Thái Tử

Quyển 3 - Chương 21




Cả hai cùng thiếp đi.

Lúc Vịnh Thiện tỉnh lại, Vịnh Kỳ vẫn còn đang ngủ say.

Vừa mở mắt, hắn liền thấy ngoài cửa sổ lộ ra một vệt trắng xóa.

Vịnh Thiện có chút giật mình, chẳng lẽ trời đã sáng? Hắn xuống giường, hướng ra ngoài cửa sổ mới phát hiện còn sớm, có lẽ tại đêm qua tuyết lớn, trắng xóa một mảng, đã vậy còn bị đèn ở hành lang chiếu xuống nên nhìn mới sáng như ban ngày.

Vịnh Thiện vốn rất nghiêm khắc với bản thân mình, lại cực kỳ siêng năng, tuy rằng dậy sớm nhưng cũng không hề có ý niệm rằng sẽ ngủ tiếp. Sợ sẽ đánh thức Vịnh Kỳ, cho nên hắn đi vào phòng bên cạnh, rồi mới gọi người đến hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Đám người hầu đang vội vàng giúp hắn sửa sang cổ áo lông thì Thường Đắc Phú chạy đến, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, dường như thức suốt cả đêm qua, liền tiến đến bên tai Vịnh Thiện nói thầm: “Điện hạ, tiểu nhân đã hỏi thăm qua Thái y viện, tối hôm qua Thục phi nương nương có cho gọi Triệu thái y đến xem chuẩn cho Vịnh Lâm điện hạ. Triệu thái y nói, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

Vịnh Thiện không biết có nghe thấy hay không, chẳng có chút biểu cảm, đứng yên bất động, để cho người hầu choàng áo và thắt dây lưng.

Thường Đắc Phú lại nhỏ giọng nói: “Vịnh Lâm điện hạ là hoàng tử có thân thể cường tráng nhất, chỉ bị thương ngoài da một chút, xin đừng lo. Nghe nói tối hôm qua ở trong cung Thục Phi nương nương nghỉ ngơi một chút, không bao lâu đi ra rồi chạy trốn mất, Điện hạ cứ yên tâm.”

“Có gì đáng lo?” Vịnh Thiện lạnh lùng nói: “Ta còn e là đánh chưa đủ. Hôm qua không khéo, có mẫu thân che chở nhưng cũng vẫn bị ta đánh, xem ta chỉnh đốn hắn như thế nào.”

Việc này liên hệ đến việc nhà của mẫu tử huynh đệ họ, nên Thường Đắc Phúc cũng không dám lên tiếng nhiều, chỉ cúi đầu đứng sang một bên giúp Vịnh Thiện sửa sang lại áo choàng.

Vịnh Thiện chọn một bộ mã phục dễ dàng hành động, có trang bị áo cộc lông cừu, trên thắt áo choàng màu đỏ, mày kiếm mắt sáng, tư thế hiên ngang oai hùng.

Tới cửa, đã có gia nhân dẫn ngựa đứng chờ.

Hắn là Thái tử do chính Hoàng đế tấn phong, nên có ngựa đặc quyền trong cung.

Thường Đắc Phú đi theo sau hắn, chờ Vịnh Thiện xoay người leo lên con ngựa cao to, hai tay đem roi đưa tới trước mặt hắn, thỉnh ý hỏi: “Điện hạ phải đi đến thỉnh an Hoàng Thượng a?”

“Trời còn sớm, Phụ hoàng thân thể không khỏe, tối nay hẵng qua thỉnh an, bằng không chỉ sợ làm phiền lão nhân gia.” Lông mày Vịnh Thiện hơi nhíu lại: “Tuyết rơi nhiều một cách kỳ lạ, mấy ngày gần đây đều như vậy, nhà cửa trong dân gian nhiều năm không tu sửa, nói không chừng đã bị tuyết dày đè sụp đổ. Hôm qua có tấu chương dâng lên, nói tại kinh thành cũng có một số nơi xuất hiện dân lưu lạc chết cóng bên đường rất thê thảm. Hôm nay chỉ đơn giản đi ra ngoài nhìn xem dân lưu lạc được an trí và lều gỗ được làm như thế nào, cũng thuận tiện khảo sát một chút về việc cứu tế của quan viên.”

“Điện hạ thật là tâm địa nhân từ, dân chúng bên ngoài đều nói Thái tử điện hạ sau này nhất định là một minh quân.”

Vịnh Thiện mặc kệ bọn Thường Đắc Phú nịnh nọt, cầm lấy roi ngựa dùng cán nhẹ nhàng đưa cao khỏi vai một chút, chỉ vào cửa phòng nói: “Tên hỗn tiểu tử Vịnh Lâm hôm qua dám dọa giết Vịnh Kỳ. Hôm nay ngươi hảo hảo động não, nghĩ ra cách làm cho Vịnh Kỳ  vui vẻ. Chỉ cần đừng ra khỏi Thái tử điện, hắn thích làm gì, chỉ cần để ý, đừng làm khó hắn.”

Thường Đắc Phú dở khóc dở cười, nói: “Điện hạ, những lời này thật sự là… trong cung này ai dám làm khó Vịnh Kỳ điện hạ?”

Vịnh Thiện nhìn gương mặt khoa trương đến quái gở của Thường Đắc Phú, nhịn không được liền mỉm cười, vừa ngẩng đầu nhìn về hướng nhân cung, trong lòng bỗng trầm xuống, gượng cười nói: “Dù sao ngươi cũng cẩn thật một chút.”

Rồi giơ roi thúc ngựa, dẫn theo năm, ba tên thị vệ đạp tuyết mà đi.

Vịnh Lâm đã biết được âm mưu “Hạ xuân dược”, thức trắng cả đêm, nghĩ đến Vịnh Thiện vô sỉ, hắn hận muốn “trảo tâm nạo phế”; trong chốc lát lại cảm thấy Vịnh Kỳ đáng thương, bản thân không thể cứu hắn khỏi tay Vịnh Thiện, thật sự uất ức, trong chốc lát không kiềm chế được, thiếu chút nghĩ đến việc chạy ra khỏi cung, đến đánh thức Phụ hoàng, đem tất cả mọi việc tâu rõ.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại dằn khẩu khí đó xuống.

Cho dù không nghĩ đến Thục phi thì Vịnh Thiện cũng là ca ca song sinh của hắn. Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cùng được dạy dỗ với Vịnh Thiện, lại còn bị ca ca này đánh vài lần, nhưng cũng được Vịnh Thiện che chở rất nhiều.

Nếu đem sự việc trước mắt tâu với Phụ hoàng, vị trí Thái tử mà Vịnh Thiện có được sẽ bị mất.

Kết cục  là phế Thái tử, mà Vịnh Kỳ là bằng chứng, nhưng Vịnh Kỳ đối xử nhân từ với mọi người, bất quá bị nhục đến nỗi này… Còn Vịnh Thiện lạnh lùng khắc nghiệt như thế, vạn nhất thật sự bị phế, thật sống không bằng chết.

Nghĩ đến đây, bước chân Vịnh Lâm không thể bước được nữa.

Quân pháp bất vị thân nói thì rất dễ, nhưng từ xưa đến nay có mấy ai có thể làm được?

Hơn nữa còn có một người phải chết nếu đòi hỏi Thục phi ở bên cạnh.

Vịnh Lâm trằn trọc cả buổi tối, định trời còn chưa sáng sẽ mặc xiêm y chỉnh tề, đến phòng Thục phi nói phải lập tức đi chấp hành kế hoạch nói cho Vịnh Kỳ biết chuyện xuân dược, hơn nữa là cho y uống giải dược.

Thục phi cười nói: “Trông ngươi vội vội vàng vàng, kẻ ngốc nhìn cũng biết là có chuyện, ca ca ngươi là kẻ thông minh, việc này cũng không thể sốt ruột.”

Vịnh Lâm giậm chân nói: “Sao có thể không vội? Nói không chừng hôm nay hắn lại hạ dược với Vịnh Kỳ ca ca. Ai, Mẫu thân à, bình thường người có rất nhiều cách, sao lúc này lại không nghĩ ra được cách gì hết vậy?”

Thục phi liền kéo hắn đến, ôn nhu nói: “Mẫu thân và ngươi đều giống nhau, cùng lo lắng cho Vịnh Kỳ. Nhưng hôm qua ngươi mới cùng Vịnh Thiện cãi vã, hôm nay phải đi giải thích, chẳng giống ngươi ngày thường, khéo làm người ta nghi ngờ.”

“Chính là…”

“Ngươi cũng đã từng đọc qua sách thánh hiền, dục tốc bất đạt, chẳng lẽ ngươi đã quên? Trước mắt hãy để sự việc lắng xuống, đợi khoảng hai ngày cho Vịnh Thiện dịu cơn giận, hẵng cùng hắn nói chuyện phải quấy. Lúc đó ngươi mới có thể đi đến Thái tử điện cùng Vịnh Kỳ nói chuyện riêng tư. Nếu không bây giờ ngươi khó mà vào được Thái tử điện, tám phần là sẽ bị Thường Đắc Phú ngăn cản. Vịnh Lâm, hãy nghe lời mẫu thân.”

Vịnh Lâm nghe Thục phi nói có lý, liền ủ rũ.

Vịnh Lâm mà có chuyện thì chẳng giấu được ai, lần đầu tiên trong đời hắn muốn tự quyết định, trong lòng đau như dao cắt, ở trong phòng mãi không chịu được, liền nói với Thục phi rằng muốn ra ngoài đi du ngoạn.

Thục phi nói: “Năm nay tuyết lớn khác thường, nghe nói không ít người ra ngoại ô thưởng tuyết. Ngươi ở trong cung làm loạn, chỉ gây thêm rắc rối cho ta, chi bằng hãy ra ngoài cung du ngoạn.”

Vịnh Lâm có việc làm, tinh thần phấn chấn lên đôi chút, một khắc cũng không đợi được, liền mặc áo lông cừu, dẫn theo vài người ra ngoài.

Từ trước đến nay hắn vốn không thích noãn kiệu, nên chỉ dẫn đoàn người đi bộ trên tuyết, bước qua sân, hướng đến cổng lớn.

Vừa đến trước cửa, bỗng nghe phía sau có thanh âm vọng đến.

Vịnh Lâm quay đầu lại thì thấy phía xa có một đoàn người đang tiến lại gần, tên dẫn đầu cưỡi một con ngựa cao to, phía sau có vài người đi theo.

“Xui thật, lại đụng mặt.”

Vịnh Lâm vừa thấy kỵ mã tới, lông mày như dựng đứng, nhớ lại lời dặn của Thục phi, đoạn quay lại nhìn bọn thị vệ khoát tay: “Thái tử đến, không tiện hành lễ, chúng ta hãy đi đường vòng.” Nói rồi xoay người chuẩn bị đi.

“Vịnh Lâm điện hạ.” Một tên thị vệ ánh mắt sắc bén, từ nãy đến giờ luôn nhìn về hướng đó, bỗng nhiên kéo Vịnh Lâm lại nói: “Điện hạ nhìn lầm rồi, không phải Thái tử điện hạ.”

“Không phải?” Vịnh Lâm nghi hoặc quay đầu lại, tập trung thị lực, ra sức xem xét… Quả nhiên không phải.

Kẻ ngồi trên con ngựa cao to, đang đắc ý thúc ngựa đi tới trước cư nhiên là Ngũ đệ – Vịnh Thăng!

“Tiểu tử này!” Vịnh Lâm vốn tâm tình không được tốt, lại phát hiện người cưỡi ngựa là Vịnh Thăng, cơn tức cũng không biết từ đâu đến, nhanh chóng bước đến, kéo lấy dây cương, quát: “Vịnh Thăng, xuống ngay cho ta!”

“Ôi! Vịnh Lâm ca ca, làm sao vậy?”

“Chỉ có Phụ hoàng cùng Thái tử mới có thể cỡi ngựa trong cung, sao ngươi dám? Xuống ngay cho ta!” Vịnh Thăng cười hì hì nói: “Kỵ mã cũng phải tội ngươi? Ta cứ đi, ngươi làm gì được ta? Không phục thì ngươi đến gặp Phụ hoàng mà tố cáo ta đi a.”

“Ngươi!” Vịnh Lâm tính tình nóng nảy, lại bị Vịnh Thăng nói khích, nhất thời bùng nổ, không thèm để ý tới lời Thục phi nói cái gì chuyện nhỏ nhặt không cần gây, trừng mắt nói: “Không cần Phụ hoàng, ta có thể dạy dỗ ngươi!”

Vịnh Lâm liền xắn tay áo bước lên túm ngay đai lưng Vịnh Thăng, hung hăng kéo xuống, nhưng cẩn thận không làm gã bị thương.

Vịnh Thăng nào biết Vịnh Lâm hôm nay như ăn phải hỏa được bỗng nhiên phát cuồng, bốp một tiếng, cảm thấy sao bay đầy trên trời tuyết.(bị anh Lâm bụp đấy ạ)

“Điện hạ.”

“Vịnh Thăng điện hạ!”

Bọn thị vệ đi theo đều hoảng hốt chạy đến vội vã nâng Vịnh Thăng dậy.

“Miệt thị cung cấm! Kỵ mã quá cung, không xem Thái tử ra gì, ta đánh chết ngươi!” Vịnh Lâm cơn giận còn sót lại chưa tiêu, còn muốn đi lên đánh gã mấy quyền cho giận.

Hai bên thị vệ sợ gặp phải đại họa, vội đến ngăn cản.

Vịnh Thăng không thèm đếm xỉa gì đến.

Được bọn thị vệ nâng dậy, lấy lại bình tĩnh, trên mặt hắn lộ ra vẻ hung hăng, cắn răng mắng bọn thị vệ: “Không được ngăn cản! Không ai được ngăn cản ta! Vịnh Lâm ngươi đang nghĩ gì vậy? Trúng roi của Thái tử nên quay sang ức hiếp em út à. Có gan thì ngươi đi đánh Thái tử đi! Ngươi đến đây thử xem, coi ta làm thế nào xử ngươi!”

Bị nói trúng tim đen, Vịnh Lâm điên cuồn hét lớn, nhớ lại quá khứ mà xông tới.

Vịnh Thăng cũng đẩy thị vệ ra, nhào vô đánh tiếp.

Hai huynh đệ nhào vô xáp lá cà, ngươi một quyền ta một cước.

“Ngươi hỗn trướng!”

“Ngươi tạp chủng!”

“Ngươi kỵ mã quá cung, ta có đánh chết ngươi cũng chẳng ai để ý!”

Cả hai đều lui lại, thủ thế bắt tay vào giằng co đến đỏ cả mặt.

Vịnh Thăng chợt đắc ý buông một câu: “Ta kỵ mã quá cung là phụ hoàng đặc biệt chuẩn!”

“Ngươi nói cái gì?” Vịnh Lâm ngẩn người.

Vịnh Thăng thừa dịp đó, tung một quyền vào mặt Vịnh Lâm, làm máu mũi chảy dài, ngã xuống nền tuyết.

Vịnh Lâm đương nhiên không cam lòng, gầm rú một tiếng, nhảy dựng lên, nổi điên nhào tới Vịnh Thăng, cả hai lại nhào vào đánh nhau tiếp.

Cũng coi như Vịnh Thăng không may.

Bản tính Vịnh Lâm bình thường không thích đấu đá tàn nhẫn như thế, hôm nay bởi vì chuyện của Vịnh Kỳ, Vịnh Thiện cùng Thục phi, nên trong lòng cực kỳ khó chịu, buồn bực cùng cực, lại vừa khéo sao tên Vịnh Thăng này đến chọc tức.

Cả hai cũng có học qua quyền cước, tuy học cùng nhau, nhưng giỏi nhất vẫn là Vịnh Lâm, ai nấy đều phải nể ba phần. Đây là chuyện của huynh đệ hoàng tử, bọn thị vệ cũng không dám nhúng tay vào, miệng thì khuyên bảo, nhưng cũng không dám ngăn, chỉ có thể đứng nhìn hai vị kim chi ngọc diệp ở giữa sân tuyết đánh nhau trông như hai tên thường dân.

Đang ồn ào, bỗng nhiên phía sau lại có động tĩnh.

Có kẻ nhìn lại, sắc mặt đại biến: “Nguy rồi, Thái tử điện hạ đến!”

Vịnh Thiện vốn định xuất cung xem tình hình kinh thành sau khi đại tuyết xuống, vừa vặn kỵ mã phải theo lối cửa lớn mà đi, vừa nhìn thấy chuyện này, lập tức sầm mặt, cho người tách hai đệ đệ ra, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vịnh Thăng công phu thấp hơn Vịnh Lâm, nên bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mắt bên phải cơ hồ không mở lên được, vừa thấy Vịnh Thiện, liền chỉ vào Vịnh Lâm bất bình nói: “Thái tử, Vịnh Lâm vô cớ đánh người!”

Vịnh Lâm bị đánh trúng mũi, chảy cả máu, nhưng đã ngừng chảy, tướng mạo dữ tợn, nghe vậy liền phản bác: “Sao lại vô cớ? Ai kêu ngươi kỵ mã quá cung!”

“Ta cưỡi ngựa trong cung, là do phụ hoàng đặc biệt chuẩn. Ngươi không hỏi rõ ràng, gặp người là đánh. Đi, chúng ta đi gặp phụ hoàng lý luận!”

Vịnh Thiện bắt đầu nghĩ đến việc hai tên này thích chấp nhất việc nhỏ, với tính Vịnh Lâm, gặp phải sự tình này cũng không đáng ngạc nhiên, tuy rằng tức giận, nhưng cũng không làm gì ngoài ý muốn.

Nhưng vừa nghe Vịnh Thăng nói: “Kỵ mã quá cung là phụ hoàng đặc biệt chuẩn”, bên tai Vịnh Thiện nghe như sấm rền, tóc gáy từ từ dựng thẳng lên. Kỵ mã quá cung, là do các đời hoàng đế đặc quyền cho Thái tử.

Trong lịch sử tiền triều, hoàng đế đặc quyền cho hoàng tử cũng không xuất hiện quá hai lần, mà cả hai lần kết quả đều giống nhau – Thái tử bị phế, hoàng tử có đặc quyền đó liền trở thành tân Thái tử.

Vì vậy, đối với hoàng đế mà nói, ban đặc quyền cho người cưỡi ngựa trong cung, là nhằm ám chỉ cho mọi người biết.

Không, quả thực đã rõ ràng!

Vịnh Thiện run như cầy sấy, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi lại cười trừ nhìn Vịnh Thăng nói: “Vịnh Lâm là đứa chuyên đi gây chuyện, cũng cần Ngũ đệ như ngươi đến giáo huấn hắn một chút.”

Vịnh Lâm nghe vậy liền bực mình lên tiếng: “Ca ca…”

“Ngươi câm miệng!” Vịnh Thiện quát, không thèm quay đầu nhìn Vịnh Lâm, rồi lại nhìn Vịnh Thăng cười hiền, có chút kinh ngạc hỏi: “Chắc Ngũ đệ đã làm nên đại sự gì, nên Phụ hoàng mới ban cho đặc ân kỵ mã quá cung? A, ngươi cũng không đúng, chuyện tốt như vậy, sao lại giấu huynh đệ ta, trách sao Vịnh Lâm không hiểu lầm.”

Hắn cười nói hiền hòa như gió xuân, tiện thể đem chuyện Vịnh Lâm ngăn chặn việc cưỡi ngựa của Vịnh Thăng quy thành chuyện “hiểu lầm” (chậc! Anh Thiện có khác a~~~)

Vịnh Thăng rủa thầm. Vốn còn định lợi dụng cơ hội này đem Vịnh Lâm đến trước mặt Phụ hoàng mà nói rằng tên này phạm trọng tội ngang nhiên miệt thị quân lệnh nhưng hiện tại gã chỉ có một mình, không dám chống lại Vịnh Thiện, chỉ có thể đợi tình hình chuyển biến tốt rồi tính sau.

Vịnh Thăng cứng họng, miễn cưỡng cười nói: “Cũng không có gì, hồi sáng ta đi vấn an phụ hoàng, phụ hoàng khen ta gần đây có tiến bộ, còn nói mấy năm gần đây ta mải học cưỡi ngựa bắn cung, nên chưa có dịp ra khỏi thành, liền chuẩn cho ta đặc quyền cưỡi ngựa trong cung. Ca ca cũng biết ta rất thích cưỡi ngựa, lúc được cho phép, cũng không biết là chỉ có Thái tử mới có đặc quyền, liền dập đầu tạ ơn. Vừa mới thử, ai ngờ lại bị chặn đánh đâu?”

Gã liếc xéo Vịnh Lâm, tên này cũng đang trợn mắt nhìn gã, lại cố tình nói thêm một câu: “Nếu biết trước rằng ca ca sẽ mất hứng, ta dù có chọc giận phụ hoàng, cũng không dám làm chuyện này. Thôi quên hết đi, giờ ta sẽ đi gặp phụ hoàng,  nói rằng không muốn được kỵ mã quá cung nữa, kẻo về sau lại bị đánh.”

Vịnh Thiện nhanh tay ngăn gã lại, cười nói: “Ngũ đệ hôm nay sao hẹp hòi thế? Chúng ta đều là huynh đệ, phụ hoàng yêu thương ngươi, bất quá ta rất vui mừng. Về phần Vịnh Lâm, hắn là tên ngốc tử, ngươi không cần để ý tới, ta gọi hắn đến xin lỗi ngươi.”

Vịnh Lâm đứng một bên nghe nãy giờ cũng bực tức trong lòng, nghe đến Vịnh Thiện còn muốn bản thân mình đi xin lỗi, nhất thời muốn phản bác, định cất lời chợt bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Vịnh Thiện liếc nhìn, toàn thân run rẩy.

Vịnh Thiện một tay túm lấy hắn lôi đến trước mặt Vịnh Thăng nói: “Vịnh Lâm, xin lỗi Ngũ đệ mau.”

“Ta….”

Vịnh Thiện hung hăng véo vào lưng Vịnh Lâm, ghé vào lỗ tai hắn lạnh lùng nói: “Ngươi dám không nghe lời, ta không chắc là sẽ không đem cơn giận này trút lên người Vịnh Kỳ đâu nha.”

Vịnh Lâm như bị đánh một gậy, đột nhiên nghẹn lại.

“Xin lỗi mau!” Vịnh Thiện lại ở phía sau đá Vịnh Lâm một cước.

Vịnh Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lo sợ Vịnh Thiện sẽ trở về ngược đãi Vịnh Kỳ, đành phải xanh mặt ôm quyền cúi người trước Vịnh Thăng: “Ngũ đệ, là ta không phải, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho.”

Nói được câu đó tuy rằng mất cả nửa canh giờ, nhưng Vịnh Thăng cũng xem như miễn cưỡng chấp nhận.

Vịnh Thiện đứng một bên cười nói: “Ngũ đệ đừng để trong lòng, lần trước phụ hoàng ban cho ta không ít thứ tốt, đang muốn tìm ngươi cùng thưởng thức, chốc nữa ta gọi Thường Đắc Phú đem một ít đến cung của ngươi, thế nào?”

Có Vịnh Thiện ở đây, Vịnh Thăng cũng biết rằng mình khó mà chiếm được thế thượng phong, dù sao Vịnh Lâm cũng đã tạ lỗi, Vịnh Thiện còn muốn tặng lễ vật; gã biết chỉ có thể chờ thời cơ, đem sự việc hôm nay tâu lên với phụ hoàng.

Trận đánh nhau này, ai thắng cũng xem như đáng giá.

Vịnh Thăng không muốn sinh sự thêm, liền leo lên ngựa, giục bọn nô tài trở về cung.

Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm nhìn theo Vịnh Thăng cưỡi ngựa ngông nghênh giữa bọn nô tài mà đi: cảm xúc lại dâng trào.

Nhìn thấy Vịnh Thăng đã đi xa, Vịnh Lâm mới tức giận mở miệng nói: “Ca ca cũng quá hèn nhát! Ngươi là Thái tử, sao chỉ giáo huấn ta, không dám giáo huấn hắn?”

Vịnh Thiện quay đầu lại, thiếu chút nữa là cho Vịnh Lâm một cái bạt tai. Vừa giơ tay lên, thấy Vịnh Lâm máu mũi chảy đầy mặt, ánh mắt lại quật cường như mãnh hổ, cái tát này cư nhiên nhất thời không thực hiện được.

Trên lưng ngựa nửa ngày trời, leo xuống vẫn hơn.

Chuyện lần này, kẻ gây không phải là Vịnh Lâm, chỉ sợ là chính hắn. Nếu hắn không đánh mất sự yêu thương của phụ hoàng, thì đâu dẫn đến họa này? Phụ hoàng làm như thế, chẳng khác nào tuyên bố phế Thái tử?

Vịnh Thiện nhất thời lo lắng, chẳng còn tâm tư mà giáo huấn Vịnh Lâm, lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Có muốn động thủ thì cũng nên hỏi rõ ràng, Vịnh Thăng kỵ mã cung là do phụng thánh chỉ, ngươi có biết là chỉ chút nữa thôi là ngươi đã kháng chỉ? Hôm qua bị đánh như thế mà hôm nay đã quên giáo huấn rồi.”

Trong lòng chất đầy tâm sự, không muốn nói nhiều với Vịnh Lâm, liền xoay người lên ngựa. Bây giờ không phải là lúc đi xem tình hình cứu tế hay đi thăm hỏi các quan viên, có lẽ nên trở về xem tình hình Vịnh Kỳ như thế nào đã?

Trong giờ phút này, Thái tử điện là nơi nguy hiểm nhất trong cung, bởi chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh, thì quân cấm vệ sẽ lập tức bao vây xung quanh không chừa một kẽ hở.

Vịnh Kỳ chẳng phải sẽ bị liên lụy sao?

Vịnh Thiện cầm lấy dây cương, khẽ run lên. Đang không biết nên đi đường nào, đột nhiên phát hiện Vịnh Lâm đứng trước mặt ngăn cản. Vịnh Thiện nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn gì nữa đây?”

“Ca ca” Vịnh Lâm đứng trên nền tuyết ngẩn đầu nhìn Vịnh Thiện cân nhắc: “Có phải ngươi sẽ quay về Thái tử điện trút giận lên Vịnh Kỳ ca ca?”

“Người nói sảng à?”

Vịnh Lâm bướng bỉnh nói: “Ta biết ngươi trong lòng không thoải mái, đang rất khó chịu, hãy đánh ta đi, đừng làm khó dễ Vịnh Kỳ ca ca.”(bấn câu này quá a~~)

Lúc này, Vịnh Thiện làm sao còn có tâm tư mà đánh Vịnh Lâm? Thầm nghĩ Vịnh Lâm tuy rằng chuyên gây chuyện làm hắn chán ghét, nhưng đối với Vịnh Kỳ một lòng bảo vệ, cũng coi như có chút sở trường.

Nghĩ đến đây, hắn kiềm lòng không đặng, liền quay sang Vịnh Lâm nói: “Ta sẽ không lấy Vịnh Kỳ ra trút giận. Hắn không làm sai việc gì, sao ta phải làm khó hắn?”

Vịnh Lâm nói: “Ta không tin, ta phải đến xem. Tối hôm qua ta đi rồi, ngươi có đánh hắn hay không?”

Vịnh Thiện nhíu mày, hắn cảm nhận được trong lòng Vịnh Lâm hắn không khác gì tên ác ma tội ác tày trời suốt ngày chỉ biết đem Vịnh Kỳ ra trút giận. Chỉ sợ rằng đó không chỉ là suy nghĩ của Vịnh Lâm, mà là tất cả mọi người đều nghĩ Thái tử hắn là người xấu. Tất cả đều mong rằng hắn chết đi, ngay cả phụ hoàng cũng…

“Ca ca, ngươi thật sự  sẽ không đánh Vịnh Kỳ ca ca?” Vịnh Lâm nói thẳng rồi từ từ bước đến, ngẩn đầu nói: “Ngươi thật không nói dối, hãy cho ta gặp Vịnh kỳ ca ca một lần đi.”

Vịnh Thiện không lên tiếng, cúi đầu nhìn tuyết dưới đất hỗn độn do dấu ngựa của Vịnh Thăng để lại, tuy rằng ở chung một nơi, nhưng nội bộ lục đục còn nguy hiểm hơn so với thiên quân vạn mã.

Thái tử  nào mà mất đi sự  sủng ái của phụ hoàng liệu có thể tồn tại lâu dài?

Vịnh Thăng được ban kỵ mã quá cung là có nguyên do, mọi chuyện đã rõ, đại biến sẽ sớm thôi. Vịnh Thiện ngồi trên tuấn mã, im lặng thật lâu, sau đó cắn răng nói:

“Ngươi muốn gặp Vịnh Kỳ?”

“Ân.” Vịnh Lâm gật mạnh đầu. (coi chừng gãy cổ a~~)

Trên mặt Vịnh Thiện nở một nụ cười khó hiểu, thở dài nói: “Cùng là huynh đệ, chẳng phải xa lạ gì. Ta biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào về ta, tất cả đều là ta sai được chưa. Ta cũng không muốn tiếp tục giam lỏng Vịnh Kỳ nữa, ngươi hãy đem hắn ra khỏi Thái tử điện đi.”

Vịnh Lâm thoạt nghe liền sửng sốt, một lúc sau mới đánh tiếng: “Ngươi nói thật không?”

“Ta lừa ngươi làm gì?” Vịnh Thiện đem ngọc bội đeo trên lưng đưa cho Vịnh Lâm, sau đó ra lệnh cho một tên thị vệ: “Ngươi cùng Vịnh Lâm điện hạ đến Thái tử điện, nói cho Thường Đắc Phú biết ta đã cho phép Vịnh Lâm điện hạ mang Vịnh Kỳ điện hạ đi.”

Nói xong, nhìn xuống Vịnh Lâm nói: “Vịnh Lâm, ngươi có thể mang hắn đi, nhưng không được đem đến chỗ mẫu thân chăm sóc. Đợi ta tìm cơ hội, đưa lệnh cho ngươi đem Vịnh Kỳ về đất phong của ngươi.”

“Ngươi thật sự…” Vịnh Lâm mừng rỡ, tay cầm ngọc bội, định hỏi lại, nhưng Vịnh Thiện đã kéo dây cương, tuấn mã hí một tiếng rồi chạy đi, tuyết bắn tung tóe để tất cả lại phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.