Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 116




Một tiếng "Cô cô" doạ Thượng Trang sợ ngây người.

Nam tử ôm nàng mỗi lúc một chặt, thanh âm cũng đột nhiên nghẹn ngào: "Cô cô, Phong Nhi vĩnh viễn không thể trở thành con người trong lòng bọn họ. Lúc bọn họ giết người đều rất ngoan độc, giống như năm đó..."

"Điện..." Thượng Trang bất giác im lặng, hắn chắc là say rồi!

"Cô cô" trong lời của hắn là công chúa dùng hương lộ hoa hồng sao?

"Cô cô, Phong Nhi thật hối hận, hối hận vì ba năm trước đây đồng ý với người. A, đó thật sự là chuyện tàn nhẫn nhất, không phải sao? Làm sao bây giờ, Phong Nhi muốn nuốt lời rồi."

"Hận bọn họ, con muốn hận bọn họ. Nhưng vì sao... Bọn họ lại là người thân của con..."

Ở cổ đột nhiên trở nên ấm áp, rất nhanh lại thay thành lạnh.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, đó là... Nước mắt của hắn sao?

Hắn khóc?

"Bọn họ không ai hiểu con hết, không ai hiểu cái tù giam này khiến con đau thế nào... Cô cô..." Hắn khẽ gọi, nâng mắt nhìn Thượng Trang, nói nhỏ: "Phong Nhi, sắp chết rồi."

Hắn vừa nói vừa cười: "Đừng? Ba năm trước đây, người cũng nói như thế."

Hắn đưa người tới, Thượng Trang mặc dù không nhìn rõ mặt hắn nhưng có thể cảm nhận hơi thở của nam tử ngày càng gần. Mùi rượu đó đã bao phủ quanh chóp mũi nàng.

Nàng giãy giụa, nhưng sức lực hắn quá lớn, nàng tránh được sao?

Gương mặt nam tử đã tới gần, nàng thấy rất rõ, miệng hắn cong lên nụ cười...

Thượng Trang cả kinh, nàng nghĩ mình biết hắn định làm gì.

Hắn, muốn hôn nàng.

Không, chính xác là, hắn, muốn hôn cô cô của hắn!

Môi nam tử sắp chạm tới môi nàng, nhưng ngay một khắc đó, cả người nam tử đột nhiên ngã xuống. Thượng Trang không khỏi la lên một tiếng, cúi đầu nhìn nam tử mê man trong lòng.

Trái tim cứ điên cuồng nhảy loạn.

Nàng đã biết bí mật của Thái tử!

Bí mật đó không thể cho người ngoài biết!

Cho nên, thời điểm Thái tử nhắc tới chuyện hương lộ hoa hồng đã khiến Hoàng đế giận dữ, mà Hoàng hậu ở cạnh cũng vô cùng sợ hãi.

Đây chính là đáp án.

Người trong lòng Thái tử là cô cô của hắn!

Trong lòng bối rối không thôi, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Nàng không biết lúc sự việc bại lộ, Hoàng đế và Hoàng hậu đã có thái độ như thế nào? Điều duy nhất nàng biết, đó chính là công chúa đã chết, nàng ấy bị tước bỏ phong hào, vĩnh viễn không thể vào hoàng lăng.

Mà hiện tại, nàng không ngờ bản thân lại biết bí mật kinh khủng này, tiếp theo, phải làm sao đây?

Đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này quả thật không có ai. Cho dù là Hoàng hậu hay Tần Lương đệ, hiện tại nàng đều không thể đi tìm. Không khí càng lúc càng lạnh, nàng bất giác sợ run người.

Y phục trên người Nguyên Duật Phong quá mỏng manh, hắn nằm ở đây, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

Thượng Trang cắn răng, cảm lạnh thì cảm lạnh. Giờ phút này nàng phải nhanh chóng rời đi, ngày mai Thái tử tỉnh lại, hắn chỉ nghĩ những chuyện vừa rồi là mộng thôi.

Nghĩ như vậy, nàng để nam tử dựa vào lan can. Còn mình vội nhặt đèn lồng, thu dọn mọi thứ rồi nhanh chóng rời đi.

Xa xa nhìn thấy ánh đèn lồng, Thượng Trang hít một hơi, vội vàng chạy về phía Càn Thừa cung.

Trước cửa Càn Thừa cung là Tần Lương đệ với vẻ mặt kinh hoảng, Thượng Trang kinh hãi, vội nghiêng người hành lễ với nàng.

Tần Lương đệ liếc mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Trời đã tối, Vu thượng nghĩa đi đường không thắp đèn sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.