Thái Tử

Quyển 2 - Chương 11




Edit: Lovely-Panda 

——————————————————- 

Nơi đọc sách ở ngay trong cung Thái tử là một căn phòng nhỏ u tĩnh tên Tĩnh Tâm Trai. 

Lúc hai người tới, đương nhiệm Thái tử thái phó Vương Cảnh Kiều đã sớm đến từ lâu, Vịnh Thiện mĩm cười hướng Thái phó giải thích hai câu, liền đem chuyện đến muộn kể lấy lệ. 

Hành lễ, rồi cùng Vịnh Kỳ mỗi người một bàn, hai bàn chỉ cách nhau một khoảng chừng nửa cánh tay, phía trên đã chuẩn bị bút lông nghiên mực cùng vài trang giấy trắng được mở sẵn, còn có cả khóa bổn [sách giáo khoa]. 

“Hôm nay vẫn là...... giảng về ‘Lão Trang’ (*).” 

Vương Cảnh Kiều năm nay gần sáu mươi tuổi, mắt mờ, nói chuyện cũng không lưu loát, mỗi lần nói vài chữ, rồi chậm rì rì suy tư một chút, bằng không lại ho khan một tiếng. 

Bất quá Vịnh Thiện cùng Vịnh Kỳ biết người nọ là cựu thần của triều đình, mấy năm nay thân thể không tốt, Phụ hoàng lệnh cho y vừa làm việc vừa tịnh dưỡng, thuận tiện dạy các hoàng tử đọc sách, mặc dù đối với việc dạy học có phần chậm chạp dễ mất kiên nhẫn, nhưng đối với y lại phi thường tôn kính. 

“Tề vật luận (**)...... Hãy xem qua đi” 

Vương Cảnh Kiều cầm sách, một mặt đọc trước, do tuổi tác già yếu, phát âm đã có chút không rõ ràng, nhưng khi tự mình thực hiện công việc vua giao phó, lại phi thường tận tụy, phàm cảm thấy đọc không được trôi chảy, đều phải dừng lại, điều hòa hơi thở, rồi tái hảo hảo đọc tiếp phần sau. 

Toàn văn đọc một lần, rồi lần lượt từng câu giảng giải, cũng là đọc một câu, giảng một câu. 

Như vậy tới tới lui lui, một bài <Tề vật luận> của Trang Tử (***), chỉ nói bốn đoạn đầu, đã dùng gần hai canh giờ. Lão Thái phó giảng xong khô miệng khô lưỡi, dứt lời bưng trà, cẩn thận uống một ngụm, rồi nhìn hai vị hoàng thất đệ tử đang ngồi nghiêm chỉnh hỏi, “Hai vị Điện hạ, có cái gì cần suy nghĩ, có chỗ nào không minh bạch hay không?” 

Vịnh Thiện nhìn Vịnh Kỳ. 

Vịnh Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu. 

Thái phó uyên bác đối với hai người ngưng thần nhìn một chút, chậm rãi nói: “Vậy, không có chỗ nào là không hiểu, ân, ta đây sẽ hỏi kiểm tra một chút xem sao. Vịnh Kỳ điện hạ, ngài nói xem ‘Dữ tiếp vi cấu, nhập dĩ tâm đấu’ là có ý tứ gì?” 

“Vâng, Thái phó thông tuệ.” Vịnh Kỳ đáp, cúi đầu suy nghĩ một chút, mới cân nhắc rồi từ từ lên tiếng: “Đây là nói người trên thế gian, trong lúc chung sống làm việc, suốt ngày đều lấy mưu kế đấu đá lẫn nhau.” 

“Vậy...... Điện hạ nhận thấy việc này như thế nào?” 

“Đáng tiếc là không có.” 

“Nga?” Vương lão thái phó không nói đúng sai, đưa mắt lão vẫn đục chằm chằm nhìn Vịnh Kỳ, cứ như thế ngừng lại trong thoáng chốc, lẩm bẩm nói: “Điện hạ tuổi đời chưa dài, đã biết thế nào là đáng tiếc, coi như không tệ. Nhưng câu này, không phải chỉ giải thích như vậy. ‘Dữ tiếp vi cấu, nhập dĩ tâm đấu’ cũng có thể giải thành, người trong thế gian, mỗi một khắc mở mang thêm kiến thức, lĩnh hội càng nhiều, thì đều ảnh hưởng đến lòng người.” 

Vịnh Kỳ trong tâm hơi chấn động, cúi đầu thụ giáo. 

Thái phó thở dài một hơi, đồng thời ánh mắt chậm chạp chuyển hướng đến Vịnh Thiện, “Thái tử điện hạ, đối với bài giảng vừa rồi, ân...... Có ý tưởng gì không?” 

Vịnh Thiện thoải mái cười cười, “Ta trái lại đang suy nghĩ về hai câu khác ‘Kỳ lưu như trớ minh, kỳ thủ thắng chi vị dã, kỳ sát như thu đông, dĩ ngôn kỳ nhật tiêu dã.’ “ 

“Nga? Thỉnh Thái tử điện hạ chiếu theo ý kiến của chính mình, giải thích hai câu này xem.” 

“Có thể giải thành, xem ý nghĩ của chính mình với minh ước giống nhau, để ở trong lòng, không cần phải nói rõ hàm ý, cái này gọi là lấy thủ để giành được thắng lợi.” 

“Vậy...... Còn câu sau thì sao?” 

Vịnh Thiện suy ngẫm một lát, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ tươi cười tự giễu cợt, thản nhiên nói: “Kì sát như thu đông, hẳn có thể hiểu là suy yếu như cây cỏ khô héo vào thu đông, người sống trên đời, ai cuối cùng lại không biến thành cỏ khô mùa đông chứ?” 

Vương Cảnh Kiều mặt đầy nếp nhăn, chậm rãi nở ra nụ cười già nua, một mặt cười, rồi lại một mặt lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Giải thích sai rồi, sai rồi. A, đạo lý của Lão Trang, xưa nay có mấy người có thể giải đúng được? Điện hạ diễn giải như vậy. Cũng chỉ minh chứng cho tâm tính của Điện hạ, người ngoài không thể khuyên nhủ được.” 

Buông chén trà, run run đứng lên, “Hôm nay trước hết giảng đến đây, tuổi già sức yếu, ngồi lâu không được.” 

Hai đệ tử vội vàng đứng lên, mỗi người một bên đỡ tay Thái phó, từ từ dìu khỏi Tĩnh Tâm Trai, Vịnh Thiện lệnh Thường Đắc Phú phái người đem noãn kiệu khiên đến, đưa Thái phó lên kiệu. 

Hai người nhìn theo noãn kiệu của Thái phó dần dần đi khuất, mới quay đầu thoáng nhìn nhau. 

Vịnh Thiện hỏi: “Thoắt cái đã ngồi hơn hai canh giờ, có mệt không? 

Vịnh Kỳ còn đang nhớ lại bài giảng trong giờ học vừa rồi, nói: “Lúc trước đều là Lôi thái phó giảng bài cho ta, tiết học của Vương thái phó vẫn là nghe lần đầu. Tuy rằng nói chuyện có hơi chậm chạp, nghĩ lại thật cũng có chút tư vị.” 

“Đương nhiên, dù sao cũng là đương kim đại gia mà.” Vịnh Thiện dẫn Vịnh Kỳ bước vào cửa, phân phó Thường Đắc Phú chuẩn bị thức ăn, rồi bưng đến bên cửa sổ của Tiểu Trắc Ốc để có thể ngồi ngắm cảnh. 

Hai người đi vào Tiểu Trắc Ốc, mấy nội thị vội ra ngênh đón, đem áo khoác mặc đi gặp Thái phó trên người bọn họ cởi ra, thay y phục thoải mái đơn giản hàng ngày. 

Vịnh Thiện đem chuỗi ngọc sức mà nội thị giúp hắn tháo bỏ cầm lên tay xem xét, trên mặt miếng ngọc sức hình vuông, điêu khắc mặt của một thần thú cổ xưa, phía dưới là một sợi dây tua sắc đỏ gắn kết hai ngọc đái câu có dáng thủy cầm, xuống chút nữa, lại nối với bốn vòng ngọc phụ, một chuỗi liên tục, ở trên thắt lưng phô bày thành một phiến mĩ ngọc liên hoàn, vừa trang nhã vừa tôn quý, khó trách người ta tuyển chọn để thượng cống cung đình. 

Phụ hoàng thường có ý ban tặng rất nhiều, nhất là khi có ngoại thần tiến cống, đương kim Thái từ bình thường có thể được đến hơn mười kiểu, mấy món chén đĩa cùng gấm vóc hoàng kim thường thường cũng được đưa sang đây, Vịnh Thiện chính là chỉ liếc mắt nhìn lướt qua một cái cho có, hôm nay mới phát hiện món đồ này cũng cực thú vị. 

Không khỏi càng nhìn càng thích. 

Hắn nghĩ nghĩ, chính mình cầm bộ ngọc sức đi đến phía sau Vịnh Kỳ, nói: “Vịnh Kỳ ca ca, ngươi đứng im đừng nhúc nhích.” 

Tay ôm lấy thắt lưng Vịnh Kỳ, đem vật này treo lên đai lưng y. Ngọc sức ngay từ đầu đã đước gắn kết tốt, hiện tại đeo vào không mấy khó khăn, ngay lập tức đã cài xong. 

“Nhìn như vậy thật là đẹp.” 

Vịnh Kỳ nhướng mày, chờ Vịnh Thiện buông lỏng, chính mình liền đưa tay tháo ra, “Đây là đồ của Thái tử, người khác không thể mang được.” 

Vịnh Thiện bắt lấy tay y, “Trên mặt cũng đâu có ghi chữ Thái tử, bất quá chỉ là một món đồ chơi, ngươi để ý như vậy làm gì? Đồ của ta ngươi ghét bỏ sao?” 

Vịnh Kỳ thấy hắn nói chuyện khẩu khí lại bắt đầu không tốt, khó xử đứng bất động. 

Vịnh Thiện không thèm để ý tới y, chính mình đem món đồ trở lại trên đai lưng Vịnh Kì thắt càng chặt, thắt xong mới nói: “Ngươi cũng ít nhiều ăn mặc tôn quý một chút, bằng không, chờ Lệ Phi nhìn thấy ngươi trên người giản dị, còn tưởng Tân thái tử ta đây đối xử khắc nghiệt với ngươi.” 

Vịnh Kỳ nghe thấy hai chữ “Lệ Phi”, thoáng động dung, trầm mặc trong chốc lát, mới lộ ra thần sắc không còn ý muốn tiếp tục tranh luận nữa. 

Vịnh Thiện biết y nghe lời, ôn nhu nói: “Vịnh Kỳ ca ca, chúng ta trước ăn một chút gì đó. Đọc sách lâu như vậy, ngươi như thế nào ngay cả trà trên bàn đều không uống một chút? Ngày xưa cũng chăm chỉ đọc sách như vậy sao?” 

Nắm tay Vịnh Kỳ, hai người ở bên cửa sổ cách bàn mà ngồi. 

Thường Đắc Phú ở phía sau nhẹ nhàng đi đến, “Thưa Điện hạ, Ngũ điện hạ cầu kiến.” 

Tinh quang trong mắt Vịnh Thiện bỗng nhảy dựng, nhưng chớp mắt liền bình tĩnh trở lại, không mặn không nhạt “Ân” một tiếng, “Đã biết. Phái người ở cửa ngăn đón, đừng cho hắn đi vào làm mất hứng.” 

“Vâng, tiểu nhân xin đi làm ngay.” 

“Thường Đắc Phú.” 

Thường Đắc Phú lập tức dừng chân, “Thưa, Thái tử điện hạ còn có gì phân phó?” 

“Hãy nói với Vịnh Thăng, chuyện hắn nhờ ta xử lý, ta đã làm rồi, bất quá, sự tình nếu muốn từ từ sẽ tới, không thể nóng vội. Có tin tức, ta sẽ tìm người nói với hắn. Khi ngươi truyền lời cẩn thận một chút, hảo hảo nói, chớ chọc giận hắn.” 

“Vâng, tiểu nhân nhất định cẩn thận.” 

Sáng sớm đã ngồi đọc sách, hiện tại hai người đều bụng đói kêu vang. 

Thức ăn rất nhanh từng món từng món được mang lên, vẫn là những món hợp khẩu vị Vịnh Kỳ. 

Vịnh Thiện giúp y múc một thìa đậu hủ bỏ vào bát, “Đậu hủ là hảo vật, đắng tiếc từ đầu chí cuối chỉ toàn rau. Ta cho người lấy chân giò thái mỏng kẹp ở trong rồi dùng lửa nhỏ chưng qua, mùi vị sẽ ngon hơn nhiều.” 

Mới ăn được hai ba miếng, tiếng bước chân lại truyền tới. 

Vịnh Thiện vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn Thường Đắc Phú đi vào, “Lại làm sao vậy?” 

Thường Đắc Phú phía sau còn dẫn theo hai tên nội thị, trên tay mang khay lớn đựng đầy gấm vóc, nhìn cũng biết đều là kim ngân ngọc khí quý giá, “Bẩm Thái tử điện hạ, Vịnh Thăng điện hạ đã trở về, nói hết thảy đều nhờ Điện hạ người. Trước khi đi ngài ấy còn để lại một ít lễ vật, nói là hiếu kính Thái tử ca ca......” 

Vịnh Thiện phất tay, “Tốt lắm. Xem xét qua vật phẩm nếu không có vi phạm cấm lệnh, ngươi cứ hảo hảo thu lấy là được, một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy, đừng có đến quấy nhiễu huynh đệ chúng ta dùng cơm có được không?” 

Thường Đắc Phú cũng biết chính mình tới không đúng lúc, lên tiếng đáp rồi vội vàng dẫn người lui ra. 

Vịnh Thiện trừng mắt nhìn bọn họ kéo dây rèm trên cửa buông xuống, mới đem nửa người quay trở về tiếp tục ăn cơm, cúi đầu thấy trong bát có hơn một mảnh chân giò, trong nửa giây đưa mắt nhìn anh trai, nhẫn nại cười hỏi người đang ngồi đối diện với mình, “Ngươi bỏ vào cho ta?” 

Vịnh Kỳ bị hắn quan sát khiến cả người không được tự nhiên, lại không nói không rằng, nửa ngày mới rầu rĩ lên tiếng: “Ta không thích ăn chân giò, nó bị giấu ở trong đậu hủ......” 

Y một bên giải thích, nụ cười trên mặt Vịnh Thiện một bên rộng mở, khóe môi nhếch lên, ngay cả hàm răng đều đặn trắng như tuyết cũng hơi lộ ra, cười đến phi thường rạng rỡ. 

“Ta phân phó đầu bếp đem chân giò thái mỏng lấy ra để trên mâm, nhất định là bọn họ sơ sót. Gặp phải chân giò bị cất ở bên trong thì cũng đừng ngại, cứ cho ta ăn là tốt rồi.” Vịnh Thiện hưng trí bừng bừng, lại múc một thìa đậu hủ. 

Còn chưa kịp đưa vào trong bát cho Vịnh Kỳ, tiếng bước chân lại cách rèm truyền đến. 

Vịnh Thiện nhiều năm luyện võ, nhĩ lực so với thường nhân tốt hơn mấy lần, vừa nghe thấy tiếng bước chân, thì phiền lòng vô cùng, không thể nhịn được quay đầu trầm giọng nói: “Mặc kệ chuyện gì, đều cút ngay cho ta! Vẫn không để người ta ăn một bữa cơm thanh tĩnh được sao?” 

Lời còn chưa dứt, thì khuôn mặt hoạt bát không hề sợ chết đã vén rèm, thò ra cười toe toét, “Tuyệt, đệ biết đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc! Đệ cũng đang đói bụng đây.” 

Lại là tên quỷ phá phách Vịnh Lâm thích chạy nhảy lung tung. 

Ngông ngênh đi vào, vươn cổ hướng trên bàn dòm xuống, nhăn mày nhíu mũi nói: “Vịnh Thiện ca ca thật nhỏ mọn, mỗi ngày chỉ có rau xanh đậu hủ củ cải đông qua, cùng lắm thì thêm một hai khối bánh quế hoa, làm đói Vịnh Kỳ ca ca. May mắn đệ thông minh, mang theo một vò nước sốt thịt nai thơm ngon qua đây.” 

Rồi đem cái vò nhỏ ôm trong lòng đặt lên bàn, mông hướng bên Vịnh Kỳ chen vào, ngượng nghịu nói lớn: “Vịnh Kỳ ca ca, huynh xê vô một chút, đệ và huynh ngồi chung. Thịt nai này chính đệ đem từ ngoài cung vào, mĩ vị hiếm có.” 

Hắn thần kinh thô kệch, căn bản không phát hiện trên cổ Vịnh Thiện gân xanh nổi lên hết đợt này tới đợt khác, đã sắp bùng nổ đến nơi. 

Vịnh Thiện ngồi cách bàn, u ám chằm chằm nhìn Vịnh Lâm nói: “Ngươi không ở chỗ mẫu thân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, qua đây làm gì? Vẫn là không đem lời nói của ta cho vào lỗ tai?” 

“Luyện! Trời chưa sớm đã dậy luyện nguyên cả một buổi sáng rồi!” Vịnh Lâm vốn đang cao hứng phấn chấn, bị Vịnh Thiện mặt lạnh hỏi một câu, lộ ra thần sắc ủy khuất, bộ dáng trẻ con vội vã thanh minh, “Là mẫu thân nói luyện công cũng phải có mức độ, không thể một lần là xong, cố quá lại làm tổn thương gân cốt, cho nên đệ mới không tiếp tục, tận dụng thời gian rãnh rỗi để đi dạo. Ca ca nếu không tin, thì đi hỏi mẫu thân đi, đệ có khi nào làm càn nói dối đâu?” 

Hắn là thần kinh thô kệch, Vịnh Kỳ lại ít nhiều biết Vịnh Thiện tại sao nổi cáu, lo lắng tên đệ đệ ngốc Vịnh Lâm này sẽ tái ồn ào, càng ghẹo cho Vịnh Thiện đại nộ, đành cắt lời Vịnh Lâm, nhíu mày nhẹ nhàng giáo huấn:”Không luyện cưỡi ngựa bắn cung, chẵng lẽ công khóa cũng bỏ qua một bên? Có thời gian thì cũng nên học chút gì đó, dù sao luyện chữ cũng tốt vậy. Đệ rõ ràng là nhàn hạ, tìm được chút giờ rãnh liền chuồn đi chơi, còn không hướng Vịnh Thiện ca ca của đệ nhận lỗi?” 

Vịnh Thiện ở một bên nghe, trong lòng so với minh kính [gương sáng] còn minh bạch hơn, lời nói này, từng lời đều có thể ngửi thấy mùi vị cố che chở cho Vịnh Lâm, chỉ là cẩn thận sợ hãi không nói ra mà thôi. 

Hắn không khỏi tự nghĩ, ở trong lòng Vịnh Kỳ, hắn bất quá là loại người ngay cả thân đệ song sinh cũng có thể xuống tay! 

Lục phủ ngũ tạng đau xót, còn có một cỗ máu huyết chua chát cay xè xông thẳng lên, đâm vào yết hầu, nhưng một chữ cũng không nói ra. 

Kết quả là Vịnh Lâm bắt đầu kêu la, Vịnh Kỳ vừa nói xong, hắn liền quay đầu nhìn Vịnh Kỳ, cùng tất cả ủy khuất nghi hoặc kêu lên: “Vịnh Kỳ ca ca, huynh cũng mắng đệ? Rốt cuộc là làm sao vậy? Đệ lần này trở về, không phải bị đánh, thì chính là bị mắng, mẫu thân như vậy, Vịnh Thiện ca ca như vậy, hiện ngay cả huynh cũng mắng đệ! Đệ hôm nay có làm chuyện gì xấu? Bất quá là đem một vò thịt nai qua đây muốn cho các ca ca cùng nhau nếm thử, huynh đệ một bàn cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng đáng bị các huynh mỗi người đều trách mắng đệ sao? Đệ như vậy mà bị người ta ghét bỏ?” 

Hắn lão hổ, mắt đã to trừng càng thêm to, cư nhiên đỏ một vòng, buông giọng, căm giận nói: “Nếu mọi người đều xem thường ta, đem ta gọi trở về làm gì? Đơn giản để đệ chết tại nơi đất phong điểu bất sinh đản [chim không đẻ trứng], chẳng phải gọn ghẽ luôn sao!” 

Vịnh Thiện sắc mặt đã sớm xanh đen đến dọa người, nghe thấy Vịnh Lâm kêu to một tiếng sai lầm nghiêm trọng, nói ra câu hỗn trướng chết ở đất phong một cách đơn giản như vậy, cỗ tức giận đến xé tim kia dường như thật sự kiềm chế không được nữa, lập tức nổi trận lôi đình rống to một tiếng, “Cút!” 

Tay hướng trên bàn nổi điên quét qua. 

Nhất thời, tất cả bát đũa thức ăn, cùng hũ thịt nai mà Vịnh Lâm vất vả mang tới, rầm rầm loảng xoảng, nước nôi đầm đìa, toàn bộ rơi đập hết xuống đất. 

Trong nháy mắt, trong phòng không khí nghẹt thở đến cực điểm. 

Vịnh Lâm thấy Vịnh Thiện tức giận, nhất thời câm giọng như bị mất đi thanh âm, sợ run một lát, vẻ mặt thương tâm thất vọng, hoắc mắt đứng lên, cắn răng quay đầu liền hướng bên ngoài lao đi. 

Mẫu thân Vịnh Kỳ chỉ sinh một mình y, bản thân không có anh em ruột thịt, ngược lại từ nhỏ đã yêu thương nhất tên đệ đệ này, nhịn không được một phen kéo lấy hắn, “Vịnh Lâm, ngươi nghe ca ca nói......” 

Vịnh Lâm thân người cao lớn, lại đang nổi khùng xông ra ngoài, Vịnh Kỳ ngồi đưa tay kéo, căn bản kéo không được, ngược lại chính mình bị đẩy nghiêng đi, ngồi không vững té mạnh một cái, trán đập vào cạnh bàn. 

Phanh! Phát ra một tiếng thật lớn. 

“Vịnh Kỳ!” Vịnh Thiện nghe thấy, tim thắt cả lại, bổ nhào đến nâng mặt y lên, “Đập vào chỗ nào? Đưa cho ta xem!” 

Vịnh Lâm cũng biết gặp rắc rối, càng thêm hoảng sợ, chạy nhanh lại luống cuống vây quanh Vịnh Kỳ, kêu lên: “Vịnh Kỳ ca ca, Vịnh Kỳ ca ca, là đệ không tốt, huynh không sao chứ?” Thấy rõ trên trán Vịnh Kỳ đỏ bầm, hấp tấp bộp chộp nói: “Để đệ xoa giúp huynh.” 

Vươn tay còn chưa chạm tới được trán Vịnh Kỳ, đã bị Vịnh Thiện một chưởng gạt ra, nghiến răng nhỏ giọng nói: “Cút cho ta.” 

Vịnh Lâm suy sụp cúi mặt, hổ thẹn đến cơ hồ muốn khóc, “Ca ca, đệ không có cố ý, thật sự không cố ý.” 

“Vịnh Thiện.”Vịnh Kỳ nhẹ nhàng gọi một tiếng, y da mỏng thịt mềm, lần này bị đập không nhẹ, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhíu mày van xin: “Thái tử điện hạ, hắn chính là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng cùng hắn so đo.” 

Vịnh Lâm lại càng áy náy, bỗng nhiên khóc lớn, “Đều là đệ sai! Là đệ làm chuyện có lỗi! Trách không được mọi người đều chê đệ, là đệ chính mình gây phiền phức! Vịnh Thiện ca ca, huynh giống lần trước như vậy đánh đệ trút giận, đánh luôn cả phần của Vịnh Kỳ ca ca, đệ tuyệt không nói cho mẫu thân biết đâu!” 

Hai tên huynh đệ dị mẫu này, so với huynh đệ song sinh xem ra còn ăn ý hơn. 

Một kẻ năn nỉ, một kẻ khóc rống, đem đường đường Thái tử kẹp ở giữa, ngay cả không khí cũng thở không vô. 

Vịnh Thiện lãnh nhãn nhìn hai người bọn họ, ruột giống bị người ta lấy chiếc đũa khuấy đảo lung tung đến đứt đoạn, ngay cả đau cũng không biết, là cái gì tư vị cũng không thể nói rõ, bỗng một trận nản lòng thoái chí, trái lại trở nên tỉnh táo, cười khổ nói: “Bất quá là chút chuyện cơm bữa, có đáng để các ngươi như vậy vừa khóc vừa gào? Không ra bộ dáng hoàng tử.” 

Hắn đem Vịnh Kỳ nâng dậy đặt ngồi xuống, quay đầu thấy Thường Đắc Phú ở ngoài cửa thò đầu vào nhìn, giương giọng phân phó: “Thường Đắc Phú, lấy một ít thuốc mỡ trị thương đến đây, Vịnh Kỳ điện hạ không cẩn thận bị ngã đập đầu. Ngoài ra, sai người một lần nữa phân thức ăn, trừ mấy món vừa rồi, lấy thêm hai món mặn, Vịnh Lâm không có chút thịt liền không sống được.” 

Thường Đắc Phú luôn miệng ứng đáp, lập tức chạy đi làm, hai ba tiểu nội thị khác bước vào quét dọn, nền đất bừa bãi được thu dọn xong xuôi, thuốc mỡ cũng đã mang tới, Vịnh Thiện cầm trong tay, nói Vịnh Kỳ ngồi yên, tự mình dùng đầu ngón tay lấy một ít, cẩn thận bôi lên vết bầm trên trán. 

Vịnh Lâm lau qua loa gương mặt khóc đến nhòe nhoẹt, đứng một bên tay chân luống cuống, lúng ta lúng túng nói: “Vịnh Thiện ca ca, cho đệ đến gần chút đi.” 

Vịnh Thiện trong tâm ngán ngẫm, đối với hắn cũng không thể nào tức giận, ngữ khí cư nhiên so với ban nãy ôn hòa hơn, “Ngươi ngồi xuống là được rồi. Luyện cưỡi ngựa bắn cung cả buổi sáng, cơm cũng chưa ăn, còn khóc lóc một hồi, ngươi chịu thế cũng đủ rồi.” Vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng men theo vết thương thoa tròn. 

Động tác ôn nhu khiến lòng người dễ chịu. 

Vịnh Kỳ thấy Vịnh Thiện hôm nay tốt như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên, nhịn không được chăm chút nhìn trộm người đệ đệ thủ ác trọng quyền [nắm trong tay quyền lực lớn], hỉ nộ vô thường trước mặt, vừa vặn bị Vịnh Thiện nhìn lướt qua, Vịnh Kỳ hơi hoảng, lập tức đem mắt hạ xuống. 

“Đau à? Ta thoa bị nặng tay?” Vịnh Thiện dừng lại. 

Vịnh Kỳ lắc đầu, “Không...... Ân, đỡ hơn nhiều rồi.” 

Y vốn rũ mắt suy nghĩ, hàng lông mi nồng đậm tinh tế che đi tâm tư trong đáy mắt, cùng Vịnh Thiện đối đáp một câu, trong lòng liền thoáng đập một cái, giống như có viên đá rơi xuống mặt hồ, nổi lên một gợn sóng vừa nhỏ, vừa vô thanh, kìm lòng không đặng lại đem ánh mắt nâng lên. 

Hai con ngươi đen tròn nhuận như bảo thạch, không mang theo ý đề phòng hiếm thấy, nhìn Vịnh Thiện liếc mắt một cái. 

Vịnh Thiện đang giúp y thoa dược, khoảng cách rất gần, Vịnh Kỳ như vậy nhẹ nhàng liếc mắt, nhìn thẳng vào trong hồn phách của hắn. Một chút tiếp xúc với ánh mắt kia, Vịnh Thiện tâm can mãnh liệt bị tách rời tại chỗ, ngay cả hô hấp đều chợt đình chỉ. 

Hắn được Viêm Đế chọn làm Đương kim Thái tử, đại sự ít nhiều đều không thể khiến hắn biến chút sắc mặt, lúc này lại bị kích động đến khó kiềm chế, trong ngực căng phồng đến phát đau, mới biết chính mình từ sớm đã quên hô hấp mất rồi. 

Vịnh Thiện bình tĩnh nhìn Vịnh Kỳ, khống chế cơn sóng đang cuồn cuộn gào thét trong tim, thật lâu sau, mới đối Vịnh Kỳ thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi, cả đời này đều đối tốt với ngươi. Ngươi yên tâm, Vịnh Thiện một lời nói qua, sẽ không nuốt lời.” 

Câu nói này quá sức chân thành, tựa như huyết sắc rực rỡ quyết đoán lẫm liệt. 

Vịnh Kỳ tuy rằng từ sớm đã bị Vịnh Thiện ba lần bốn lượt tu lí đến thống khổ, muốn chết cũng không xong, nhưng giờ phút này đáy lòng cũng nhịn không được cảm thấy rung động. 

Đầu óc y rối bời, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, ngượng ngùng càng cúi thấp mặt, mím môi không lên tiếng. 

Y không lên tiếng, Vịnh Thiện cũng không lên tiếng, như cũ giúp y thoa miệng vết thương, giống như hận không thể toàn tâm toàn ý, dùng đầu ngón tay đem miệng vết thương sưng đỏ làm cho tiêu tan, một tia đau đớn đều không bỏ xót. 

Vịnh Lâm phạm lỗi, chột dạ lại thêm áy náy, thành thành thật thật nghe lời Vịnh Thiện ngồi qua một bên, tuy bứt rứt khó chịu, nhưng cư nhiên cũng thật ngoan ngoãn, im lặng không loạn miệng. 

Huynh đệ ba người đều không nói lời nào, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. 

Mặt trời mùa đông ấm áp, sau giờ ngọ dương quan hơi hơi xuyên vào, mỗi người nghĩ đến chuyện của nhau, lại cảm thấy có được chút ấm áp hòa thuận, cả người lười biếng, an nhàn thoải mái vô cùng. 

Như vậy trầm mặc, tựa như đem rất nhiều sự tình không vui xóa đi, toàn bộ đều thành vặt vãnh. Các huynh đệ liếc mắt nhìn nhau một cái, lại có chút áy náy, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa. 

Rất nhanh, Thường Đắc Phú dẫn người đem thức ăn nóng sốt được làm mới dâng lên, từng đĩa từng đĩa được đặt lên bàn, cẩn thận cười cười giải thích, “Vì thêm hai món mặn cho Vịnh Lâm điện hạ, một món là thông du muộn tam hoàng kê [gà tam hoàng ướp dầu hành], món còn lại là lỗ tửu tương trửu tử [chân giò ngâm rượu]. Vốn muốn chuẩn bị ngưu đổ tử nhiệt oa [súp bao tử bò] mà Vịnh Lâm điện hạ yêu thích, nhưng món đó chuẩn bị mất thì giờ, sợ làm lâu, khiến ba vị Điện hạ phải chờ đợi......” 

Vịnh Lâm vừa rồi coi như thành thật, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bất quá một lát sau chứng nào tật nấy, được Thường Đắc Phú pha trò ha hả cười không ngớt, không đợi Thường Đắc Phú nói xong, cười mắng: “Ngươi đúng là kẻ giỏi nịnh nọt, chuẩn bị hai món ăn cũng có thể bị người tán cười đến nở hoa. Tư, muốn tìm một món đồ để thưởng cho ngươi.” Hắn lấy tay cho vào trong ngực, lục lọi nửa ngày, dáng cười bỗng nhiên cổ quái. 

Nguyên lai hôm nay do luyện cưỡi ngựa bắn cung, tiểu ngoạn ý [món đồ trang sức nhỏ] cũng chưa mang theo trên người, moi tới moi lui, căn bản là moi không ra cái gì. Vịnh Lâm đành cúi đầu nhìn đai lưng của mình, trên mặt buột hai khối ngọc bội, một khối là của Viêm Đế ban cho, còn một khối là Thục Phi hôm qua mới cấp, đương nhiên không thể tiện tay đem thưởng. 

Nhưng lời đã nói ra, Thường Đắc Phú đứng ở trước mặt, lấy không ra cái gì, chẳng phải xấu hổ mà chết sao? 

Vịnh Lâm một bên giả vờ bộ dáng, một bên gấp gáp nhãn tình nhìn loạn, mắt liếc nhanh liền thấy bội sức trên thắt lưng Vịnh Kỳ, sáp lại ra vẻ xin xỏ, cười nói: “Vịnh Kỳ ca ca, thắt lưng huynh mảnh như vậy, lại đeo xâu chuỗi lớn như thế, nặng nề vất vả, không bằng cho đệ mượn trước một khối nhỏ, về sau đệ sẽ đem một món đẹp hơn trả lại cho huynh.” Vừa nói, vừa động tay động chân muốn tháo khối ngọc xuống. 

Phi thường ngoài ý muốn, Vịnh Kỳ rốt cuộc che lấy bên hông không cho hắn động thủ, nói lớn: “Vịnh Lâm, đệ muốn món khác không được sao? Ca ca sẽ tìm một cái tốt cho đệ. Đệ mau dừng tay, đừng đem nó phá hỏng.” 

Vịnh Kỳ từ trước đến nay đối với Vịnh Lâm rất hào phóng, chỉ cần Vịnh Lâm năm nỉ, dù là vật yêu thích cũng bằng lòng đưa cho hắn. Chính là bộ ngọc sức trên thắt lưng này,  tuy rằng từng bộ phận đều không lớn, thợ gia công khéo léo lại dị thường tinh xảo, khảm lại thành chuỗi, phi thường hiếm thấy, chắc hẳn cũng là thượng phẩm mà Vịnh Thiện được ban tặng. 

Vịnh Thiện có lẽ chính mình đối với vật này cũng rất yêu thích, lại đem tặng cho y, còn vừa mới tự tay cài lên giúp y. 

Nếu liền như vậy ở trước mặt Vịnh Thiện để Vịnh Lâm lấy đi một mảnh, ngay cả Vịnh Kỳ cũng tự cảm thấy có lỗi vô cùng, một mặt ngăn Vịnh Lâm, lại không khỏi lo lắng Vịnh Thiện sẽ tức giận, di động ánh mắt nhìn phản ứng của Vịnh Thiện. 

Vịnh Thiện làm sao lại sinh khí cho được. 

Hắn thấy Vịnh Kỳ bảo vệ đồ mình tặng, đã sớm cao hứng đến tay chân run khe khẽ, chuếch choáng như uống phải rượu mạnh, dưới đáy lòng rì rào lập đi lập lại —— 

Kiên định, kiên định. 

Thấy Vịnh Kỳ nhìn hắn, cuối cùng mới nở ra gương mặt tươi cười chói lọi như ánh mặt trời, bước nhanh đến nắm tay Vịnh Lâm, lấy khẩu khí ôn nhu đến cả người huynh trưởng từ ái nhất trong thiện hạ cũng cảm thấy không bằng, nói: “Đệ đệ, ngươi muốn lấy đồ làm phần thưởng, ta chỗ này có rất nhiều, ngoạn ý cái gì cũng có, cho người chọn, chỉ cần thích, cứ việc lấy, ta sai người đưa cho ngươi. Về sau còn thiếu thứ gì, cứ việc qua cung của ta chọn là được rồi.” Cao hứng tới cực điểm, ngay cả lời nói ra cũng thật cổ quái, luôn miệng nói “Cự việc, cứ việc”. 

Vịnh Thiện lấy từ trên eo một khối ngọc bội cực quý, xoay người đưa cho Thường Đắc Phú, khen ngợi: “Thức ăn hôm nay làm tốt lắm, ngươi cũng coi như là tận tâm, nhận lấy cái này.” 

Thường Đắc Phú phát hiện Vịnh Lâm bắt đầu có chủ ý muốn giật lấy ngọc sức trên thắt lưng Vịnh Kỳ, liền sợ tới mức bắp chân co giật, la to thì không ổn, vài lần nghĩ muốn mở miệng cầu xin Vịnh Lâm không cần phần thưởng, vạn nhất Thái tử điện hạ trở mặt một vò dấm chua [ghen tuông], liên luỵ đến hắn một thân tiểu tổng quản, không phải là chuyện đùa. 

Không nghĩ tới vận may trời giáng, Vịnh Kỳ chỉ cự tuyệt một cái nho nhỏ khiến sự tình vòng vo, chính mình cuối cùng còn được một món bảo bối, ánh mắt vui mừng híp lại thành khe hở, liên tục khom lưng nói: “Tạ ơn Điện hạ, tạ ơn Vịnh Kỳ điện hạ, tạ ơn Vịnh Lâm điện hạ.” Cầm khối ngọc bội, cả người khoái hoạt lui xuống. 

Vịnh Lâm lại được Vịnh Thiện huynh trưởng yêu thương đả động, hơn nửa ngày vẫn còn há to miệng, sửng sốt tựa như mới nhìn thấy Vịnh Thiện, không khỏi cảm động, một phen nắm chặt tay Vịnh Thiện, lắp bắp nói: “Vịnh Thiện ca ca, đệ...... đệ biết chính mình ngang bướng, nhưng huynh cũng là...... cũng là yêu thương đệ.” 

Lần đầu tiên, Vịnh Thiện có chút xấu hổ. 

Vịnh Kỳ ở một bên nói: “Muốn nói chuyện, chi bằng vừa ăn vừa nói. Đồ ăn đều nguội lạnh cả rồi.” 

Hai huynh đệ sinh đôi phục hồi lại tinh thần, nhớ ra bữa cơm này ăn được thật không dễ dàng, không khỏi đồng thời bật cười, trong một khắc, bộ dáng cùng biểu tình kia, trông giống như cùng một khuôn mẫu đi ra. 

Vịnh Kỳ cảm thấy thật kinh ngạc, lần đầu tiên nhận thấy Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm thật sự giống nhau vô cùng. 

Kỳ quái, ngày trước sao lại nhìn không ra.

Vì thế, không khí trở nên cực tốt, huynh đệ ba người huynh hữu đệ cung, cùng nhau ở bên bàn ngồi xuống, thích ý vừa tán gẫu vừa ăn cơm, nói nhiều và tự nhiên nhất vẫn là Vịnh Lâm, một bên gặm chân giò nước luộc đầm đìa, một bên tán dóc ốn ào không chỗ nào không nói, Vịnh Thiện cùng Vịnh Kỳ ăn uống từ tốn, thấy Vịnh Lâm nước miếng phun loạn, trên mặt đều mang theo ý cười, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, liền cùng lúc như có cái gì đó nhẹ nhàng mà ấm áp đập vào trong lòng, không khỏi âm thầm sinh cảm thán, chính là cùng quang cảnh ăn cơm, thế nào lại như sinh tiền thân hậu [sống chết], hoàn toàn bất đồng? 

Thiên ý thật sự không lường được. 

Vịnh Thiện trong tâm rõ ràng phát sinh điều gì đó, nhưng Vịnh Kỳ chính là mơ mơ hồ hồ, chẳng qua cảm thấy con người trước mắt này cũng không đáng hận đáng sợ như vậy, tự mình cũng không muốn tham lam, nếu có thể cứ như thế, về sau mẫu thân cũng sẽ được sống bình an, cuộc sống như vậy, ngược lại so với mong đợi của chính y đã tốt hơn một điểm. 

Nguyện vọng này của y, tuy rằng thật sự không tính là tham lam, nhưng hiển nhiên cũng không dễ dàng trở thành sự thật. 

Một chút cơm còn chưa ăn xong, chuyện đã tới rồi. 

Ngoài cửa phòng, chợt có bóng người hiện ra, dừng chân đứng trước cửa, hướng bên trong bẩm: “Thái tử điện hạ, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” 

Vịnh Thiện dùng bữa đã nghiêm lệnh không ai được quấy rầy, đang cùng Vịnh Kỳ cách bàn ngồi đối mặt, cười nghe Vịnh Lâm nói bốc phét, thì nghe thấy thanh âm, thoáng nhìn ra ngoài cửa, thấy rõ gương mặt của người nọ, nhất thời khoé mắt giật một cái, chậm chạp thả đũa đứng lên, cười nói: “Các người ăn trước, ta đi ra ngoài một lát.” 

Vịnh Thiện thong thả bước ra khỏi cửa phòng, người đang chờ ngoài cửa khẽ nhếch miệng, bị Vịnh Thiện liếc mắt, lập tức không lên tiếng. 

Hai người yên lặng di chuyển tới hành lang phía dưới, Vịnh Thiện mới từ từ cất tiếng: “Nói đi.” 

Người nọ mặc y phục của trung cấp thị vệ trong cung, khuôn mặt ẩn chứa một tia tế trí [cẩn thận chu đáo tỉ mĩ], tên Lâm Xuyên, là một trong những cánh tay đắc lực chuyên thám thính tin tức nội cung bên người Vịnh Thiện. 

Lâm Xuyên trước tả hữu trông chừng. 

“Điện hạ.” Hắn bước đến từng bước, ở bên tai Vịnh Thiện nói thầm một câu. 

Vịnh Thiện vừa nghe, sắc mặt dù không đại biến, ánh mắt lại đột nhiên trầm xuống, “Mẫu thân đi đến chỗ Lệ Phi khi nào? Người đi làm gì?” 

Chỗ ở của Lệ Phi, đương nhiên chính là lãnh cung. 

Hắn vốn không quan tâm đến Lệ Phi đang bị nhốt tại lãnh cung, không ngờ hết Vịnh Lâm, đến Vịnh Kỳ, trước sau đều thiếu chút nữa tại nơi đó gặp phải đại hoạ, nếu không hạ ít công phu, ngày sau lại càng nguy hiểm, liền phân phó Lâm Xuyên âm thầm đối với chuyện ở lãnh cung lưu tâm một chút. 

Lâm Xuyên nói:”Khi tiểu nhân nhận được tin tức, ước chừng đã tới giờ cơm trưa của Thục Phi nương nương, người còn mang theo một cái thực hạp [hộp thức ăn], cùng Lệ Phi nương nương tình đồng tỷ muội, thấy Lệ Phi nương nương một mình quạnh quẽ, trong lòng áy náy, nên chuẩn bị chút thức ăn ngon làm quà. Với thân phận hiện nay của Thục Phi nương nương, bọn thị vệ canh cửa cũng không dám cản trở, cho người đi vào. Sau qua non nửa canh giờ, Thục Phi nương nương đi ra cửa, qua về cung.” 

Vịnh Thiện nghe thấy hai chữ “thực hạp”, lòng nghi ngờ liền tăng lên. 

Mẫu thân cùng Lệ Phi ân ân oán oán, tranh đấu gay gắt, vài thập niên trở lại đây đều không đình quá một ngày, tới lúc chưa thấy được thi thể của đối phương, thì đám lửa trong lòng không thể tiêu tán hết được. 

Nếu không phải Thục Phi còn chưa chính thức trở thành hoàng hậu, có chút khiếp đảm, chính hắn thân là Thái tử hết lần này đến lần khác ngầm uy hiếp, chỉ sợ Thục Phi đã sớm xuống tay với cừu địch bị giam ở lãnh cung. 

Tình đồng tỷ muội?

Hừ, ngay cả tên thị vệ mở cửa cho nàng đi vào, trong lòng cũng tuyệt sẽ không tin.

Vịnh Thiện một bên âm thầm cười lạnh, một bên từ từ nói: “Đồ trong thực hạp, đều được kiểm tra qua đúng không?” 

“Đương nhiên có kiểm tra qua.” Lâm Xuyên bẩm: “Tuy là lãnh cung, Lệ Phi nương nương dù sao cũng từng được Hoàng Thượng nhiều năm sủng ái, còn vì Hoàng Thượng sinh một người con, nàng ở trong đó nếu xảy ra chuyện, thị vệ canh gác ai có thể toàn mạng? Huống hồ sự tình giữa hai vị nương nương, bọn thị vệ ít nhiều cũng biết, lúc kiểm tra lại cẩn thận gấp bội.” 

Như để làm Vịnh Thiện an tâm, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Mặt khác, tiểu nhân cũng đã tìm hiểu rõ ràng, sau khi Thục Phi nương nương rời đi, Lệ Phi nương nương ở bên trong cũng như trước khỏe mạnh. Nếu xảy ra chuyện, trong cung đã sớm nháo cả lên.” 

“Nga?” Vịnh Thiện không nói đúng sai mà ảm đạm mĩm cười, “Một khi đã như vậy, mẫu thân đi chuyến này, cũng chỉ là hảo tâm tặng chút đồ ăn?” 

“Hình như còn có hàn huyên hai câu.” 

“Họ nói gì?” 

“Tiểu nhân không rõ lắm.” Bị nhãn cầu sáng như sao của Vịnh Thiện nhìn một cái, Lâm Xuyên hô hấp hơi gấp rút, dường như có chút khó xử, thấp giọng nói: “Lãnh cung là nơi được trông giữ chặt chẽ nhất hậu cung, muốn dò la tin tức phải đút lót, đều cần thời gian. Hơn nữa, người bên cạnh Lệ Phi, thứ nhất là đã đi theo Lệ Phi nhiều năm nên trung thành tận tâm, thứ hai, cho dù bọn họ trong đó có một hai ý định lánh đầu minh chủ [phò tá một minh chủ khác], thì cũng phải có cơ hội cùng chúng ta thương thảo? Lúc này mới có vài ngày công phu, tiểu nhân còn tạm thời không thể cùng người bên trong liên hệ qua lại, trước mắt mua được một thị vệ trông cửa bình thường, chỉ có thể biết chuyện ở cửa, chờ tiếp qua mấy ngày, tiểu nhân nghĩ biện pháp từ từ thâm nhập vào trong. Điện hạ, loại sự tình này không thể gấp được.” 

Vịnh Thiện biết hắn nói chính là tình hình thực tế. 

Ở trong hậu cung dò la tin tức không nên thăm dò, vốn tràn ngập nguy hiểm, vạn nhất lộ ra sơ hở bị người tóm được, nói không chừng lập tức bị vu tội mưu đồ bí mật. 

Nhất là lãnh cung, nhất là Lệ Phi. 

Ai sẽ tin hành động của Tân Thái tử ở lãnh cung không phải là hại Lệ Phi, mà vì muốn bảo vệ Lệ Phi? 

Nếu tại nơi đó sơ sẩy, bị người ta nắm được chứng cứ, đưa tới trước mặt Viêm Đế, thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. 

Vịnh Thiện âm thầm thở dài một hơi, trên mặt lại ra vẻ như không quan tâm, chỉ nói: “Mới vài ngày như vậy, ngươi có thể làm đến thế, đã không tồi. Là ta từ trước suy nghĩ chưa chu toàn, nên sớm ở lãnh cung lưu ý một chút, cũng không đến nỗi hôm nay thành ra thế này.” 

Đường đường Thái tử tự trách hai câu, Lâm Xuyên đương nhiên không dám chen vào, cúi đầu ở một bên đứng nghe. 

Vịnh Thiện nói: “Ngươi đi gặp tên thị vệ đã mua chuộc được kia, khích lệ hắn hai câu, thưởng nhiều tiền một chút. Về sau nếu có người không tầm thường lộ diện ở chỗ Lệ Phi, bất kể có hay không có giá trị, lập tức báo lại. Đừng như lần này, mọi chuyện xong rồi, ta mới biết được tin tức.” 

Lâm Xuyên gật đầu thưa phải. 

Vịnh Thiện dặn dò: “Trông coi Lệ Phi cẩn thận, nếu có đau ốm, lập tức triệu thái y giỏi xem qua, đừng để có người nhân cơ hội xuống tay hại nàng.” 

Hai người cẩn thận thương lượng một phen. 

Sau khi phái Lâm Xuyên rời đi, Vịnh Thiện nhớ đến Vịnh Kỳ ở trong phòng, lại theo đường cũ trở về. 

—————————————————————— 

(*) Lão Trang – (***) Trang Tử:

(**) Tề vật luận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.