Thái Tử Thì Sao

Chương 67: Chương 67




Thanh Giang nhục nhã đến nỗi không dám gặp Tề Hạ, Mặc Ngọc đã bỏ nàng ở trong cung sai người truyền tin về Vong Quốc lệnh cho người đem quân ra đánh chiếm Nhị Quốc, Thanh Giang bị nhốt lại, nàng lo lắng cho Tề Hạ rất nhiều, cơm cũng không nuốt nổi, người của Mặc Ngọc bảo vệ nàng có lỏng có chặt, nếu như Tề Hạ kéo quân lên đánh ắt có thể cứu được nàng, Thanh Giang vốn ngây thơ cho rằng người của Mặc Ngọc quản quá chặt nên không ai cứu được nàng.

Thanh Giang đâu biết tên tướng quân mà nàng thầm thương hơn 4 năm trời vốn không phải là người tốt đẹp gì, hắn chỉ lợi dụng nàng để có chỗ đứng trong triều, thậm chí là hắn muốn lợi dụng nàng để đảo chính lên ngôi.

Sau hơn mười ngày trôi qua, Mặc Ngọc xuất hiện trước mặt nàng với thân hình đầy vết thương, ở trong cung này hắn luôn ân cần chăm sóc nàng, cũng không còn mạnh bạo như hôm đó, hắn không dám đụng vào nàng, hắn tôn trọng nàng biết bao.

Thanh Giang bắt đầu thấy lay động, nàng bắt đầu thấy thương cảm cho hắn, còn phía Tề Hạ chàng ta vì không lấy được công chúa nên đã thành thân với Lưu Yên.

Hai người họ hỗ trợ nhau chiến đấu, giết chết biết bao nhiêu quan thần trung trực, giết biết bao nhiêu là hoàng thân quốc thích.

Thanh Giang được bảo vệ chặt chẽ nên không hề hấn gì, Mặc Ngọc chiếm được nhiều phần hơn, chàng ta vì Thanh Giang mà chiến đấu, qua mấy tháng Thanh Giang ở trong cung an nhàn còn hắn thì cố gắng chiến đấu vì nàng.

Lúc này Thanh Giang đã đồng ý gả cho Mặc Ngọc, hắn vui mừng khôn xiết nhưng vì cú sốc ngày cướp dâu đó mà Thanh Giang không cho hắn đụng vào mình.

Cuộc chiến kể từ ngày bắt đầu đã qua hơn ba tháng, Thanh Giang đã mang thai con của Mặc Ngọc có lẽ là từ hôm đó, nàng được ghi vào sách sử với thân phận công chúa rất đáng thương, Mặc Ngọc kể từ ngày biết Thanh Giang mang thai đã ân cần hơn, bỗng chốc cả hai như phu thê.

Tháng sau Mặc Ngọc thắng trận trở về, Tề Hạ và Lưu Yên thua trận bỏ trốn, chàng đưa Thanh Giang về Vong Quốc muốn lập nàng làm hoàng hậu, Thanh Giang vì Nhị Quốc nên đã ra điều kiện yêu cầu Mặc Ngọc thả tự do cho Nhị Quốc, hắn cũng làm, người ở Nhị Quốc cảm kích vô cùng, họ tôn sùng nàng và Mặc Ngọc, người được lên ngôi là cửu hoàng tử, vì đến cuối cùng chỉ có nàng và cửu hoàng tử sống xót, Mặc Ngọc cũng được ghi vào là người có công lao to lớn cứu nước của Nhị Quốc.

Trên đường đi Mặc Ngọc và Thanh Giang lại bị ám sát, dù đã cố gắng bảo vệ nàng như thế nào thì Thanh Giang vẫn bị Lưu Yên đẩy ngã lăn người xuống núi dẫn đến xảy thai.

Mặc Ngọc như điên lên, hắn giết chết Lưu Yên một cách tàn nhẫn, thân thể nàng ta bị phanh thay ra đến mặt cũng chả rõ.

Thanh Giang sau khi biết mình xảy thai đã đau buồn, nàng và Mặc Ngọc cùng nhau vượt qua.

Sau khi Thanh Giang được Mặc Ngọc bảo vệ nhất quyết đưa nàng lên làm hoàng hậu thì vào ngày sắc phong nàng, Thanh Giang đã bị Tề Hạ hành thích ngay buổi sắc phong đó, nàng được lo hậu sự giống như một hoàng hậu ở Vong Quốc và có danh hiệu là Thanh Hậu.

Mặc Ngọc mất cả con cả người mình yêu nên đã điên dại, đòi chém đòi giết, hắn giết hết những người đã ngăn cản nàng làm hoàng hậu, giết những người đã làm hại nàng, vị quân vương mà Vong Quốc tôn thờ bỗng chốc trở thành hôn quân, người ở Vong Quốc truyền tai nhau rằng Thanh Giang là yêu nữ bỏ bùa hoàng thượng khiến người như vậy, cả Vong Quốc bỗng nhiên ghét nàng và trong sử sách đều không công nhận nàng là hoàng hậu, sau đó Mặc Ngọc chạy ra khỏi cung rồi lẩm bẩm.

" Ta phải giết hắn trả thù cho Giang nhi.

"

Không biết hắn đã đi đâu và cũng không biết hắn đã chuẩn bị cho người kế ngôi của hắn lúc nào.

Hắn truyền ngôi lại cho sư đệ của mình là Mặc Quốc Khanh.

Sau hơn một tháng thì lính canh đã thấy quân vương đương thời của họ đi chầm chập về phía cổng, với thân hình gầy, mặt hốc hác lấm lem trên tay còn cầm cây kiếm của mình.

Được lính canh báo lại, Quốc Khanh đón huynh trưởng mình về chăm sóc rất kĩ.

Không lâu sau đó hắn tự tử, sư đệ vì tiếc thay huynh, hiểu được tấm lòng của sư huynh nên đã chôn cất huynh trưởng cạnh Thanh Giang, sai người viết riêng cuốn sử kể về cuộc đời của Mặc Ngọc và Thanh Giang, tình yêu của họ được ghi vào sách riêng, có dấu thái tử trước đây của Mặc Ngọc nữa, được in nhiều bản nhưng lại không có đón nhận.

Mãi về sau sách sử riêng đó cũng trở thành cuốn sách rất quý hiếm, ai đọc được nó chắc hẳn là có phúc.

Nhưng càng về đời sau thì câu chuyện Thanh Giang là yêu nữ vẫn được lan truyền nên trong tâm trí của Vong Quốc, Nhị Quốc không tốt đẹp điều đó làm quan hệ giữa hai nước không được hoà hợp và mang nhiều điềm khích với nhau.

Nhị Quốc vì bị Vong Quốc nói xấu, căm ghét như vậy nên không còn chút lưu tình nào, từ đó cả hai nước láng giềng cạnh nhau không hề ưa nhau.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.