Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 101




Nguyên Duật Diệp không khỏi giật mình, hôn sự của Mộ Dung Vân Khương?

Nàng ấy không được Hoàng đế phong phi, xem ra là Tề Hiền phi nhìn trúng quân cờ tốt này. Cưới nàng, đương nhiên là để lấy thế lực của phủ Thừa tướng phủ.

Nếu so với đám cơ thiếp bình thường, Mộ Dung Vân Khương quả thật là tốt hơn nhiều.

Hắn biết, nếu Mộ Dung Vân Sở đã tới cửa, vậy bên phía mẫu phi đã quyết định. Hắn chỉ là không biết mục đích Mộ Dung Vân Sở tới đây hỏi hắn là có ý gì? A, bộ dáng kia nào giống muốn hỏi hắn chứ?

Hắn mở to hai mắt: "Việc này mẫu phi chưa từng nói với bổn vương, bổn vương..." Đáng chết, hắn lại chóng mặt rồi, xem ra đúng là không thể tự miễn cưỡng chính mình.

Mộ Dung Vân Sở nhận ra sự khác thường, khóe miệng khẽ động. Hắn tiến lên đè Thành Vương nằm xuống: "Trên người Vương gia có thương tích, đừng tùy tiện cử động."

Giọng hắn không lớn nhưng đủ làm Nguyên Duật Diệp chấn động.

Mộ Dung Vân Sở biết trên người hắn có thương tích sao?

Kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, lại nghe hắn nói: "Xem ra là thần quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, thần xin về phủ trước, việc này đợi Vương gia khỏe lại hãy bàn." Nói xong, hắn liền cáo lui ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Nguyên Duật Diệp thầm cắn răng.

Hắn quả thật đã xem thường Mộ Dung Vân Sở! Chỉ là nếu hôm nay hắn có thể tới, vậy có nghĩa là hôn sự này, hắn đồng ý.

Trên đường trở về không gặp Mộ Dung Vân Sở, Thượng Trang thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tiến lên thấy cả người Nguyên Duật Diệp ướt đẫm mồ hôi, không khỏi cả kinh mà hỏi: "Ngài không khỏe sao?"

Hắn phá lệ im lặng, lắc đầu rồi nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Thượng Trang tò mò nhìn hắn, nhưng nghĩ có lẽ hắn đã mệt nên đứng dậy buông màn, lại nghe hắn đột nhiên gọi: "Vu Nhi."

"Dạ."

Hắn không mở mắt, chỉ thấp giọng: "Ngươi có chuyện gì mà trong lòng vạn phần không muốn nhưng vẫn phải làm không?"

Câu hỏi của hắn khiến nàng ngẩn ra.

Trong lòng vạn phần không muốn nhưng vẫn phải làm?

Đương nhiên là có, tỷ như chuyện nàng thay tiểu thư vào cung.

A, vô vị mà cười, chuyện này đương nhiên không thể nói với hắn.

Nàng lắc đầu: "Nào có chuyện vạn phần không muốn mà vẫn phải làm? Nếu đã không muốn thì đừng làm, như thế đơn giản hơn nhiều." Nàng không khỏi nghi hoặc, đang êm đẹp, vì sao hắn lại nói với nàng lời này?

Nghe nàng thoải mái trả lời như vậy, hắn không khỏi ghen tị.

Hắn cười yếu ớt: "Ngươi thì biết cái gì? Nếu thật sự đơn giản như thế... Thôi đi, chỉ tiếc ta là Nguyên Duật Diệp, không phải Hoàn Vương thứ hai."

Thượng Trang cả kinh buông tay, chiếc màn trong tay theo đó rơi xuống, che nửa khuôn mặt của nam tử. Nàng không hết hy vọng, quyết hỏi tới cùng: "Có ai... Có ai hại ngài ấy sao?" Chẳng lẽ, tàn tật trên người y không phải do bẩm sinh?

Trong lòng tự hỏi, cả người nàng run lên.

Hắn cuối cùng cũng mở mắt nhìn nàng, chậm rãi đáp: "Thắng làm vua thua làm giặc, điểm này với người thông minh như người hắn phải hiểu rõ."

Hai tay siết chặt thành đấm, nàng không khuất phục: "Nhưng khi đó y chẳng qua chỉ là một đứa trẻ!" Đứa trẻ, lấy gì mà đấu với người ta?

"Đứa trẻ?" Hắn cười nhạo, "Ở nơi này chưa từng có đứa trẻ nào cả." Hắn bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện mẫu phi từng kể, chiến tranh giữa Lê quốc và Tây Chu.

Người chết trong trận chiến đó vô số kể, bao gồm cả ấu thái tử của Lê quốc.

Quyền lực không phân biệt tuổi tác, chỉ có mạnh và yếu. Nếu hắn không rõ đạo lý này thì ngày tân hoàng đăng cơ sẽ chính là lúc mẫu tử bọn họ phải chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.