nguyên Duật Diệp có việc không thể xuất cung tiễn y, nhưng hắn lại không ngăn cản nàng, thậm chí còn khâm điểm Dương Thành Phong đi theo bảo hộ.

Nhấp môi, định nói gì đó, hắn đã xoay người rời đi. Trương công công nhìn nhìn Thượng Trang, cuối cùng chỉ đành gấp gáp đuổi theo bước chân của Nguyên Duật Diệp.

Linh Khuyết gặp chuyện không may, lòng hắn khẩn trương nàng hiểu rõ.

Thượng Trang ngơ ngác đứng đó nhìn thân ảnh nam tử dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Phục Linh ở cạnh nhỏ giọng: "Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi." Mặc kệ Linh Khuyết gặp chuyện gì, nàng chỉ để ý chuyện tiểu thư nhà mình ra ngoài gặp vương gia.

Có lẽ Hoàng Thượng không đi cũng tốt.

Không biết tại sao, nghĩ tới việc này, lòng nàng lại có chút đắc ý.

Dìu Thượng Trang lên xe ngựa, Phục Linh cũng leo lên.

Thị vệ cưỡi ngựa trước sau hộ tống xe, Dương Thành Phong đi sát xe ngựa, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vào bên trong. Hôm Tết Nguyên Tiêu đó hắn đã nhìn ra Hoàng Thượng rất để ý nữ tử này, hôm nay ngài ấy muốn hắn bảo vệ nàng, nàng đương nhiên sẽ liều chết bảo vệ.

Kỳ thật trong thâm tâm, hắn cảm thấy có chút may mắn.

Dù sao lần trước để Nguyên Duật Diệp bị thương, hắn luôn canh cánh trong lòng, mặc dù Hoàng Thượng không trách tội nhưng hắn vẫn một mực nhắc nhở chính mình, là hắn thất trách.

"Giá." Dương Thành Phong khẽ quát, giục ngựa lại gần.

Xe ngựa đã đi rất lâu, Thượng Trang mới cảm thấy có gì không đúng. Phục Linh nhấc màn xe, đưa đầu ra ngoài nhìn, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: "Chúng ta không phải tới Hoàn Vương phủ sao?" Đây căn bản không phải đường tới Hoàn Vương phủ.

Dương Thành Phong quay đầu nói: "Hoàng Thượng phân phó trực tiếp xuất thành đưa tiễn."

Phục Linh đưa mắt nhìn Thượng Trang, Thượng Trang lại không nói gì.

Đưa tiễn ở đâu, đối với nàng đều không có gì khác biệt.

Tới cửa thành, thủ vệ tới kiểm tra, Dương Thành Phong đưa ra lệnh bài, sắc mặt hai thị vệ kia lập tức thay đổi, vội vàng xoay người: "Cho đi, nhanh, mau cho đi!"

Thời điểm xe ngựa ra khỏi thành, thị vệ thủ thành tựa hồ gấp gáp hơn bình thường trở về, muốn đưa mắt xuyên qua màn xe nhìn vào bên trong, lại nhìn nam tử cưỡi ngựa bên ngoài.

Thượng Trang chợt nhớ tới một chuyện, tuy hậu cung không được can chính, nhưng hiện tại cũng đã xuất cung, nàng cũng không phải muốn tham dự chính sự, chỉ là muốn hỏi thăm một chút.

Vì thế, Thượng Trang thấp giọng hỏi: "Tướng quân, sự tình của Bùi Thiên Sùng đã có đầu mối chưa?"

Dương Thành Phong không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới Bùi Thiên Sùng, sửng sốt một lúc mới trả lời: "Vẫn chưa. Nương nương sao lại hỏi tới ông ta?"

"Không có gì, chỉ là..." Chỉ là Nguyên Duật Diệp nói trong kinh có nội ứng, cho nên Bùi Thiên Sùng mới có thể thoát được.

Có điều những lời này, nàng không tiện nói ra.

Dương Thành Phong thấy nàng không tiếp tục liền dời ánh mắt đi.

Chỉ thêm thời gian nửa nén hương, xa phu bên ngoài lên tiếng kêu dừng, xe ngựa ngừng lại. Dương Thành Phong nhảy xuống ngựa, nói với người bên trong: "Nương nương, vương gia đang ở phía trước, thỉnh người xuống xe."

Nghe vậy, Phục Linh vui vẻ thò nửa cái đầu ra, cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy bọn họ rồi." Dứt lời, nàng liền duỗi tay đỡ Thượng Trang đi xuống.

Đưa mắt nhìn, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa.

Nàng chỉ thấy Mạc Tầm và một thị vệ, thầm nghĩ có lẽ Nguyên Chính Hoàn và An Lăng Vu đang ngồi trong xe.

Tâm tình có chút bất an, nàng không biết đang êm đẹp An Lăng Vu có lời gì muốn nói lại gọi nàng ra ngoài.

Thấy bọn họ, lại không thấy Nguyên Duật Diệp, Mạc Tầm không khỏi kinh hãi. Hắn tới gần xe ngựa, thấp giọng: "Chủ tử, tới rồi."

Màn xe bị nhấc lên, An Lăng Vu đưa mắt nhìn, cau mày hỏi: "Sao chỉ có một mình nàng tới?"

"Vu Tu Dung sao?" Nguyên Chính Hoàn trầm giọng hỏi.

An Lăng Vu gật đầu: "Vâng, nhưng lại không thấy Hoàng Thượng."

Mạc Tầm nhíu mày càng sâu, với tính cách của Nguyên Duật Diệp, hắn không thể nào không tới. Mạc Tầm không khỏi nắm chặt trường kiếm đeo trên thắt lưng, rốt cuộc là có chuyện gì hắn lại không theo nàng tới, chẳng lẽ có an bài phía sau sao?

Nghĩ tới đây, Mạc Tầm bỗng nhiên kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại khẽ cười. Chẳng qua là đưa tiễn mà thôi, Nguyên Duật Diệp cần gì phải huy động nhân lực như vậy?

Trước mắt xem ra nữ nhân kia thật có năng lực, có thể dỗ Nguyên Duật Diệp để hắn cho nàng một mình tới đây.

Chăm chú nhìn Dương Thành Phong theo sau Thượng Trang, Mạc Tầm mới càng tin Nguyên Duật Diệp không tới. Hắn tin, nếu Nguyên Duật Diệp ra ngoài, cho dù là công khai hay lén lút, Dương Thành Phong cũng sẽ không rời hoàng đế một bước.

Nguyên Chính Hoàn cúi đầu, hắn không đến, cũng tốt.

Thượng Trang tới gần, thấy màn xe được nhấc lên, nữ tử bên trong cẩn thận leo xuống. Nàng đi tới trước mặt Thượng Trang, hành lễ: "Tu Dung nương nương cát tường."

Phục Linh duỗi cổ nhìn vào trong xe, nhưng màn xe đã rơi xuống, nàng không thể thấy bộ dáng bên trong, ngược lại là thấy Mạc Tầm sắc mặt âm trầm. Phục Linh nhíu mày nhìn hắn, nàng là tới đưa tiễn, hắn bày ra sắc mặt không tốt như vậy làm gì?

Lần trước, vì để hắn thay đổi sắc mặt ngàn năm không đổi này, nàng đã không tiếc dùng tới thuốc xổ, đúng rồi, nàng nghĩ tới thời điểm xuất cung, nghe noi Linh Khuyết xảy ra chuyện, Mạc Tầm thích nàng ấy như vậy, nếu để hắn biết...

Phục Linh nhịn không được mà để lộ nụ cười xấu xa.

Thấy Phục Linh mỉm cười, Mạc Tầm bất giác nhíu mày, nha đầu này tính tình kỳ quái, hắn bị nàng chơi đùa cũng không phải một lần. Hắn quay đầu nhìn xe ngựa bên cạnh, Nguyên Chính Hoàn ngồi trong vẫn chưa lên tiếng.

Thượng Trang tự mình đỡ An Lăng Vu đứng dậy, thấp giọng nói: "Ở đây không phải nội cung, miễn những nghi thức xã giao đi."

An Lăng Vu lại cười: "Nương nương sai rồi, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ." Nàng ta là nhắc nhở nàng thân phận của bọn họ hôm nay.

Lời này, Thượng Trang sao có thể nghe không hiểu?

Mím môi cười, ánh mắt vô tình hữu ý dừng trên xe ngựa phía sau nàng ta, nàng biết y đang ở bên trong, chỉ là từ lúc nàng tới, y chưa từng mở miệng nói một câu.

Thượng Trang không khỏi cười khổ, muốn nàng tới là An Lăng Vu, y đương nhiên sẽ không bước ra.

Thu hồi suy nghĩ, nàng lại nhìn An Lăng Vu, hỏi: "Không biết Diệc Trang cô nương có lời gì muốn nói với bổn cung?" Mỗi lần gọi "Diệc Trang", nàng đều cảm thấy không thuận miệng, bởi vì nó vốn là tên của muội muội nàng.

An Lăng Vu nhìn thoáng qua Dương Thành Phong đang đứng sau, thấp giọng: "Nương nương, thỉnh dời một bước để nói chuyện."

Dương Thành Phong lập tức tiến lên, lại thấy Thượng Trang lắc đầu: "Tướng quân cứ chờ ở đây." Dứt lời, nàng liền cùng An Lăng Vu rời đi vài bước.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cả đoạn đường nàng đều suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được lý do.

An Lăng Vu thoáng quay đầu nhìn, từ trong ống tay áo lấy ra mẩu giấy nhét vào tay nàng: "Cái này, thay ta đưa cho ca ca, những lời muốn nói đều ở bên trong, tương lai sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại."

Thượng Trang cả kinh, thư gửi cho An Lăng Tễ, lại không phải là lão gia.

Đúng rồi, sợ rằng lão gia còn chưa biết nữ nhi sắp trở thành vương phi của Hoàn Vương.

Ăn Lăng Vu đương nhiên sẽ không chủ động nói, xem ra nàng ấy nguyện ý viết phong thư này cũng vì bận tâm tới cốt nhục tình thân.

Thượng Trang cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng ấy kiên quyết muốn nàng tới, An Lăng Vu không thể tự mình giao cho ca ca, mà việc này không thể giao cho người khác. Dù sao, trong mắt mọi người, nàng ấy và An Lăng Tễ không có lý do gì xuất hiện cùng một chỗ, vì vậy nàng ấy chỉ có thể cầu nàng.

Thượng Trang biết rõ thân phận của An Lăng Vu, mà cũng chỉ có nàng mới có cơ hội gặp An Lăng Tễ.

Chậm rãi nắm chặt phong thư trong tay, Thượng Trang không biết bên trong viết gì, có lẽ là lời xin lỗi...

Nhưng cũng có thể còn có chuyện khác.

Cẩn thận cất vào ống tay áo, Thượng Trang gật đầu: "Yên tâm, việc này ta nhất định làm được, còn chuyện gì khác không?"

Ngước mắt nhìn nữ tử trước mắt, nếu không có, nàng cần phải sớm hồi cung, dù sao với thân phận hiện tại nàng ở ngoài quá lâu, sợ là không thích hợp.

An Lăng Vu chần chờ, quay đầu nhìn xe ngựa, nói: "Kỳ thật là vương gia có việc muốn tìm ngươi, ta chỉ là mượn cơ hội này nhờ vả ngươi chuyện này."

Thượng Trang cả kinh.

Nguyên Chính Hoàn tìm nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.