Thái Tử Phi Tối Cao

Chương 24: Ngọc lương đệ , từ bánh bèo thành bằng hữu




Giằng co một hồi, Tử Thuần đang định công kích xuống xương quai xanh xinh đẹp của ta thì cửa phòng bị đạp ra, một đôi hắc y nhân phi tới đánh liên tục về phía Tử Thuần, ta ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt, quay sang lại thấy Thế Hiên chắp tay sau lưng đi vào, phía sau còn có hai vị đại thần nào đó, công công túc trực bên cạnh Phụ hoàng cũng tới, kể cả Uyên phi cũng đến. Ta khó hiểu nhíu mày, đám người này định làm gì vậy?

Thế Hiên không nhìn ta, chỉ vung tay hô lớn :

“ Tử Vương gia Âu Dương Tử Thuần thất lễ với Thái tử phi đương triều, mọi người đều tận mắt chứng giám! Người đâu ! Áp giải Tử vương gia về đại lao, chờ Bệ Hạ quyết định!”

Tử Thuần khẽ cau mày, một chưởng đánh chết hai cao thủ kia, rồi nhếch môi nói :

“ Hiên đệ lẽ nào lại chơi không đẹp như vậy?”

“ Hoàng huynh không biết tội loạn luân vô cùng nghiêm trọng? Hoàng đế phạm tội cũng xử như thứ dân, nói gì là một Vương gia?” Thế Hiên nghiêm túc đáp, ánh mắt lãnh đến cực điểm.

“ Cách hành xử hôm nay của đệ không giống bình thường, cư nhiên gióng trống khua chiêng, làm điều vô sỉ như vậy, bổn vương cần một lý do?” Tử Thuần nhanh chóng phi tới, bắt lấy ngay mạch môn của ta hòng uy hiếp. Chỉ cần phía bên Thế Hiên động đậy, e là… mạng của ta khó bảo toàn rồi.

“ Thân là vương gia, sao có thể làm chuyện như vậy với Thái tử phi, cũng là đệ muội của bổn thái tử?”

Câu này của Thế Hiên quá sốc, mọi người nhất thời nín thở, Tử Thuần cũng ngây người, lát sau cười ha hả vô cùng sảng khoái nói :

“ Ha ha ha ! Hóa ra đệ chính là ghen ! Hiên đệ, lần này coi như bổn vương bỏ qua cho đệ vậy! Ha ha ha!”

Gh… ghen sao? Thế Hiên ghen ? Ghen cái gì?

Thế Hiên mặt thoáng biến sắc, lại quay đầu đi, phủ nhận đáp :

“ Hoàng huynh đừng xàm ngôn! Mau giải đi!”

Tử Thuần cũng không phản kháng, mặc kệ đám binh lính dẫn đi, trước khi đi còn cười tà với ta, ta bĩu môi nhìn theo hắn. Chẳng phải lo, hắn cam tâm bị dẫn đi như vậy, ắt hẳn là đã có biện pháp, chẳng cần ta giúp làm gì!

Cái tên chém gió ấy, rõ ràng là đã nói thích ta rồi, sao không mau chịu thua đi?

Ta hít một hơi thật sâu, quay người muốn xuống giường thì toàn thân bủn rủn vô lực, ngã sõng soài ra đất. Uyên Phi che miệng cười khúc khích, mỉa mai ta :

“ Ai ôi, Thái tử phi nóng đến mức ôm luôn nền đất lạnh sao? Xuân dược của Tử vương gia cũng lợi hại quá thể rồi! Không biết thái tử phi có cần mẫu phi ta đây cử vài nam sủng đến hầu hạ không?”

Ta trừng mắt nhìn nàng ta, gằng giọng nói :

“ Mẫu phi yêu quí, lẽ nào người không biết, sau này bổn cung sẽ là Hoàng Hậu hay sao? Cư nhiên dám bôi nhọ danh dự của bổn cung, không biết mẫu phi có hay không muốn ăn vài chục trượng rồi an nghỉ cùng A Cẩm của người?”

“ Ngươi… ngươi…!!!” Uyên Phi tức đến tím mặt, lảo đảo suýt ngã, may là có cung nữ nhanh tay đỡ lấy.

Ta cũng chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy, cười châm biếm :

“ Thật xấu hổ, thân là phi tần được sủng ái nhất của Bệ Hạ , cầm kỳ thi họa cái gì cũng thành thạo mà ngay cả đứng cũng đứng không nổi, thua một đứa trẻ lên 3! Ta thấy Uyên Phi nương nương à, đứng cũng đứng không nổi thì… ai chà… chẳng làm được trò trống gì đâu!”

“ Ngươi thì hơn ta sao? Ngươi ngay cả lết cũng không nổi!” Uyên Phi đốp lại, hận không thể xông tới băm ta thành ngàn vạn mảnh.

“ Hừ, bổn cung mất đồ, nên mới cúi xuống tìm, không được sao!” Ta lè lưỡi bĩu môi đáp. Cho ngươi tức chết đi! Đồ bánh bèo rẻ tiền ~~

Thế Hiên đột nhiên đi tới bế ta lên, cũng không nhìn ta lấy một lần, cứ như vậy đưa ta lên xe ngựa , ta nghĩ chắc hắn đã hết giận rồi, định nói cười vài câu thì hắn đã hạ màn hoa xuống, tung người lên ngựa chạy đi trước.

Ta chán nản chống cằm nhìn theo bóng hình hắn dần bị bóng đêm giấu đi, càng lúc càng xa, càng lúc càng không thể với tới…

Không thể với tới sao?

Hắn sau này là Hoàng đế cao cao tại thượng, nắm giữ quyền lực tối cao của Hương quốc, sau này sẽ có cả đàn phi tần thê thiếp, nào là Hiền phi, nào là Đức phi, nào là Tài nhân, Mỹ nhân, Ngự nữ, … Còn ta? Nếu như không có gì xảy ra thì ta sẽ là Hoàng hậu của hắn, hàng ngày ăn ngủ không yên, đứng lên ngồi xuống liên tục như người thần kinh, rồi còn phải suy tính xem nên hại người khác thế nào cho vui tay , tranh sủng . Cuộc sống như vậy không phải là điều ta hàng mơ ước.

Chỉ là… vì sao khi nghĩ đến việc hắn sẽ nạp thiếp, ta lại cảm thấy đau lòng như vậy?

Những điều ta nghĩ đêm đó cư nhiên lại thành sự thực, khoảng bốn ngày sau, Phụ Hoàng vì muốn củng cố thêm vị trí thái tử của Thế Hiên nên đã ban hôn cho hắn với thiên kim tiểu thư nhà Đại tướng quân Ngọc Uyển Thanh làm Ngọc Lương đệ.

Ngày thành hôn của Thế Hiên, ta giận dữ không thèm tới mặc cho bất kì ai khuyên bảo, cứ ở lì trong Đông Cung uống rượu. Sáng hôm sau , theo lệ thì Ngọc Lương đệ phải đến thỉnh an chính phi quyền lực tuyệt đỉnh, khuynh thành tuyệt thế , thông minh tuyệt vời nhất Đông Cung là ta đây .

Nhìn qua thì Ngọc Lương đệ là một nữ tử xinh đẹp, dung mạo cũng thuộc hàng đại mỹ nhân, chỉ là so với khuôn mặt của ‘ta’ thì vẫn còn kém chán. Khí chất ấy à.. Chậc chậc, nàng ta ốm yếu như vậy, ẻo lả như vậy, ngay cả Bảo Lâm còn không xứng, nói gì đến Lương đệ? Thế này mà là thiên kim nhà Đại tướng quân sao? Thật thất vọng quá đi! Ta còn tưởng phải là một nữ tử thân to lực lưỡng, vừa mới gả đến đã tìm cách làm loạn, tranh giành ghế Thái tử phi với ta, như vậy chẳng phải sẽ nhộn nhịp lắm sao?

Ngọc Uyển Thanh dịu dàng nết na, rất lễ phép hành lễ với ta, từng hành động đều tuyệt vời, không có chút khuyết điểm, thế nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy vô cùng ngứa mắt, có chút hống hách nói với nàng ta :

“ Đây là lần đầu tiên đến thỉnh an, vậy mà ngươi ngay cả quà cáp cũng chẳng thấy, hay ít ra cũng phải làm tí bánh điểm tâm cho ta chứ? Như vậy mà cũng xem được hay sao? Ngươi vô đây làm Lương đệ hay làm bình hoa di động vậy hả??!!”

Ngọc Uyển Thanh nghe ta nói xong liền sợ hãi quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục :

“ Tỷ tỷ bớt giận! Tỷ tỷ bớt giận! Là Uyển Thanh không chu toàn, thỉnh tỷ tỷ tha tội! Uyển Thanh sẽ lập tức cho người chuẩn bị…Hức hức…” Nàng ta thút thít, không ngừng quệt nước mắt.

Ta thấy một mỹ nhân mà khóc thê thảm như vậy, còn dập đầu huỳnh huỵch như vậy liền mềm lòng, là ta làm điều đại ác đây mà, cũng không nên hại người ta thành như vậy, nếu không hình tượng sẽ mất sạch!

Nghĩ vậy, ta liền phẩy tay nói :

“ Là tỷ nói đùa thế thôi! Ngọc Lương đệ đừng để tâm.”

Sau đó nói thêm vài câu rồi để nàng ta lui về, nàng ta nấn ná một chút, cứ như có điều gì muốn nói, nhưng lại nhìn sang cung nữ xung quanh, ta hiểu ý lệnh cho bọn họ lui hết ra ngoài rồi nàng ta mới nói :

“ Tỷ tỷ…. thực ra…. Thực ra thái tử điện hạ đêm động phòng hôm qua chưa từng đụng đến muội…Tỷ không cần bài xích muội như vậy..”

“ Cái gì?” Ta bật lên khỏi chiếc ghế như cái lò xo, trợn mắt không dám tin. Chẳng phải hắn không chia phòng hay sao? Cũng không ra khỏi phòng mà?

“ Là thái tử điện hạ chấp nhận ở lại, nhưng … nhưng ngay cả hỉ khăn cũng không lấy xuống, vào phòng rồi ngủ luôn dưới đất, nói muội ở trên giường ngủ….”

Phụt! Hắn có thể ngủ trong khi để một nữ tử thế này trong phòng cơ à? Ai ôi, mặt trắng mịn như da con gái, mềm mại như vậy mà xem ra cũng dày quá nhỉ! Bữa nào đi tìm hắn đọ thử xem mặt ai dày hơn một phen mới được!

Ngọc Uyển Thanh cũng có khóc lóc với ta, nói nàng ta từ nhỏ không có bạn do bị bắt ở trong phủ, nay vào Đông Cung là bất đắc dĩ, đều do an bài của trưởng bối, cũng không dám nghĩ tới sẽ cùng ta hầu hạ Thế Hiên.

Ta thấy nàng ta cũng là thật lòng thật dạ, lại nhu mì hiểu lễ nghĩa, người ta đã như vậy, ta sao không mở lòng một chút? Dù gì đối với Thế Hiên… ta cũng chỉ xem là .. ừm, bằng hữu.. nên cũng chẳng có lý do gì để ghét nàng ta cả. Từ hôm đó, Uyển Thanh thường đến chỗ ta chơi hơn, không lúc nào mà ta với nàng không quấn quít vui vẻ với nhau, thân đến mức gọi luôn bằng tên. Kể ra thì nàng ta cũng bằng ta, cũng mười bảy tuổi, ở cái thời cổ đại này có bạn để chơi cũng xem như phúc lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.