Thái Tử Thì Sao

Chương 123: Chương 123




Đàm Nhu cầm quyển sách lên tiếp tục đọc, Chiêu Phong đi xung quanh kệ sách tìm xem có quyển sách nào hợp ý hay không.

Chàng nhìn thấy một cuốn rất đặc biệt, bìa sách bình thường là màu xanh lam hoặc là màu gỗ khô nhưng cuốn duy nhất nằm trên kệ cao kia có bìa màu vàng, Chiêu Phong tò mò liền lấy xuống.

Đàm Nhu tuy đọc sách nhưng vẫn lướt mắt qua nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong vừa giơ sách ra trang đầu tiên thì thắc mắc.

" Nhu Nhu, sao cuốn này lại không có đề từ.

"

Nàng nhìn cuốn sách màu vàng trên tay Chiêu Phong liền quay ra dở sách, mắt nàng nhìn vào trang sách vừa trả lời chàng.

" Trong đó ghi lại những vương thất của Nhị Quốc qua các đời, vì là sách được chép lại cho nên không có đề từ.

"

Chiêu Phong gấp lại sách, cầm trên tay rồi đi về phía nàng, cố ý hỏi nàng.

" Nàng đang đọc sách sao, sách gì vậy?"

Đàm Nhu liền khó chịu.

" Không phải, ta đang uống trà.

"

Chiêu Phong cười càng tươi hơn, chàng nhìn trang sách mới mà nàng vừa lật sang có ghi và vẽ những cây thuốc lạ ở trong đó, Đàm Nhu chăm chú đọc nó Chiêu Phong liền cảm thấy chạnh lòng một chút.

Đàm Nhu với lấy chén trà đang dở trên bàn để uống, nàng cầm chén trà lên vừa ra hiệu với Chiêu Phong.

" Chàng lấy ghế lại đây ngồi với ta đi.

"

Nàng dọn mấy thứ lặt vặt trên bàn cho gọn lại, Chiêu Phong lấy ghế ra ngồi cạnh nàng, có điều vì cố ý muốn gần gũi với nàng hơn nên chàng xếp ghế dính vào ghế của nàng, ngồi xuống đọc sách với thân hình cao lớn đó làm cho Đàm Nhu bất tiện.

Đàm Nhu liền thấy khó chịu.

" Nếu chàng làm cản trở ta đọc sách thì ta đuổi chàng ra ngoài đấy, dù sao thì cô nam quả nữ ở trong phòng cũng là chuyện không hay.

"

Thấy Đàm Nhu nói vậy thì Chiêu Phong liền xê ghế ra một chút, Chiêu Phong vừa cười vừa nói lại.

" Ta không làm phiền nàng đâu.

"

Đàm Nhu vừa rót trà vừa hỏi.

" Chàng lấy danh chánh sứ đến đây không sợ họ sẽ nhận ra sao?"

Quả là Đàm Nhu đã đoán được là Chiêu Phong đến đây không dùng thân phận thật của mình, Chiêu Phong tủm tỉm đáp.

" Chắc là có đó, nhưng mà! đại huynh và tam huynh của nương tử ta thành thân ta đương nhiên phải đích thân đến, như vậy mới phải nghĩa.

"

Đàm Nhu đưa chén trà qua cho Chiêu Phong liền bật cười.

" Ai là nương tử của chàng chứ.

"

Đàm Nhu còn đánh nhẹ lên lưng Chiêu Phong.

Chiêu Phong liền ôm lấy nàng, hai bàn tay to lớn của Chiêu Phong liền vòng qua eo nàng, Đàm Nhu liền bị kéo về phía người Chiêu Phong, cả hai áp sát vào nhau, Đàm Nhu rướn người lên đẩy tay Chiêu Phong ra nhưng không thành, Đàm Nhu vừa biết Chiêu Phong lại giở trò lưu manh nàng bất lực gọi tên chàng.

" Chiêu Phong.

"

Chiêu Phong tháo mặt nạ của mình xuống thở dài một hơi cúi đầu xuống dụi vào cổ của Đàm Nhu.

Đàm Nhu thấy nên để Chiêu Phong tĩnh lại một lát liền ngồi im.

Chiêu Phong thì thầm vào tai nàng.

" Hay là nàng lấy ta đi.

"

Đàm Nhu giật mình liền đẩy Chiêu Phong ra.

" Chàng nói gì vậy?"

Lúc này Đàm Nhu đã hốt hoảng đứng lên, Chiêu Phong thấy biểu cảm của nàng liền cười vươn tay ra nắm lấy tay nàng kéo lại.

" Ta làm nàng giật mình sao.

"

Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong ra, Đàm Nhu khó xử nói.

" Ta chưa nghe gì cả, vả lại cô nam quả nữ ở trong phòng rất không hay, chúng ta mau ra ngoài đi.

"

Nói xong Đàm Nhu liền nhanh chóng đi về phía cửa, Chiêu Phong đã chạy lại ôm lấy nàng từ phía sau.

" Ta biết chuyện này có chút đột ngột, mẫu hậu cũng biết là nàng bị bệnh rồi, người vẫn đồng ý cho ta lấy nàng, hôm nay ta đến còn có chuyện xin cưới nàng nữa.

"

Đàm Nhu hai mắt đỏ hoe, tay gỡ tay của Chiêu Phong ra, nàng quay người lại nhìn Chiêu Phong, nàng bình tĩnh nói.

" Ta và chàng vốn đã không có kết quả, hết mùa tuyết năm sau là chàng đã không thể thấy ta nữa rồi, chàng có thể lấy người khác làm thái tử phi, cùng người đó sống đến bạc đầu, còn ta không thể cùng chàng như vậy được.

"

Chiêu Phong gật đầu.

" Ta biết mà, nhưng mà bệnh của nàng có thể chữa được, nếu nàng lo ngại bệnh của mình như vậy ta sẽ tìm cách chữa trị cho nàng đến lúc đó ta đến xin cưới nàng cũng không muộn.

"

Chiêu Phong nắm lấy tay phải của nàng đặt lên mặt của mình, Đàm Nhu liền cười.

" Chàng đang nói đến thần y đó sao, nhưng mà ông ta tuổi tác đã cao có khi đã chết rồi cũng nên, hơn nữa sư phụ đã tìm ông ta rất lâu rồi cũng không tìm thấy, hoàn toàn không có hy vọng.

"

Đàm Nhu đột nhiên chạy ra ngoài, Chiêu Phong đứng trong phòng suy tư đến đơ người, Khanh Bình và Tuệ Liên đứng nhìn nhau ngượng gạo, có vẻ như không mở miệng nói được câu nào với nhau, Đàm Nhu đi ra khỏi thư phòng liền chạy thẳng vào phòng ngủ của mình, nàng chốt trái cửa lại, một mình ngồi trong đó đờ đẫn.

Tuệ Liên nhân lúc đó gõ cửa nhẹ nhàng hỏi.

" Công chúa, người có chuyện gì sao?"

Đàm Nhu liền đáp.

" Muội không sao, Tuệ Liên tỷ bảo họ về đi.

"

Tuệ Liên xoay người, thấy Khanh Bình đứng ngay sau mình liền giật mình, Khanh Bình lúc này liền nói lớn với Đàm Nhu.

" Tứ công chúa, điện hạ vì muốn gặp người nên đã quỳ ở thái hoà điện đến đêm mới được đến đây, mong công chúa sớm hồi ý đáp lại ý của điện hạ, thần chỉ là tiểu nhân, thân phận thấp kém cũng biết lời nói của mình! "

Tuệ Liên liền tức giận đẩy Khanh Bình lùi về sau.

" Mong huynh dẫn chánh sứ đi về đi, tứ công chúa đang không khoẻ, đừng đứng đây ăn nói hàm hồ, nếu công chúa đã quyết ngay từ đầu rồi thì có nói gì công chúa cũng không đổi ý đâu, công chúa của chúng tôi còn phải nghỉ ngơi, mong đại nhân đi về cho.

"

Khanh Bình nghe Tuệ Liên nói khách sáo như vậy liền bất bình.

" Tuệ.

.

"

" Khanh Bình.

"

Tiếng Chiêu Phong ngắt lời từ phía sau, Tuệ Liên liền hành lễ, Khanh Bình cũng không nói gì nữa, Chiêu Phong nói tiếp.

" Để nàng ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta về thôi.

"

Vừa dứt lời Chiêu Phong đã chạy ra ngoài, Khanh Bình cũng đi theo sau.

Tuệ Liên đứng sau nhìn theo hai hình bóng của họ đi khuất, Tuệ Liên đi về phía gốc đây đào ở trước cửa phòng lấy ra một túi giấy bọc điểm tâm trong đó.

Sau đó thì Đàm Nhu đẩy cửa đi ra, nàng nhìn túi điểm tâm trên tay Tuệ Liên liền đi đến, Tuệ Liên nhìn Đàm Nhu liền hỏi.

" Có chuyện gì vậy, công chúa người đã từ chối chuyện gì vậy?"

Đàm Nhu cười khổ, nàng không nói về chuyện đó, tuy có chút khó chịu trong lòng nhưng nàng quyết không nói ra, nàng nói lại với Tuệ Liên.

" Tuệ Liên tỷ, tỷ không cần phải vì muội mà giữ khoảng cách với Khanh Bình đâu, lòng tỷ muốn như thế nào thì hãy cứ mạnh dạn làm, không cần e ngại.

"

Tuệ Liên thở dài.

" Nô tì với đệ ấy không đến được đâu.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.